Mấy người vừa mới chạm mặt, Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm đã thấy không khí có gì đó không hay, bởi vì võ giả rất nhạy cảm, huống hồ ánh mắt hai người chi giao nhau trong nháy mắt nhưng chung quanh đều nhận rõ.
Diệp Thiên Vân không ngờ gặp mặt trong trường hợp này, hắn cảm thấy Hàn Tông Nhân vô cùng chiều chuộng Hàn Băng, làm phụ thân cô ta mấy lần mất thể diện, nên giờ trong lòng hắn không thoải mái. Tóm lại thì hai người cũng quen thuộc, gặp mặt cần chào hỏi, liền gật đầu mở miệng nói:" Bá phụ!"
Một tiếng này theo lí thuyết thì làm gần hơn quan hệ hai người, ít nhất cũng làm đôi bên hòa hoãn. Nhưng ngược lại Hàn Tông Nhân vừa nghe tới âm thanh này vô thức liền nhớ tới nữ nhi ở HongKong, để cho Hàn Băng tha hương chính là tên đầu sỏ Diệp Thiên Vân.
Hàn Băng căn bản không gọi điện cho cha, lúc nhớ tới con gái, phải thông qua Hàn Vận làm người trung gian mới có thể trao đổi, vậy làm sao mà trong lòng thoải mái được, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Diệp Thiên Vân bắt chuyện coi như là kết thúc nghĩa vụ, cho nên rất muốn nhanh chóng rời đi. Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm hai người thấy tình hình không khả quan, trong nội tâm đều cười lạnh một tiếng.
Trần Mễ Lạp những ngày này đều không dễ chịu, Võ Đang như là quả núi đang đè nặng trên đầu hắn. Hắn không tìm người gây khó dễ đã là tạ trời tạ đất rồi, ai ngờ lại có kẻ tự động dẫn xác tới cửa, hừ nhẹ một tiếng:" Vô giáo dục!"
Ngô Lập Sâm đang chờ trò hay, hắn thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, bên cạnh ôn hòa hỏi :" Thiên Vân, bằng hữu của cậu?"
Mấy người tỏ vẻ bất mãn không có căng thẳng, nhưng hai cảnh vệ đằng sau cứ như đang gặp đại địch. Tướng mạo của Trần Mễ Lạp vừa nhìn đã biết không phai nhân vật tốt, thêm cả thân thể to lớn, chỉ cần liếc cũng thừa biết ác hán. Hai người cảnh vệ tiến lên hai bước đứng trước Hàn Tông Nhân. Bọn họ cũng là võ giả, liếc nhìn cũng có thể nhận ra địa vị đối phương không đơn giản, huống chi đã sớm nghe nói tới Diệp Thiên Vân.
Hai cảnh vệ đều là người luyện võ, nếu hai lão giả phía trước động thủ, chỉ e là hôm nay không thể thiện được, nháy mắt Hàn Tông Nhân ra dấu,muốn hắn minh bạch tình thế.
Diệp Thiên Vân không nghĩ tới sinh sự. Dù sao Hàn Tông Nhân với hắn nói cho cùng vẫn biết thật có lỗi:" Hai vị lão ca. Chúng ta đi thôi!"
Hàn Tông Nhân liếc nhìn hai người, không để ý đến người cảnh vệ bên, nhíu mày nói:"Cái gì? Còn muốn đi qua!" Dứt lời đánh mắt sang người đằng sau ý bảo tiến lên trước.
Lão giả bên cạnh không có ngăn cản, chuyện hai bên càng náo nhiệt càng lớn, giương mắt quét qua, cặp mắt già nua nhìn thấy Trần Mễ Lạp phía sau, lập tức trợn lớn, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc, duỗi ngón tay run run ra:" Trần anh hùng, là ngươi sao?"
Chung quanh đều bị lời nói xuất kì bất ý này làm dừng lại, đều nhìn Trần Mễ Lạp, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu hắn.
Trần Mễ Lạp có phần mù mờ nhìn lão giả. Hắn nhận không ra nhưng nghe đến Trần anh hùng dường như có phần ấn tượng, nhớ lại rất lâu cũng không xác định rõ:" Ngươi là ai?"
Lão giả nghe được khẩu khí của Trần Mễ Lạp, đúng là lão lệ tung hoành, một phát cầm lấy tay Trần Mễ Lạp, kích động đến mức không nói nên lời.
Hàn Tông Nhân thấy tình hình này, càng không hiểu gì, xem lão giả hỏi :" Phụ thân, người rốt cuộc làm sao vây? Hắn là ai?"
