Diệp Thiên Vân thấy có khoảng năm sáu người, còn có hai người trong tay cầm kiếm, hẳn là Võ Đang, không sai!
Ngọc Sư Lộc vừa rồi cũng không dám làm quá căng, vì Mã Sư Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Võ Đang ở đây chỉ còn lại có một mình hắn là điện chủ! Thấy người này đến, hắn tựa hồ thở dài một hơi nói:“Sư đệ, rốt cuộc đã tới!”
Người cầm đầu lấy ra một cái hộp vừa cười vừa nói:“Không phụ sự nhờ vả, cho chúng ta nghỉ chân nghỉ tay một chút, đúng rồi Mã sư huynh đâu?”
Ngọc Sư Lộc hiểu ý nhận lấy, có chút trầm trọng nói:“Mã sư huynh chết rồi!” Mấy người nghe nói như thế đều là ngẩn ra, chẳng ai ngờ rằng Mã Sư Châu sẽ chết.
Lương Nông Trấn phất tay bảo hai đệ tử khiêng Trần Mễ Lạp đi, cắt lời bọn họ căm hận nói:“Ngọc Sư Lộc, Võ Đang các người nếu thật là muốn đánh thì đánh, Bát Cực Môn chúng ta cũng đánh đến cùng!”
Bát Cực Môn chỉ còn có Lương Nông Trấn trưởng lão, những người khác đều không coi là cao thủ, còn có một vị còn sống đó là Diệp Vô Nhai, chỉ là hắn bị trọng thương, không thể chiến đấu? Tràn Mễ Lạp sống chết khó liệu, bên người chỉ có Diệp Thiên Vân là còn có thể trợ giúp được, cùng Hoắc Minh Cách và Lục Vệ Minh, cộng lại mới là ba người.
Người Bát Cực Môn tuy ít, nhưng lại rất có khí phách, mấy người mặc dù không nói thấy chết không sợ nhưng những người ở Bát Cực Môn mấy chục năm nay, sớm đã coi Bát Cực Môn là nhà. Giờ đây trong nhà gặp nạn, vô luận thế nào cũng phải giúp đỡ.
Khách xem thấy bộ dạng này chỉ cần mấy câu cũng biết kết quả, họ đều rất khinh bỉ hành vi hèn mọn của Võ Đang! Chỉ là Võ Đang luôn luôn là kẻ mạnh, nên mọi người giận mà không dám nói! Có không ít người có quan hệ cùng Bát Cực Môn hay Diệp Thiên Vân khẽ cổ động.
Võ Đang tuy thực lực mạnh, nhưng lại chống đỡ không nổi sự lên án của trăm người! Huống chi Hình Ý, Thái Cực, còn có Bát Quái đều bị Võ Đang lấn át, sớm đã uất hận lên đến tận trời. Hôm nay nếu là động thủ thì chỉ sợ là cuộc đại chiến của hơn trăm người, đến lúc đó ai cũng không oán ai, giết cũng như không giết, rất nhiều kẻ đoạt lợi.
Ngọc Sư Lộc vung tay lên khống chế mấy người này, chậm rãi nói:“Chuyện này, không trách Võ Đang được!” Lời này vừa nói ra mọi người chung quanh đều im lặng!
Ngọc Sư Lộc nói:“Đầu tiên, chúng ta cũng không có hứa hẹn gì, trọng tài võ lâm dựa vào Thiếu Lâm mà bắt buộc chúng ta cùng Bát Cực Môn thi đấu sinh tử, chuyện này là thế nào? Ỷ thế hiếp người!” Dừng một chút lại hướng Bát Cực Môn bên này nói:“Võ Đang và Bát Cực Môn đánh nhau đương nhiên là chuyện của hai phe, các ngươi đi tìm trọng tài võ lâm là sao?”
Lương Nông Trấn lạnh lùng cười, nói:“Ngọc Sư Lộc, trọng tài võ lâm là võ lâm mười đại môn phái đề cử ra để giải quyết mâu thuẫn trong giang hồ! Đây là địa bàn của Võ Đang các người. Chúng ta vì sao không thể tìm trọng tài? Chỉ cần trêu chọc Võ Đang các người đều phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết sao? Đây là đạo lý gì chứ?”
Trí Dũng đại sư của Thiếu Lâm thấy mâu thuẫn đổ hết lên đầu mình bèn phất tay nói:“Được, không nói nhiều nữa! Kẻ nào vi phạm qui tắc thì bị phạt, đây là quy định từ trước.!”
