[Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드

Chương 10 : Thức tỉnh




Grrrr!

Hắn cảm nhận mùi máu tanh đang rơi lả tả trên khuôn mặt của mình. Nghĩ rằng mình sẽ chết như thế, Junhyuk gầm lên:

"Thật vô nghĩa"

Bụp!

Junhyuk nghe thấy một tiếng rõ ràng không giống trong suy nghĩ mở mắt ra. Hắn có thể nhìn thấy một trường ánh sáng màu ngà, bên ngoài trường lực, con sói đang cố xé hắn, nhưng trường ánh sáng không dễ bị phá vỡ.

Junhyuk không biết chuyện gì đang xảy ra nghĩ rằng hắn có thể đứng lên một chút và nhặt lên chiếc khiên che chắn ở ngực.

Con sói tránh xa Junhyuk và hắn đứng dậy từ từ. Junhyuk được bao phủ bởi trường ánh sáng màu ngà. Trường ánh sáng này rất giống với một lớp lá chắn đang bảo vệ hắn trước hàm răng sắc bén của con sói.

Junhyuk thở sâu và nâng khiên, nhìn con sói khi nó hạ thấp cơ thể. Con sói lấy một vị trí để vồ hắn bất cứ lúc nào.

Mỗi lần con sói vồ đến hắn trường ánh sáng ngà mỏng dần và biến mất. Con sói cũng từ từ tạo ra khoảng cách rút ngắn với Junhyuk, hắn lùi lại một chút.

Băng!

Junhyuk cảm thấy có gì đó chống lấy lưng của hắn. Là một tên đàn ông khác.

"Bạn đã thức tỉnh kỹ năng rồi chứ?"

Trước khi Junhyuk có thể hỏi những gì người đó nói, con sói đã lao về phía trước. Nhìn vào hành động của con sói, người đàn ông đưa chiếc xương đùi to thẳng tấp chém xuống.

XOẸT!

Con sói bị cắt làm hai. Cơ thể con sói bị chém chính xác làm đôi máu bắn tung tóe thô bạo khắp nơi, phần đầu não bắn loạn vào Junhyuk. Người đàn ông to lớn đã cắt con sói một cách dễ dàng và đi về phía xác chết Michael.

Xác chết Michael lúc này có cảm giác như dần tan biến. Sau khi xác chết Michael tan biến hoàn toàn, tại chỗ ông ta nằm xuất hiện một đống tiền xu vàng, người đàn ông nhìn hắn ném vào mấy cái đồng xu.

Junhyuk bắt được nó. Người đàn ông to lớn cười và tiếp cận hắn. Anh ta đứng trước mặt Junhyuk, người đầy máu và nhìn hắn chằm chằm.

"Chúc mừng, lính quèn"

Người đàn ông to lớn đi ngang qua Junhyuk và nghĩ về điều gì đó. Anh ta quay lại từ từ, và bước trở lại.

"Ta tên Artlan"

Hắn hiện tại không quá nghe những gì Artlan nói. Michael đã chết ngay trước mặt hắn, và cơ thể đã biến mất. Ngoài ra, cái vòng trường lực màu ngà kia là gì? Hắn không hiểu Artlan nói về thức tỉnh bao gồm những ý nghĩa thế nào, nhưng Artlan không còn gì để nói nữa, và quay ra sau lưng đi tới con sói.

Rằng khi xác của con sói biến mất, để lại hai đồng vàng. Artlan gập người nhặt xuống hai đồng xu, xoay người nói:

"Theo tôi."

Junhyuk đang đứng yên tại chỗ, nhìn lại Artlan, và nói:

"Làm ơn ngài có thể giải thích cho tôi về những thứ này"

"Giải thích?"

Artlan không nói gì và nhìn chằm chằm vào hắn ta. Junhyuk còn đang nghĩ về cái xác của tên da đen, thì Artlan đã xoay người lại cầm cây dao xương nhảy hướng về Junhyuk.

Keng! Hắn bất giác đưa khiên chặn ngang người.

Junhyuk ngã xuống đất kèm theo áp lực của cú đánh vừa rồi, cái khiên đã vỡ tan nát. Artlan nhảy cao trong không trung về phía Junhyuk. Cú nhảy này chắc chắn rất cao, cơ bản thân hình của người đàn ông này thật quá khổ.

Junhyuk giấu mình dưới tấm khiên và nhắm mắt lại. Hắn không cam tâm, hắn đã cố thoát khỏi con sói đó, hiện tại hắn thật sự không muốn chết.

Hắn cảm thấy có cái gì đó vừa chạy loạn trong ngực hắn ta, hắn thực sự không biết đó là gì, sau đó âm thanh kia lại vang lên... hắn nghe rất rõ.

Thình thịch!