Lão giả kích động một hồi mới hiểu đối phương chưa nhận ra mình, có phần rối loạn nói :" thôn chăn trâu... Trần đại hiệp, Trần anh hùng đã cứu liên đội của chúng ta!"
Trần Mễ Lạp nghe tới đó, tựa hồ nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt lão già, vỗ vỗ đầu cười ha ha, cầm chặt tay lão giả, hơi động lòng nói:" Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi còn là một liên trưởng, gọi là Hàn..., à Hàn Lộ!
Đúng là ngươi rồi! Ta đi qua thôn Phóng Ngưu đã cứu các ngươi, đây đã là chuyện nhiều năm trước, không ngờ tới hôm nay ngươi vẫn còn khắc ghi! Lúc đó thật là thống khoái, giết không ít bọn Nhật Bản."
Chung quanh nghe những lời này thật muốn cắm mặt xuống đất cho rồi, Trần Mễ Lạp với lão giả rõ ràng là cách nhau nhiều lắm, chính là người ở hai thời đại khác nhau!
Hàn Tông Nhân há hốc mồm, quét nhìn vài cái, vô luận thế nào cũng nhìn không ra Trần Mễ Lạp cùng phụ thân hắn cùng một đời.
Lão giả vẫn cứ kích động rất lâu, đã có phần bình tĩnh hơn, tay run run nhè nhè gạt nước mắt rồi nói:" Ta nhớ rõ mặt người có vết sẹo, thật là không ngờ, từ biệt đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn rất cường tráng!"
Trần Mễ Lạp lấy tay sờ sờ vết sẹo dài cười cười đáp:" Lúc trước không phải vì trốn một thương cũng sẽ không bị tiểu quỷ tử đâm trúng, vết sẹo này đã cùng ta vài thập niên rồi!"
Hai người hàn huyên, không quan tâm tới người xung quanh, bằng hữu vài thập niên trước lần nữa tương kiến, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
Vô luận là Diệp Thiên Vân và Ngô Lập Sâm đứng đây, hay cả Hàn Tông Nhân đã rất nhanh bỏ mọi chuyện qua, bởi vì bọn họ rất háo hức muốn biết hai người quen nhau thế nào.
Nửa ngày sau, lão giả mới lôi Hàn Tông Nhân từ bên cạnh tới, nghiêm trang nói :" Tông Nhân,vị này chính là Trần anh hùng ta nhắc đến trước đây. Ngươi mau gọi Trần thúc thúc! Năm đó kháng chiến, tiểu đội của ta bị bọn tiểu quỷ vây khốn ở thôn Phóng Ngưu đến 3 ngày 3 đêm. Kết quả sau đó, Trần thúc thúc ngươi chỉ cần một buổi tối giết sạch 56 tên tiểu quỷ, toàn bộ liên đội đều được cứu sống. Còn chịu cho ta một đao nữa, hãy nhìn gương mặt có vết sẹo kia kìa. Đó chính là bằng chứng! Hôm nay không ngờ còn gặp lại người huynh đệ ở đây, bảo ngươi tiến lên nhận, sau này ta không còn, ngươi phải thay ta đi lại !"
Người chung quanh đều nghiêm nghị kính nể, bất cứ ai cũng không ngờ một ác hán như vậy lại có thể có sự tích anh hùng này.
Hàn Tông Nhân như bị treo lơ lửng ở giữa, không lâu trước đó hắn còn xích mích với Trần Mễ Lạp, trong chớp mắt đã thành vãn bối, nhất thời không biết nói gì, cổ họng hự xích một tiếng :" Trần thúc thúc", sau đó lườm Diệp Thiên Vân, mặt ửng đỏ!
Trần Mễ Lạp thản thiên nhận Hàn Tông Nhân, khoát tay bên cạnh kéo Diệp Thiên Vân tới:" Ta với phụ thân ngươi có chút giao tình!" Hắn nói xong chuyển qua Diệp Thiên Vân tiếp:" Thiên Vân là bằng hữu cứu mệnh ta, sau này có chuyện gì không thể gây rắc rối cho hắn, chuyện từ trước thì hãy xóa bỏ! Lời của ta đặt ở đây, ngày đó nếu đến, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Hàn Tông Nhân sắc mặt khó coi, gật nhẹ đầu.
Diệp Thiên Vân dở khóc dở cười, Trần Mễ Lạp thật là đã già nua, liền giải vây:" Thật ra chúng tôi cũng không có gì thái quá, chỉ là lúc đầu có hiểu lầm mà thôi!"