Vừa nói xong, từ phía sau chậm rãi đi tới bốn hòa thượng, bọn họ mỗi người đều có chút sững sờ, một người khá cao chắp tay nói:“Thiếu Lâm Đạt Ma Viện Cuồng Võ dẫn Cuồng Vô, Cuồng Chỉ, Cuồng Cảnh phụn lệnh của phương trượng, đến trợ giúp........” Nói đến đây hắn đảo mắt, đồng thời sờ lên đầu, nhìn về phía sau hỏi:“Còn gì nữa nhỉ, ta quên mất rồi. ”
Mọi người lúc này bống cười rộ lên, sau khi nghe hắn nói, ông già đằng sau có chút nổi giận, đẩy người vừa nói sang một bên nói:“Hội Võ Lâm Dược Tài.”
Không ít người đều bật cười, phái Thiếu Lâm cử người như vậy đi, quả thực là có phần dọa người nhưng mà một số võ giả đã có tuổi, nửa cười nửa không nhìn Ngọc Sư Lộc của Võ Đang. Tựa hồ đang đợi trò hay trình diễn!
Diệp Thiên Vân bị người của Bát Cực Môn bao vây. Xem xét chuyện này, trọng tài võ lâm chẳng qua cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của Thiếu Lâm mà thôi. Mà Võ Đang đang muốn làm khó hắn! Hôm nay Bát Cực Môn bị ức hiếp, thì từ nay về sau còn có ai dám đến tìm bọn họ để mà xử phạt. Chỉ e là Võ Đang muốn trở mặt !
Hắn giờ đây không có bất kỳ động tác nào, chính là đợi xem tình thế ra sao, kết quả tốt nhất là Thiếu Lâm ra tay. Nếu không hắn lập tức hành động, phòng ngừa bị người vây công! Hắn không phải thần, nào dám cùng nhiều cao thủ như vậy đối đầu, vạn nhất bị vây đến chính giữa thì chỉ có nước chết.
Dũng Trí đại sư cso chút xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:“Ngọc Sư Lộc, trong võ lâm, không thể không có quy củ một số võ giả của các môn phái tuy ồn ào nhưng vừa thấy song phương đều muốn động thủ, không ít người đều đã lui về phía sau, chạy xa, ai cũng không muốn dính vào. Có thể giúp đỡ, chính thức giúp đỡ cũng chỉ có vài người.”
Ngọc Sư Lộc tựa hồ không ưa bốn người này, ngược lại vừa cười vừa nói:“Được, một câu không thể không có quy củ! Tốt lắm, ta cho ngươi xem cái này!” Nói xong hắn mở cái hộp ra, từ trong hộp xuất hiện một cái lọ, bên trong đặt một viên ngọc màu sắc sặc sỡ.
Lập tức trong đám người nhận ra lai lịch của hắn nói:“Xá lợi của Phật quang đại sư ?”
Ngọc Sư Lộc cười đắc ý, nhìn Dũng Trí nói:“Đã nói đến quy củ...... Dũng Trí đại sư, ta nhớ ngươi đã nói, ngươi không phải là Thiếu Lâm, chỉ là đại diện cho trọng tài võ lâm !” Ngay sau đó hắn chỉ tay nói:“Bọn họ là người của Thiếu Lâm, lúc trước Thiếu Lâm phương trượng đã nói, chỉ cần đem đồ vật này ra, Thiếu Lâm sẽ không được nhúng tay vào chuyện của Võ Đang, đúng vậy không?”
Dũng Trí đại sư, thấy bảo vật sắc mặt tái đi, nói:“Đúng vậy! Nhưng mà............”
Ngọc Sư Lộc khẽ cười nói:“Không có chuyện nhưng mà! Thiếu Lâm cũng nên giữ lời hứa, bây giờ chính là lúc đó!”
Dũng Trí đại sư ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, cắn răng nói:“Võ Đang đã như vầy, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng mà các ngươi muốn dùng phương thức này để ức hiếp võ lâm đồng đạo, Dũng Trí là người đầu tiên thấy không vừa mắt. Ta không phải là Thiếu Lâm, mà là trọng tài võ lâm. Hôm nay ta cùng phe với Bát Cực Môn!” Ngọc Sư Lộc tựa hồ cũng không có gì là bất ngờ, nói:“Trọng tài võ lâm đã không có Thiếu Lâm là chỗ dựa, thì còn có cái gì nữa chứ? Trọng tài võ lâm cũng là thay mặt cho Thiếu Lâm mà thôi, không cần nói công bằng với chúng ta, Võ Đang không xứng, các ngươi lại càng không xứng!”
Diệp Thiên Vân thở dài, tình thế đột ngột thay đổi, Võ Đang đã mạnh giờ lại thêm cái xá lợi này áp chế trọng tài võ lâm, mấy trận thi đấu vừa rồi đúng là biến thành trò cười!
Võ Đang muốn nhìn thấy cái kết cục này, đả kích sức ảnh hưởng của trọng tài, tiêu diệt sạch Bát Cực Môn và bản thân hắn! Ý đồ của bọn họ rất đơn giản cũng rất trực quan, Võ Đang có bản lĩnh này.
