Vị trí của hai người bỗng lẫn vào nhau, chân Diệp Thiên Vân khẽ thu về, sau khi rơi xuống đất vì quán tính bước lên một bước, sau đó đứng vững lại. Trong sân bỗng hình thành một hình ảnh, Diệp Thiên Vân giống như chưa ra tay. Quay người nhìn Hoàng Thánh, trong con mắt ấy chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng với tính mạng, còn có sự quyết đoán giữa sống và chết.
Chiêu Bước nhảy long hình này là lần đầu tiên thể hiện trước mặt mọi người, nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ, Hoàng Thánh trên sân ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, dường như vừa ra tay, thân hình Diệp Thiên Vân đã đuổi lên rồi.
Bất luận là từ tốc độ hay sức mạnh, chiêu này đều tuyệt đối trí mạng, mắt, tai, hạ bộ.Đây toàn là điểm trí mạng, trong ba huyệt tề, trừ Hoàng Thánh có bản lĩnh chết mà vẫn sống, nếu không lão chỉ có con đường chết!
Diệp Thiên Vân trận này rất nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả thể lực cũng không tiêu hao. Hắn hiểu rõ vì sao, bởi vì Hoàng Thánh hoảng sợ rồi, động tác của lão, chiêu thức của lão, còn cả tim lão đều chùn bước về sau, vốn không định bỏ qua, nếu không cuộc đấu của hai người nhất định sẽ không dễ dàng như bây giờ.
Tây phái vừa nhìn tình hình như vậy, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực với đối thủ như Diệp Thiên Vân . Bởi chiêu thức của hắn quá tàn nhẫn, đã có lần nhìn thấy Long hình của Diệp Thiên Vân, có điều không ác liệt như vậy.
Mấy ngày không nhìn thấy võ công này lại càng có tiến bộ, kẻ thù như thế này thật đáng sợ. Có lẽ hắn không phải cao thủ lợi hại nhất, nhưng hắn đang tiến bộ, không ngừng tiến bộ, hơn nữa ra tay tức là sống chết, chỉ cần là kẻ thù của hắn, thì cũng phải chịu hậu quả này!.
Hoàng Thánh mặc dù với Trung mạch mà nói thì là một cái gậy chọc phân,nhưng với Tây phái mà nói thì nhân duyên cũng không tệ. Mấy người đỡ Hoàng Thánh lên, sờ mạch đập, sau đó lắc đầu.Bề ngoài của Hoàng Thánh bị hủy đi một nửa, mắt bị chọc thủng, tai bị xé quá nửa, quan trọng nhất là trên huyệt Nha môn sau tai có một lỗ hổng, nửa thân dưới cũng một bãi đỏ ngòm, thương thế như vậy, vốn không thể cứu vãn.
Người của Tây phái chỉ cần nhìn thấy vết thương, không thể không thấy sợ hãi với Diệp Thiên Vân.
Phó Bác Sinh muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng không nói ra, có người đỡ Hoàng Thánh đến trước mặt lão, lão nhìn một cái rồi khoát tay để người đỡ đi. Lão quay người lại nhìn Diệp Thiên Vân, sắc mặt có chút u ám nói: “Giết người không ghê tay”
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu đón ánh mắt lão,nói nhạt: “Đây là Hình Ý Long Hình, đều là tông sư truyền thụ!”.
Phó Bác Sinh nhìn dáng vẻ hắn trong lòng cũng bất định, giết người cũng không đáng sợ, nhưng Diệp Thiên Vân quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không có biểu cảm gì, không thể không nói người như thế này mới thực sự là tàn nhẫn, lão cười nhạt nói: “Hay cho một câu Long hình chối bỏ trách nhiệm cho mình. Cậu là một con ma trong Hình Ý Môn, tôi không có lời nào để nói, chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau!”.
Diệp Thiên Vân nhìn lão một cái, Phó Bác Sinh sẽ không bỏ qua cho hắn, đó là chắc chắn, ít nhất trước khi lão làm môn chủ Hình Ý. Người như vậy rất nguy hiểm, nhưng được cái sống với nhau cũng không nhiều, hắn cũng không nói tiếp với Phó Bác Sinh mà quay lại phe Trung mạch.
Ngũ Vĩ cũng không biết từ đâu có chiếc khăn tay, sắc mặt không đành, nhưng sau một giây lại hiển hiện sự vững vàng nghị lực, lão hùng hổ vỗ vai Diệp Thiên Vân nói: “Có lẽ cậu đúng!”.