Hàn Tông Nhân nhận thấy Diệp Thiên Vân nói hộ mình, hơn nữa hai phe đều là người quen, từ trước đã có ân tình. Quan trọng nhất là đến bây giờ Hàn Băng vẫn yêu thương hắn, nghĩ vậy liền đưa ra một danh thiếp :" Đây là địa chỉ Hàn Băng tại HongKong, nếu có cơ hội tới đó, nhờ ngươi giúp khuyên nhủ nó, để nó trở về Băng thành, hãy nói là cha mẹ rất nhớ nó!"
Diệp Thiên Vân tiếp nhận danh thiếp khẽ gật gật, HongKong hắn không nhất định đi, nhưng có cơ hội sẽ gặp.
Lão giả gặp được ân nhân cứu mạng rất là cao hứng, mặt rất hồng hào nói :" Hôm nay đã gặp thì ta mời khách, để tạ ơn Trần lão đệ ân cứu mạng ngày đó!" Nói rồi muốn kéo hắn đi.
Trần Mễ Lạp lắc đầu, lên tiếng:" Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lí, ngày khác đi! Nếu gặp chuyện khó khăn thì hãy gọi điện thoại cho ta!" Lấy ra tờ giấy rồi viết số điện thoại lên, nói tiếp:" Vẫn câu nói lúc trước, núi xanh không rời,nước biếc chảy mãi, chúng ta sau này còn gặp lại!" Nói xong đưa tờ giấy cho lão giả, sau đó cùng Ngô Lập Sâm và Diệp Thiên Vân rời đi.
Hàn Tông Nhân nhìn thấy bọn họ đã đi, cảm thấy khẩu khí của Trần Mễ Lạp quá lớn, lập tức hỏi:" Phụ thân, hắn là ai?"
Lão giả có phần cảm khái nhìn theo Trần Mễ Lạp, híp híp mắt trả lời:" Kì nhân của Trung Hoa! Tông Nhân, nếu con sau này trên quan trường có gì sai lầm, người đó có lẽ có thể cứu con một mạng!"
Hàn Tông Nhân trong nội tâm cả kinh, không ngờ mục đích của phụ thân hắn là vì hắn. Rồi đột nhiên nhớ tới Diệp Thiên Vân, vị thanh niên cùng sống với Hàn Băng ngày càng thần bí.
Về tới Bát Cực môn, bọn họ liền quay về phòng. Diệp Thiên Vân trở về gian phòng sau, lại ngâm mình trong nước thuốc, cả ngày hôm nay đều không xa nước.
Khoảng một giờ, một cảm giác nóng rừng rực lan tỏa khắp thân thể, thân thể từ trong ra ngoài đều cảm giác được sức mạnh, là sức mạnh phát tiết ra, loại này tựa hồ như từ trong dược chảy ra, rót vào đến làn da, thấm sâu vào trong máu, sau đó theo máu chui vào các ngóc ngách. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng làm cơ thể hắn vô cùng phấn khích.
Diệp Thiên Vân trong thùng gỗ kiên trì luyện tập công pháp, chính là tại ý niệm thì nội tức như có cả đàn kiến đang muốn thôn tính cơ thể. Hắn lập tức cả kinh, loại cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện, từ trước tới giờ nhắm mắt lại chỉ cảm giác trong cơ thể luồng khí không ngừng chạy, nhưng rất thoải mái, không cuồng bạo như hôm nay.
Kim Chung Tráo chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ 1 là tới tầng thứ 5, tác dụng luyện được cảm giác khí, hơn nữa khơi thông kinh mạch, không ngừng mở rộng nội tức, được gọi là giai đoạn cơ bản. Còn giai đoạn 2 là từ tầng 5 đến tầng 9, giai đoạn này chủ yếu là mở rộng nội tức đồng thời tiến hành luyện hóa, do đó sử nội công càng thêm tinh thuần.
Diệp Thiên Vân vận khí kiểm tra, phát hiện nội tức bản thân không ngừng cùng kinh mạch nội thể xung đột, lâu sau đó mới bắt được quy luật, nội tức tại kinh mạch xung đột, không ngừng vỡ vụn, đồng thời không ngừng tiến hành tu bổ.
Kinh mạch mới tu bổ nếu so với kinh mạch trước đã vững chắc hơn, cảm giác đến đây, hắn cố gắng kiềm chế đau đớn, trong nội tâm tràn đầy vui sướng. Đây là dấu hiệu của sự đột phá, chỉ cần kinh mạch toàn thân tu bổ một lần, như vậy mới có thể đạt tới tầng thứ 7!