Theo ánh mắt của tất cả võ giả trên khán đài, hai phái lần lượt ra sân. Mỗi bên năm người, dường như đã sớm định, hình thành hai phe. Bên Bát Cực môn có Trần Mễ Lạp, Diệp Thiên Vân, còn có Lâm Đông Hoan, Lương Nông Trấn, và có cả Điền Nguyện Tứ - ba trưởng lão của Bát Cực môn.
Còn bên Võ Đang bên kia thì có phần quái dị, với Chưởng Võ điện chủ Mã Sư Châu đi đầu, đằng sau có Đan Đạo điện chủ Thương Sư Kiệt, Ngoại Sự điện chủ Ngọc Sư Lộc, và hai vị còn lại không nhận ra.
Diệp Thiên Vân âm thầm quan sát, theo tin tức của Trần Mễ Lạp thì đến đây có 4 điện, nhưng bây giờ chỉ có ba điện. Hơn nữa hôm nay Võ Đang đến xem cuộc chiến chỉ có 20, 30 người, như vậy những người còn lại đâu hết rồi? Vấn đề này không hay lắm dễ xảy ra phiền toái lớn
Diệp Thiên Vân nghiêng mặt nhìn Trần Mễ Lạp, muốn tìm đáp án trên sắc mặt hắn.
Trần Mễ Lạp thần sắc cũng cổ quái đến cực điểm, chằm chằm nhìn vào Võ Đang phía đối diện, vẻ bên ngoài cười cười nói :" Ta ngày hôm qua có đề cập với Chưởng môn chuyện này , tin là hắn sẽ có chuẩn bị, ta sẽ chủ trì ở đây, thắng bại do thiên định!"
Diệp Thiên Vân nghe ngữ khí này, liền nhìn lên khán đài của Võ Đang, hỏi thẳng:" Trên kia có mấy sư chữ Bối?"
Trần Mễ Lạp cúi đầu thản nhiên nói:" Trên đó có sáu người, trong sáu người chỉ có Chưởng Võ điện và Ngoại sư điện là biết, còn lại mấy người kia không biết tung tích!"
Diệp Thiên Vân còn muốn hỏi thêm hai câu nữa, nhưng đã đi tới dưới chỗ khán đài chủ tịch, đành phải đợi lúc quay về rồi hỏi tiếp.
Trọng tài võ lâm đã ngồi đợi rất lâu, trong tay cầm rất nhiều văn kiện, hai bên để hai chiếc bàn, trên mỗi bàn đặt 1 cái hộp giống như rút thăm trúng thưởng.
Thương Sư Kiệt nhìn mấy thứ đồ trước mắt, tấm tắc nói :"Lại còn làm rất chính thức. Cái ủy ban các ngươi thành lập là gì gì ấy nhỉ, cái tên nghe cũng rất kêu!"
Một lão giả Võ Đang đằng sau phụ họa nói:" Kêu tai đến là kêu tai, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, ngoài sáng trong tối đúng là khó mà nói ..."
Hai vị đại sư Thiếu Lâm không ra mặt, Tằng Cửu nghe hai người trào phúng vừa hát vừa quát có phần lúng túng, trên sân bất kì người nào cũng là cao thủ ở đâu ra dũng khí phản bác, sắc mặt biến đổi cúi đầu xuống nói :" Kính xin các vị tiền bối trước tiên xin nhìn tờ giấy sinh tử, nếu như đồng ý với các điều khoản sau, chúng ta sẽ bắt đầu bốc thăm. Hộp rút thăm của Võ Đang là màu xanh, Bát Cực môn là màu đỏ. Mỗi hộp có 5 quả cầu nhỏ, trên cầu sẽ có số thứ tự, theo số thứ tự tương ứng liền trở thành đối thủ trận sinh tử!" Nói xong cũng không dám ngẩng đầu, lần lượt từng người được phát giấy điều khoản.
Diệp Thiên Vân nhận rồi đọc lại mấy lần, tờ giấy sinh tử này với không chịu trách nhiệm sinh tử đều giống nhau, không có vấn đề gì.
Xếp hàng xong,Diệp Thiên Vân bốc được số thứ 3, giương mắt nhìn quả cầu trong tay Trần Mễ Lạp, là số 5, vậy hắn là người cuối cùng xuất trận, bèn yên tâm. Bất luận có như thế nào nếu có Trần Mễ Lạp chốt cuối, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn.
Hôm nay là trận quyết định, nên đánh đến trận cuối cùng, nên sẽ có người chết! Cứ coi như 3 trận đầu thua, cũng phải đánh tiếp
Mã Sư Châu đến nói Tằng Cửu gì đó, cầm trong tay nhìn một chút, số của hắn là 5. Biết đối thủ của mình là Trần Mễ Lạp, cười ha ha hai tiếng:" Trần Mễ Lạp chúng ta thật có duyên!"