Khi Junhyuk mở mắt ra, một lớp trường lực màu ngà bao bọc xung quanh hắn, tạo thành hình một quả trứng. Artlan gõ nhẹ trên quả trứng và cười một cái.

"Chắc chắn mày đã thức tỉnh năng lực rồi."

Artlan lùi lại một bước nhìn Junhyuk, đến khi vòng sáng kia thật sự biến mất. Như thể hắn đang chờ khoảnh khắc này xảy ra, Artlan tiến đến nhìn vào mắt hắn và kéo cổ áo hắn lên.

Artlan nâng Junhyuk, bằng một tay, ngang tầm mắt.

"Ở đây, mày là một thằng sai vặt, đẳng cấp tận cùng nhất. Mày nghĩ rằng tao sẽ trả lời câu hỏi của mày à, rác rưởi"

Máu đã chảy ra ngay trên mặt, làm cho mạch máu Junhyuk nổi bật hơn. Artlan nhìn Junhyuk và ném hắn xuống đất.

"Theo tao."

Đôi mắt của Artlan xuất hiện nhiều tơ máu, hắn sắp nổi điên rồi. Junhyuk thật không còn bất kỳ can đảm nào hỏi thêm bất kỳ chuyện gì nữa, đứng lên và bước theo phía sau.

Junhyuk kiểm tra cổ và nhặt khiên, chỗ con sói chết rơi xuống thanh kiếm của hắn, hắn vội nhặt lên và nhét vào thắt lưng của mình.

Artlan coi thường hắn, nhưng gã vẫn cứu hắn khỏi con sói. Nếu hắn muốn sống sót, hắn chắc chắn nên theo Artlan này.

Mười phút đã trôi qua kể từ khi hắn bắt đầu theo Artlan. Theo bước chân của Artlan, hắn dừng chân tại một phiến rừng nhỏ tiếp xuc trước mắt là một cái tháp canh cao khoảng năm mét, bên trên có cung thủ, khiến hắn có cảm giác đối phương sẽ bắn hắn nếu hắn bước vào tầm nhìn của bọn họ. Phía sau tháp canh có một cây cầu ước chừng dài hơn mười lăm mét. Phía trước tháp canh có khoảng một trăm người, đừng cùng nhau làm cái gì đó trước tòa tháp canh vì quá xa nhãn lực của hắn không thể nhìn thấy rõ.

Ở phía đối diện của cây cầu, có một tòa tháp khác. Trước tòa tháp đó, có một nhóm người mặc áo giáp và chờ đợi, nhưng Junhyuk không thể thực sự nhìn thấy vì họ ở quá xa.

Junhyuk nhìn họ và siết chặt đồng tiền vàng trong tay. Chỉ cần mười phút đã đến được tháp canh này, chưa đầy hai mươi phút đi bộ nhưng Michael hắn đã không đến được chỗ an toàn này.

Chỉ có đồng tiền vàng này trên người của Michael ở lại.

Junhyuk nhìn chằm chằm vào Artlan một lúc. Anh ta giết sói thật đơn giản chỉ bằng một cái vung tay, nếu như vậy anh ta là một người có thể giúp đỡ được bọn họ. Artlan có vẻ thờ ơ với cái nhìn chằm chằm của Junhyuk và đi về phía tòa tháp. Junhyuk thở dài và đi theo anh.

Artlan đi vào bên trong tòa tháp mà không nói chuyện với Junhyuk. Junhyuk ngẩng đầu nhìn vào tháp an ninh và thấy một người phụ nữ đang dựa vào lan can. Cô ấy ăn mặc có chút giống với pháp sư phù thủy thời trung cổ. Cô thấy Junhyuk và mỉm cười với anh.

Junhyuk đang nhìn cô chằm chằm thì một người đàn ông đến gần hắn.

"Có chuyện gì với tên da đen?"

Junhyuk quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông Hàn Quốc lúc trước. Người đàn ông đã bỏ lại cả Michael và Junhyuk ở phía sau. Junhyuk đã không trả lời anh ta và tiếp tục nhìn vào khu vực bên cây cầu. Người đàn ông liếm môi và nói:

"Chuyện đó... thật sự là tình huống không thể can thiệp."

Junhyuk không trách anh ta, nhưng bây giờ hắn thật không có cảm xúc để nói hay cười với ai nữa. Sự im lặng của hắn lại khiến cho người đàn ông trước mặt có cảm giác bị khinh thường, làm hắn trở nên tức giận.

"Mày còn muốn cái gì nữa hả? Tao thật sự không có làm sai với tụi mày!"

"Tôi không muốn nói gì lúc này." Junhyuk nhìn thẳng vào anh ta khi anh ta nói. Hắn hiện giờ chẳng thể tức giận với ai nữa cả, mọi thứ đã như thế rồi.

Người đàn ông có thể nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt của Junhyuk và ngừng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.