Một trận của Diệp Thiên Vân mặc dù cũng không coi là phân sức mạnh, nhưng lại cho Tây phái một tiếng chuông cảnh báo. Trung mạch cất giấu cái gì, chẳng ai nói rõ, không khỏi phải thận trọng, nếu Trung mạch là xuất ra một người như Diệp Thiên Vân ,thì thôi khỏi cần đánh nữa.
Phó Bác Sinh nhìn mấy người còn lại, mục tiêu đầu tiên của lão là Ngô Tự Cường , nhưng Ngô Tự Cường này rõ ràng còn chưa bình tâm lại sau chuyện vừa rồi. Lão đứng yên không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, vì thế lão cười với Tiêu Hùng nói: “Nếu một trận hòa, một trận thắng, Trung mạch từ khi bắt đầu đã luôn nương tay,là tôi nhìn sai,không ngờ các anh chớp mắt đã mạnh như vậy, ha ha, đã như vây…”
Bỗng lão nói với Ngô Tự Cường : “Trận này anh có thể lên không?”. Xem ra Phó Bác Sinh này cũng không có cách nào mới phun ra câu này, nếu còn chút tia hy vọng ,lão cũng sẽ không nói!”.
Ngô Tự Cường từ sau khi Lý Khắc Tín bị thương, luôn im lặng, nghe thấy lời kêu gọi của Phó Bác Sinh ,lão cười cười nói: “Được, chỉ có điều giữa chúng ta…”.
Sắc mặt Phó Bác Sinh lúc này biến đổi, lưỡng lự nhiều lần, lão gật mạnh, đồng ý nói: “Anh yên tâm!”.
Chẳng ai biết hai người đang nói cái gì. Nhưng có thể khẳng định đây là một vụ đổi chác, cái khác thì không ai rõ. Ngô Tự Cường nghe những lời này, sắc mặt quả nhiên khá hơn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn còn chút lo lắng, đi lên giữa sân, chắp tay nói: “Vị bằng hữu nào ra cọ xát một lúc”.
Tiêu Hùng nhìn xuống dưới, Phương Nhược Sơn là thân thủ tốt nhất trong mấy người, hiện giờ đãn bị đánh trọng thương, Diệp Thiên Vân cũng đã thắng rồi, chỉ còn lại Hình Tri và Ngũ Vĩ, lão suy nghĩ hồi lâu rồi chầm chậm nói: Ngũ sư đệ,cậu lên thế nào…?”
Giọng nói của Tiêu Hùng không chắc chắn, rất có ý thăm dò, bởi vừa rồi võ công của Lý Khắc Tín rất cao, nên Ngô Tự Cường này rất có khả năng cũng không kém là bao.
Bên cạnh lão chí có mấy người này, có thể dùng đã dùng rồi, chỉ có lão với Phó Bác Sinh đấu một trận, mặc nếu là chiến đấu giữa các phái, thì môn chủ với môn chủ, đây cũng coi là một nội quy, vì thế còn lại hai người ắt phải chọn một.
Hình Tri ưỡn ngực ra, sang sảng nói: “Phái chủ, tôi muốn lên!” . lúc này trong phái không có người, cho dù biết rõ không địch lại được xung phải cố gắng mà lên, chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra.
Ngũ Vĩ lại không nghĩ nhiều như vậy, lão cười nhạt: “Để tôi đi được rồi, huynh đệ chúng ta mấy người,sao còn phân anh tôi cái gì!”.Vừa nói vừa cởi áo, mỉm cười đi lên sân.
Hình Tri lúc này trong ánh mắt như nổi lên lệ quang, nhưng lão sau một giây lại lấy lại tâm trạng bình thường, lão đứng đó nói: “Không cần gắng gượng!”. nói xong cũng không nói gì nữa.
Diệp Thiên Vân nhìn vẻ mặt của mấy người, bình thường có vẻ cũng không quan tâm nhau lắm, nhưng đến lúc thế này mới thấy được tình nghĩa giữa họ, hắn cũng muốn lên nhưng lại không thể lên sân lần nữa, với sự tranh đấu như vậy của Trung phái hắn cũng không thể nói gì chỉ có thể im lặng.
Ngũ Vĩ bước lên trước chắp tay nói: “Dùng võ thuật kết bạn, bản lĩnh trong tay!”.Lời của lão vẫn hờ hững như lúc đầu mà lại vẫn ung dung.
Diệp Thiên Vân nghe khẩu khí của lão, liền nhớ đến khi Ngũ Vĩ cầm bình trà tản bộ khắp Hình Ý Môn, cũng bất giác cười.Những khoảnh khắc như thế này luôn có thể tôn lên sự cao lớn của người ta,ai cũng có bản lĩnh, người bình thường cũng có cái mặt không tầm thường, mà trong tầm thường cũng có cái không tầm thường.