Trần Mễ Lạp sắc mặt khẽ biến, nhưng khí thế trước sau như một,cười đáp lễ nói :" Đúng vậy , đây cũng là thiên ý, thậm chí là rất may mắn đọ cao thấp cùng ngươi!"
Thương Sư Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhìn số của mình :" Đọ cao thấp? Ngươi quá đề cao bản thân rồi đấy! Lúc Mã Sư huynh tung hoành thiên hạ, ngươi đang ở đâu còn không biết!"
Đối thủ của Diệp Thiên Vân chính là hắn, thoáng nhìn. Người này sắc mặt ửng đỏ, tóc dài, đầu như đang đội một cái khay trên đầu, trong mắt hiển hiện hung ác, Đan Đạo điện chủ không có giống như cao thủ được miêu tả trong tiểu thuyết.
Trần Mễ Lạp cũng không ở đây để cãi nhau, cười chắp tay :" Từ trên nhìn xuống thấp, chúng ta gặp rồi sẽ rõ!"
Thương Sư Kiệt cảm thấy dường như chưa nói đủ,gặp Trần Mễ Lạp lại không phản bác, liền nhìn Diệp Thiên Vân có chút bất mãn nói :" Ta cùng một vị tiểu bối sinh tử đấu thật là buồn cười!" Ngữ khí cuồng ngạo đến cực điểm, cũng không thèm quan tâm Diệp Thiên Vân có nói lại hay không , quả cầu trong tay ném cho Tằng Cửu rồi nghênh ngang rời đi!
Bát Cực môn xuất ra ba vị trưởng lão, đây cũng là toàn bộ thực lực của bọn họ. Nhìn Diệp Thiên Vân đấu với Thương Sư Kiệt, Trần Mễ Lạp gặp Mã Sư Châu, chợt cảm thấy năm tháng không hẹn trước, tuy không có nói ra nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự thương xót.
Đối thủ của Lâm Đông Hoan là Ngọc Sư Lộc, hơn nữa còn là người thứ 1 xuất hiện, hắn cười có gì đó miễn cưỡng nói:" Nguyện vọng của chúng ta Bát Cưc Môn có thể gắng gượng qua được phong ba này!"
Trần Mễ Lạp không nói gì, chỉ nặng nề vỗ vai hắn hai cái, cùng nhau về trên khán đài chuẩn bị.
Trên màn hình lớn được treo cao hiện lên kết quả rút thăm, lập tức trong sân tiếng bàn luận vang lên không ngớt. Võ Đang xuất ra ba vị điện chủ, vậy là chuyến đến xem này không tệ chút nào, muốn nhìn tình hình của hai phái bây giờ.
Thật ra những người tụ tập ở đây đến quả nửa là muốn đến học tập kinh nghiệm, bọn họ càng hi vọng trong những trận chiến sau này có thể dùng được gì đó.
Về tới trên khán đài, Diệp Thiên Vân nhận thấy Trần Mễ Lạp có phần trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì, vừa rồi còn nhắc tới Mã Sư Châu, kẻ biết về Võ Đang Ngũ Hành quyền ra tay vô cùng ác độc, hơn nữa lại còn là một trong 8 vị cao thủ năm đó! Đi đến gần hắn sau khi ngồi xuống mới chậm rãi nói:" Trần đại ca, huynh nắm chắc mấy phần?"
Trần Mễ Lạp ngẩng đầu lên cười cười, rồi lại lắc đầu, nghiêm mặt nói :" Nắm chắc hay không ta khó có thể nói, Mã Sư Châu đời thứ 15 còn được công nhận đứng thứ ba, mà ta lúc đó chỉ trung bình, kém hơn rất nhiều.10 năm không gặp rồi, không biết hắn đã đạt đến trình độ nào!"
Diệp Thiên Vân bản thân cũng thừa nhận áp lực, nhưng tính tình hắn quật cường, càng khó khăn càng kích khởi chiến ý. Cho nên mặc dù thanh thế to lớn, nhưng hắn lại không hề biết sợ hãi. Nhớ tới nghi vấn lúc nãy liền hỏi tiếp:" Bát Cực môn bên kia có chuyện gì không?
Trần Mễ Lạp ngoắc một tên đệ tử kêu tới:" Trong môn có xảy ra chuyện gì không?"
Vị đệ tử này đeo tai nghe liên lạc trên đầu, gật nhẹ đầu dứt khoát :" Hết thẩy đều bình thường, Bát Cực môn ở nhà vẫn liên lạc với chúng ta!"
Diệp Thiên Vân nghe được lời của hắn, tự giễu bản thân đề phòng quá nhiều lại nghi thần nghi quỷ, chỉ là hắn không rõ vì sao hôm nay tất cả Võ Đang không có ở đây. Hắn biết là chuyện này không thể cứ mãi nhắc tới, tốt nhất là nén trong lòng tập trung vào trận chiến trước mắt!"