Nói thêm chỉ sợ tình thế càng ngày càng nguy hiểm, hắn không thể ngồi im đợi chết, sống hay chết chính là ở giờ khắc này! Nghĩ vậy Diệp Thiên Vân không hề báo trước,lao về phía trước phát ra một lực cực mạnh, lao ra ngoài khoảng bốn thước gì đó, hướng về phía Võ Đang, mục tiêu là Ngọc Sư Lộc!
Ngọc Sư Lộc trong tay cầm Xá Lợi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không ngờ Diệp Thiên Vân lại lao tới, trong nháy mắt ngẩn ra.
Diệp Thiên Vân cách Ngọc Sư Lộc quá xa , hắn lao về phía trước song vẫn cách những hai mét, nhưng vào lúc này ba tông sư của Võ Đang đã phát hiện hành động của Diệp Thiên Vân, lập tức liên tiếp ra tay ngăn lại!
Diệp Thiên Vân không muốn sa lưới, hắn không để ý tới công kích của đối phương, không ngừng tăng tốc, nhanh, mau nữa, nhanh hơn! Mục tiêu của hắn là Ngọc Sư Lộc, không phải đánh chết hắn, mà là muốn bắt hắn, như vậy mới có cơ hội sống sót!
Ngọc Sư Lộc hai mắt trừng trừng, bởi vì không phòng bị, chỉ là khi phát hiện ra thì lui về phía sau một bước, tay trái ôm lấy Xá Lợi, tay phải xuất một chưởng, định khiến Diệp Thiên Vân lui lại!
Diệp Thiên Vân bắt lấy cơ hội trong nháy mắt, xuất Liễu Hổ Phác Băng Khai Phách chưởng, tay phải hướng về phía trước định tóm lấy cổ của Ngọc Sư Lộc!
Đúng lúc này, tông sư ở trước nhất đã ra tay!“Bùm” nện trúng ngực của Diệp Thiên Vân!
Diệp Thiên Vân kêu lên rồi bay đi, chỉ là trong tay hắn đã nắm chắc cổ của Ngọc Sư Lộc, khống chế hắn!
Tất cả các võ giả có mặt đều nín thở, Diệp Thiên Vân không hề kiêng kị, nói ra tay là ra tay! Ra tay sạch sẽ, nắm được Ngọc Sư Lộc trong tay, đúng là diệu kế, đúng là can đảm! Chỉ là bị một chưởng của đối phương, không biết còn có thể sống sót được hay không!
Kim Chung Tráo của Diệp Thiên Vân mới vừa vào tầng bảy, một kích này thương tổn cũng không nhỏ, hắn cảm giác trong dạ dày không ngừng quay cuồng, ngực bị đè nén! Chỉ là tình thế bức bách hắn cố ép đống máu trong người xuống. Cũng may hắn khôi phục được sức khỏe, chỉ cần cho hắn thời gian, không đến vài ngày là có thể phục hồi như cũ!
Hai người đồng thời ngã xuống đất, Ngọc Sư Lộc vừa định ra tay, cũng cảm giác được Diệp Thiên Vân xiết chặt hơn, lập tức không động đậy nữa!
Ba người Võ Đang đều vọt tới cạnh Diệp Thiên Vân một tay nắm cổ Ngọc Sư Lộc nâng lên phía trước, lạnh lùng nói:“Lui về phía sau!”
Ba người đành phải dừng lại, một tông sư thử thăm dò tiến về phía trước phẫn nộ quát:“Diệp Thiên Vân, ngươi dám!”
Diệp Thiên Vân lẽ nào không dám, thấy tay hắn xiết chặt, Ngọc Sư Lộc sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy cổ, rõ ràng là không cách nào hô hấp!
Diệp Thiên Vân tiếp tục bình tĩnh nói:“Ngươi thử lại lần nữa xem!”
Vị Võ Đang tông sư này, quả nhiên là có phần kiêng nể, lần này đến Băng Thành, chỉ riêng điện chủ đã chết hai vị nếu như Ngọc Sư Lộc cũng chết, trở về không biết ăn nói thế nào hắn lập tức hòa hoãn nói:“Không được làm loạn!” Dứt lời hắn lui về phía sau!
Diệp Thiên Vân cũng đã không có cách nào khác, hắn biết rằng chỉ cần đối phương động thủ, vô luận là Bát Cực Môn hay mình đều sẽ đi gặp Diêm Vương, bởi vậy chỉ có cách mạo hiểm đánh cuộc!
Bát Cực Môn nhiều người không kịp phản ứng, Diệp Thiên Vân quá là nhanh, trong nháy mắt hắn đã bắt sống Ngọc Sư Lộc.
Lương Nông Trấn thấy hắn không việc gì mới thở dài nhẹ nhõm, nhìn Võ Đang không dám hành động, lập tức nói:“Xin nhường lối!”
Mấy kẻ vây bên ngoài tự động tự giác chia làm hai hàng, tạo thành một con đường nhỏ để bọn họ rời đi.