Ngô Tự Cường nhìn Ngũ Vĩ cũng chắp tay, sau đó dùng Hỗn nguyên nhất khí để bắt đầu. Đây là thức đầu tiên của Huyền Vũ quyền Võ Đang. Từ thân pháp mà nói, lão vào Lý Khắc Tín đều có nguồn gốc rất sâu, không ít động tác lén lút đều giống nhau như đúc.
Ngũ Vĩ đứng đó, thân thể phập phồng tự nhiên. Về mặt tu dưỡng lão hẳn rất cao nhưng về võ công, thì hình như lão còn kém Phương Nhược Sơn một ít, mà trước đây Diệp Thiên Vân đấu với lão cũng chỉ đấu hai ba mươi chiêu là lão thua.
Ngô Tự Cường trông thấy dáng vẻ Ngũ Vĩ lại như vậy, cũng không chờ đợi, chân phát lực nhảy đến trước mặt Ngũ Vĩ,tiếp đất đột ngột nhưng người lại đứng lại vững vàng, chân đá ra một đường vòng, người bỗng khom xuống, chiêu này là Hải Để Lao Nguyệt(Mò kim đáy bể), góc độ của người khiến người ta khó chịu, bởi góc độ lão ra tay với độ cong của thân hình khiến người ta hơi không dám tin.
Khi đòn của lão còn chưa đến, chân Ngũ Vĩ đá lên rất nhanh, hai tay đồng thời đánh mạnh vào đầu Ngô Tự Cường !
Mọi người trong sân đều sửng sốt, chiêu này không thuộc Hình Ý Môn. Trên sân đều là cao thủ của Hình Ý Môn , một chiêu một thức đều rất tàn nhẫn, nhưng chiêu thức của Ngũ Vĩ lại không biết từ đâu ra.
Chỉ có Diệp Thiên Vân mới biết chiêu thức này.Những thứ Ngũ Vĩ học trời nam đất bắc, có Bát quái, có Hình Ý, còn có Thái Cực, võ công của lão không chỉ hạn chế ở Hình Ý quyền, mà gần với Đạo gia, có lúc còn tự sáng tạo ra vài chiêu. Chiêu này cũng là tự sáng tạo ra, có điều Diệp Thiên Vân không ngờ lão lại to gan như vậy, lại dùng chiêu thức này ở đây!.
Ngô Tự Cường nhìn thấy chiêu của Ngũ Vĩ đến, cong ngửa người về sau, chính là lấy lưng để cuộn vòng, môt chân đá ra, mà tay cũng tung một chưởng , bỗng bật lên như con lật đật.
Phản ứng của Ngũ Vĩ cũng không chậm. người lão lùi về sau, tiếp đó như đã liệu, đánh ra Băng quyền!. Người Ngô Tự Cường bật lên khỏi mặt đất, giống như một con rắn, bám lấy Ngũ Vĩ với tốc độ cực nhanh.
Giữa lúc hai người bay lên không, hai chưởng giao nhau, chưởng giao chưởng vang dội khác thường, vang vọng cả sân, lúc này chân Ngô Tự Cường bỗng tung ra Bát Tự Hình, ôm trọn sau người Ngũ Vĩ , lấy toàn lực tung ra một chưởng!.
Chân Ngũ Vĩ còn chưa tiếp đất, vừa nhìn thấy chưởng tới, đồng tử co lại, cũng chỉ có thể dùng lực toàn thân tập trung lên tay, quay người tiếp chưởng này.
Vẻ mặt Ngô Tự Cường bỗng cười một cách cổ quái, các đốt ngón tay bỗng giơ ra, như roi da cuốn lấy hai tay Ngũ Vĩ , đánh trúng hàm Ngũ Vĩ ,dường như tay kia đồng thời từ dưới vòng lên ấn một chưởng vào ngực Ngũ Vĩ.
Ngũ Vĩ phun máu ngay tại chỗ, thân hình như diều đứt dây, người lão bay lên hai mét!.
Hình Tri gào lên xót thương: “Sư huynh!”.
Đôi mắt Diệp Thiên Vân trở nên sắc bén lạ thường, như một con hồ vồ mồi, một bước chân đuổi kịp thân thể Ngũ Vĩ , bắt được người lão,hắn quay ngang nhẹ nhàng đưa cho Hình Tri
Hình Tri vừa nhìn thấy lập tức nhảy lên đỡ lấy Ngũ Vĩ , bất chấp mọi thứ lao thẳng đến bệnh viện.
Diệp Thiên Vân thân hình trụ vững, quay người chầm chậm nói với Tiêu Hùng : “Môn chủ, tôi muốn đấu với lão!”.