[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền

Chương 462 : Đột biến




Diệp Thiên Vân chậm rãi rút tay ra, vứt thi thể xuống đất, không chút tôn trọng người đã chết! Hắn ra tay rất độc ác, cũng không phải là cố ý như vậy mà căn bản là không cách nào khống chế được sát ý!

Thương Sư Kiệt đã chết nhưng trên mặt tràn đầy thống khổ cùng vẻ bất ngờ, có thể thấy được Thiên pháo rất uy lực. Trong chớp mắt sinh mạng và vẻ mặt mãi mãi dừng lại ở giây phút đó.

Tâm trạng của Trần Mễ Lạp thay đổi rất nhanh, trước khi xuất chiến, sợ Diệp Thiên Vân không áp chế được Thương Sư Kiệt, nhưng may mắn Diệp Thiên Vân lấy lực làm sở trường, hoàn toàn khống chế được đối phương! Trần Mễ Lạp rất lo lắng mãi cho đến phút cuối hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thiên Vân trong những thời điểm mấu chốt càng trở nên tỉnh táo và có cái thiên phú mà không ai có được.

Hà Sơn vui mừng nhảy lên, Diệp Thiên Vânkhông bao giờ khiến hắn thất vọng, không ngừng gật đầu nói:“Tiểu tử này, quả nhiên rất có tiềm lực.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, bởi vì liên tục bị che mất tầm nhìn, tạo thành một cục diện kì lạ.

Võ Đang chết mất một vị thập ngũ đại đệ tử có lẽ không là gì nhưng mà điện chủ đã chết, đây chính là một việc lớn. Mã Sư Châu sắc mặt tái nhợt, mấy lần muốn đứng lên rồi lại ngừng lại, đưa tay gọi một đệ tử Võ Đang đến trước mặt, nói nhỏ vài câu.

Cái tên đệ tử kia sau khi nghe được bèn gật đầu. Nhanh chóng rời đi!

Diệp Thiên Vân vẫn như bình thường trở lại khán đài, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sức lực mà hắn tích tụ từ sáng, đã tản mất hơn phân nửa, tâm tình cũng gần như là bình thản, không hiếu chiến như vừa rồi. Nếu Kim Chung Tráo không có đạt tới tầng thứ bảy, e rằng hôm nay hắn sẽ chết!Chiêu đó quá mức mạo hiểm, hắn không ngừng nhắc nhở mình tỉnh táo, sau này quyết không thể sơ ý như vừa rồi!

Trần Mễ Lạp lấy một cái khăn ẩm ướt cho hắn lau tay, miệng chậm rãi nói:“Ngươi giết một vị điện chủ e rằng sau này bọn họ sẽ tìm ngươi gây phiền toái, cẩn thận vẫn hơn!

Diệp Thiên Vân sớm đã suy nghĩ cẩn thận , Võ Đang không buông tha hắn, như vậy cứ để cho bọn họ thử xem, rốt cuộc là ai có thể trụ lâu, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị cho chiến đấu lâu dài. Võ Đang giống như một con voi lớn còn hắn lại như một con ong, không ai làm gì được ai.

Song phương đấu đến bây giờ người thua chủ yếu là Bát Cực Môn. Mặc dù thắng hai trận, nhưng mà Võ Đang thực lực quá mạnh. Bọn họ tuy có tổn thất nhưng không ảnh hưởng đến đại cục. Bát Cực Môn thì khác, tổng cộng ba vị trưởng lão đều đã chết, như vậy chẳng khác nào một phần ba thực lực bị tiêu diệt!

Điền Nguyện là vị trưởng lão cuối cùng xuất chiến, hắn nhìn Diệp Phong nói:“Bát Cực Môn cũng đã từng có thời kì huy hoàng, đã là quá khứ quá nên chúng ta cũng đã mất đi trí tiến thủ. Hy vọng có một ngày lại có thể nhìn thấy nó tỏa sáng” Nói xong hắn bước xuống võ đài.

Diệp Thiên Vân đang ngẫm nghĩ những lời này, thì một đệ tử Bát Cực Môn đến cạnh Trần Mễ Lạp nói:“Tiền bối bên Bát Cực Môn có tín hiệu không tốt, tạm thời mất đi liên lạc!”

Sắc mặt Trần Mễ Lạp chợt biến đổi, đứng dậy đem điện thoại ra gọi, không có tín hiệu,bèn dập điện thoại nói:“Chỉ có một chiếc điện thoại sao?