Lâm Đông Hoan đã đứng trên thảm đỏ, bỏ áo ngoài ra, để lộ thân thể cường tráng hữu lực, vận động thân thể, tiến hành điều chỉnh tinh thần.
Ngược lại Ngoại Sư điện chủ Ngọc Sư Lộc không như vậy, vẫn mặc quần áo tự tại đứng tới đó, giống nửa cười nửa không nhìn Lâm Đông Hoan, thần sắc không mấy khẩn trương.
Trần Mễ Lạp trong ánh mắt hiện ra sự lo lắng, chú ý phía dưới nói với Diệp Thiên Vân:" nếu không có gì bất thường thì trận này chúng ta nhất định sẽ thua!"
Diệp Thiên Vân không nói gì, trước đó vài ngày hai người đi đánh lén, cùng đối mặt với Ngọc Sư Lộc, người này rất tinh nhạy, nhưng cơ hội tiếp xúc quá ít không có giao thủ.
Lâm Đông Hoan chuẩn bị cũng tạm ổn, thần sắc nghiêm túc, xoay người cười cười với Bát Cực môn, cười rất thoải mái, tựa hồ tất cả những lời muốn nói đều trong đó!
Một đệ tử còn trẻ của Bát Cưc môn đứng dậy, hai tay khép lại bên miệng hô lớn:" Võ có Bát Cực định càn khôn!" Một tiếng này vang lên trong sân rồi vọng lại, có thể thấy hắn có dùng lực!
Nếu là bình thường, hắn không bị người ta nói đầu hỏng thì cũng bị nói là thần kinh, nhưng trong sân hôm nay đã thu hút không ít người đồng cảm, đều vỗ tay khen hay.
Lâm Đông Hoan trong trận không có trả lời, liền xoay người đối mặt Ngọc Sư Lộc làm dấu hiệu mời! Các khách xem đều bình tĩnh trở lại, cả một đám khí tĩnh khí nguyên thần, sợ bỏ qua lúc hai người xuất thủ.
Ngọc Sư Lộc đi về phía trước vài bước, thân hình dừng lại ôm quyền, một giây sau mới động, chân đi đường vòng cung, trên tay chính là Thái Ất Ngũ Hành quyền, quyền thế nhu hòa mềm mại, cước bộ rất nhẹ nhàng!
Lâm Đông Hoan đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nén ngực vươn lưng,uốn vai tới khuỷu tay, thần sắc tỉnh táo, mắt nhìn trừng trừng vào hai vai của Ngọc Sư Lộc, rất rõ ràng muốn áp trên hắn.
Thái Ất Ngũ Hành quyền là căn cứ vào Ngũ hành sinh khắc, chú ý còn ý không còn lực, quý hóa lực không ngạnh, nhìn thấy động tác của Lâm Đông Hoan, liền biến đổi tay, rõ ràng là không muốn lấy cứng chọi cứng, chân lướt nhanh, biến đổi đột ngột đã chiếm được trung môn của Lâm Đông Hoan.
Ngọc Sư Lộc động tác động tĩnh tự nhiên, tâm tức gắn bó, nước chảy vân uốn lượn, rất khó lường.
Lâm Đông Hoan lấy bất biến ứng vạn biến, nghênh tiếp thế tới của đối phương, một tay ngăn trước người, tay kia giơ trảo nắm lấy cánh tay của Ngọc Sư Lộc.
Quyền pháp hai người phong thái hoàn toàn khác biệt. Lâm Đông Hoan với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng chỉ lực chế trụ cánh tay Ngọc Sư Lộc, hướng kình lực hung ác về sau, chân trước gập gối ngồi xuống, chân sau quỵ xuống bên trong chân trước, đây chính là Quỵ Tất Bộ!
Cái này khởi như hỏa sơn kinh động, phục như thỏ khôn ẩn thảo. Ngọc Sư Lộc hiểu được uy lực có thể phát lực xung động gãy cánh tay đối phương, thân hình liền lập tức lùi!
Công phu của Bát Cực môn phải cận chiến, đi ngạnh đánh ngạnh. Cho nên Lâm Đông Hoan theo sát thân hình của đối thủ, cẩn trọng không rời, đầu cúi thấp xuống, lăn một vòng, đuổi theo hắn rồi tiếp một Bình quyền.
Ngọc Sư Lộc trong mắt gấp gáp, thần sắc tỉnh táo dị thường.Hắn không trốn không né, thay đổi bị động, xuất ra Võ Đang Thuần Dương chưởng!
Lâm Đông Hoan không chút do dự đụng một quyền, sao biết quyền kình Ngọc Sư Lộc quá lớn, còn hàm ẩn nội kình, lập tức chạy về phía sau!
Ngọc Sư Lộc nắm lấy cơ hội trong nháy mắt, đuổi theo hắn, phát lực đúng một cước, nện xuống bàn chân Lâm Đông Hoan! Ngay sau một gối chạm đất lại xuất tiếp một chưởng, rất đường hoàng công kích trước mặt hắn!