Bát Cực Môn đệ tử lắc đầu, lưỡng lự nói:“Tổng cộng có ba chiếc điện thoại, có một chiếc mà tất cả đều không gọi được.!”

Diệp Thiên Vân nghe xong cũng biết có chuyện phát sinh, bằng không tuyệt đối không có khả năng đồng thời mất đi âm tín, ngẩng đầu nhìn liếc Võ Đang, lại phát hiện không có bất kỳ phản ứng, tựa hồ cực kỳ buông lỏng, có gì đó kì lạ.

Thần sắc của Trần Mễ Lạp thấp thỏm không yên, đứng dậy đi qua đi lại, làm cho Hà Sơn kêu ầm lên:“Bát Cực Môn có lẽ có chuyện, chúng ta giờ đây cũng không có tin tức gì,lát nữa ngươi theo cửa ngầm đi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận trở về nếu như phát hiện có gì đó không đúng, lập tức đi càng xa càng tốt không được trở về.”

Diệp Thiên Vân hơi hiểu ra, vì sao đấu trường lại do Diêm Phong sắp xếp, thì ra là sớm có chuẩn bị! Hắn cũng yên lòng,đây là địa bàn của hắn tất nhiên hắn rõ như lòng bàn tay! Cho dù có chuyện gì xấu, hắn cũng đã quen với môi trường ở đây.

Hà Sơn sắc mặt trắng bệch, vừa nghe đến tin tức này đã có chút không khống chế nổi, hắn vừa mất đi một vị sư huynh, quả nhiên là sợ hãi Bát Cực Môn bị phá hủy rồi, rốt cuộc nơi đâu là nhà của hắn, trong lúc nhất thời có chút bất lực.

Trần Mễ Lạp thấy hắn có gì đó không đúng, bèn nhíu mày nói:“Hà Sơn, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nhất định phải bảo vệ an toàn của bản thân, từ nơi này đến Bát Cực Môn nhanh nhất cũng mất một giờ, đến lúc đó không cần đến, có nghe thấy không hả?”

Hà Sơn chết lặng gật gật đầu, điều này làm cho Mễ Lạp cảm thấy không yên tâm, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân, lại không muốn để hắn rời đi, nên đành phải kêu một đệ tử khác cùng Hà Sơn đi!

Trên khán đài song phương đều đã chuẩn bị xong, lập tức muốn động thủ, Diệp Thiên Vân không khỏi tập trung tinh thần xem cuộc thi đấu.

Bát Cực Môn chủ có chút lo nghĩ, không ngừng đi tới đi lui, nói:“Hồng Thắng, có liên hệ với bên kia không?”

Một đệ tử ra sức ấn số điện thoại, thử gọi đi, nhưng đều không có tín hiệu, cung kính nói:“vẫn không có, không biết chuyện gì xảy ra, mấy máy điện thoại đều không có tín hiệu, ta thử lại lần nữa............”

Bát Cực Môn chủ có một dự cảm không tốt, đại bộ phận mọi người đều đi tham gia thi đấu, ở đây chỉ có một vài đệ tử trẻ tuổi, bèn phất phất tay nói:“Thôi đi, không cần làm tốn thời gian nữa, ta nghĩ sự tình hôm nay quá là kỳ quặc , ngươi đi bảo các đệ tử tạm thời rời đi!”

Vừa nói đến đây thì từ ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh, ngay sau đó năm sáu người không nhanh không chậm tiến đến, một giọng nói trầm vang lên:“Không cần tìm, toàn bộ đã chết sạch! Chắc hẳn ngươi trước khi trêu chọc Võ Đang cũng đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay

Bát Cực Môn chủ ngẫng đầu, bình tĩnh, như trút được gánh nặng chắp tay nói:“Thì ra là khách đường xa đến, Võ Đang điện chủ Mê Sư Đạo, tôi không nói sai chứ”

Người cầm đầu khẽ cười, lơ đãng nhìn một chút móng tay của mình, thản nhiên nói:“Không sai, ta chính là Mê Sư Đạo Bát Cực Môn chủ, ngươi thật đúng là uy phong, muốn để chúng ta đến tận đây mời ngươi!”

Mấy người sau lưng Mê Sư Đạo thấp giọng nói:“Điện chủ không cần thương tình, dứt khoát một chút đi.”

Mê Sư Đạo khóe mắt hiện ra âm hung nói:“Còn cần ngươi phải dạy ta nên làm thế nào sao?”

Bát Cực Môn chủ đã thấy rồi, chỉ là bây giờ nhìn thấy bộ dạng này sắc mặt này lại không khỏi cả giận nói:“Mê tiền bối, ta muốn hỏi vì sao chúng ta đều thi đấu quyết tử mà các ngươi lại như thế, không biết phép tắc gì cả.!”

Mê Sư Đạo hừ lạnh một tiếng, tấm tắc nói:“Thả nào Bát Cực Môn bị huey diệt trong tay ngươi ! Thật đúng là khờ dại!” Tiếp đó chuyện trò vui vẻ nói:“Phép tắc là cái gì? Ai định ra? Những quy củ kia là do kẻ mạnh đặt ra, trong giang hồ Võ Đang đúng là kẻ mạnh, ngươi tìm kẻ chế định quy tắc mà đòi thi hành quy tắc, không phải là buồn cười quá sao?”

Bát Cực Môn chủ muốn phản bác vài câu, nhưng lại nhẫn nhịn, nỉ non nói:“Ta là tội đồ của Bát Cực, có ngày hôm nay cũng là báo ứng.”

Lão giả vừa bị khiển trách vài câu, lúc này lại kiêu ngạo nói:“Để ngươi chết cũng chết trong minh bạch, để khi Diêm Vương hỏi còn biết trả lời! Bất kể là ai cũng không thể chà đạp Võ Đang, không có ai có thể đắc tội Võ Đang mà có thể tiêu diêu được đâu, buồn cười chính là ngươi tưởng rằng Thiếu Lâm có thể cứu ngươi, thật sự uổng xưng là Bát Cực Môn chủ! Cùng các ngươi đấu sinh tử cũng chỉ là lập lại đại cục mà thôi, ngươi nghĩ võ lâm như quan trường sao?

Mê Sư Đạo không có phản bác, thản nhiên nói:“Động thủ đi!”

Bát Cực Môn chủ so với Hà Sơn, Trần Mễ lạp còn nhỏ tuổi hơn, huống hồ công phu cũng bình thường, không phải là đối thủ của bọn hắn, hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đầu, trên có viết “Bát phương cực vận”, sửa sang lại quần áo, ra tay liền dùng ra Bát Cực Quyền!

Lão giả vừa nói chuyện chạy vụt đến trước mặt Bát Cực Môn chủ. Đầu của Bát Cực Môn chủ bay lên, máu tươi phun ra bốn phía, lão giả một tay cầm cái đầu nhìn, vừa cười vừa nói:“Xin lỗi, không phải ta không có tình cảm, mà là chưởng môn muốn ngươi theo chúng ta đi một chuyến!”

Hồng Thắng thấy đầu môn chủ bị người lấy đi, kêu lên thê lương, đưa tay lao về phía Mê Sư Đạo, liều mạng với hắn.

Mê Sư Đạo khinh miệt cười, hóa thủ vi chưởng “Bùm” đánh ngay trước ngực của hắn!

Khiến cho Hồng Thắng phun ra một ngụm máu tươi, không chút nhúc nhích!

Mê Sư Đạo nháy mắt, nói với ông già đằng sau:“Đi, cho hắn một kiếm!”

Lão giả lập tức ngây ra, ngay sau đó nói:“Sư huynh lại nói giỡn rồi, một chưởng này của huynh đừng nói đánh vào người, chứ đến đá cũng thành bột.”

Mê Sư Đạo khẽ giật mình, sau đó nói:“Vậy đi thôi, nhớ rõ không được lưu lại bất cứ dấu vết gì!” Lục soát hồi lâu, sau đó mấy người nhanh chóng rời đi.

Đoàn người sau khi rời đi, Hồng Thắng bị Mê Sư Đạo đánh cho gần chết, thân thể giật giật, rớt xuống mặt đất, hắn thở hổn hển, cố gắng với lấy chiếc điện thoại cách đó không xa, nhưng vô luận như thế nào cũng không được, đành phải dùng hết khí lực đẩy mình về phía trước. Rốt cục cũng chỉ có một ngón tay chạm vào, đúng lúc đó hắn phun ra một đống máu, tay kia cầm điện thoại nhìn, cười điên cuồng ấn nút gọi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.