“Thần Thông Bí Cảnh!”
“Pháp lực!”
“Thành công!”
“Cuối cùng cũng đạt được……”
“Đây là Thần Thông Bí Cảnh sao? Mụ mụ nói ta cần rất nhiều năm, tâm trí phát triển, khu trừ hết tạp niệm, rèn luyện tinh thần, rèn luyện làm cho tâm ý trở nên bền vững như sắt đá, không có tạp chất, không có sợ hãi, thống khổ cũng không khiến tâm hồn bị dao động thì mới có thể bước vào Thần Thông Bí Cảnh! Bằng không, thân thể dù có mạnh mẽ, dùng nhiều linh dược cũng là uổng phí mà thôi.” Khuôn mặt Tinh Vân Bảo Bảo tròn một cục, ngây ngô nói.
“Hắn tu luyện Diêm La Kim Thân! Là pháp môn thống khổ nhất trong truyền thuyết của Hoàng Tuyền Môn! Để chịu đựng được sự thống khổ khi tắm vạc dầu thì cần sự nhẫn nại, tinh thần ý chí kiên cường đến mức nào?” Ma nữ cũng nhận thức được công pháp của Phương Hàn.
“Vậy là đã bước vào Thần Thông Bí Cảnh! Thật là không còn gì để nói! Lần này thi đấu Sơn Hà Bảng, huynh ấy chắc chắn giành được hạng nhất, đoạt được đệ nhất bảo khí, vượt qua khảo hạch thì lại có thể tấn thăng là chân truyền đệ tử rồi! Lần này bọn người Diệp Thiên Nam gặp nạn rồi!” Hồng Di Quận Chúa suy nghĩ tới tràng cảnh khi Phương Hàn quay lại Vũ Hóa Môn, không biết ánh mắt của những người khác nhìn Phương Hàn sẽ biến đổi như thế nào, nghĩ đến đó nàng tự nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Muốn đạt được Thần Thông Bí Cảnh cũng khó như lên trời vậy.
Phương Hàn tự nhiên là có sự giúp đỡ của rất nhiều pháp bảo, đan dược, nhưng điều quan trọng nhất chính là dũng khí và ý chí của hắn, có dũng khí đối đầu khiêu chiến với Hoa Thiên Đô, kiên cường chịu đựng sự thống khổ của tắm vạc dầu, tôi luyện ra một tinh thần kiên cường, không chút tạp niệm!
Bất quá đạt được Thần Thông Bí Cảnh cũng không có nghĩa là sẽ trở thành chân truyền đệ tử.
Để trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn thì phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc. Bởi vì đó là hạch tâm đệ tử của môn phái, không thể không thận trọng. Bất quá giờ đây, khi thi đấu Sơn Hà Bảng, Phương Hàn có thể dùng thực lực của mình để trấn áp quần hùng!
Thần Thông Bí Cảnh! Cho dù người xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng cũng không đạt tới trình độ này, trên thực tế cho dù người xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng cũng không dám khiêu chiến Hoa Thiên Đô cũng là vì không có thực lực để đắc tội, đụng chạm đến tôn nguyên của vị đệ nhất chân truyền đệ tử này.
Thi đấu Sơn Hà Bảng, dùng thực lực trấn áp quần hùng, lấy được bảo khí, được môn phái coi trọng, vượt qua khảo hạch, trở thành chân truyền đệ tử, quyền cao chức trọng, tự lập một ngọn núi, đây là chuyện nắm chắc trong tay rồi.
Bằng vào quan hệ của hắn với Phương Thanh Tuyết, Phương Hàn chắc cũng không gặp trắc trở gì, trừ khi chuyện Hoàng Tuyền Đồ lộ ra, nếu không thì chuyện trở thành chân truyền đệ tử sẽ không có chút trở ngại nào.
Cho dù là lộ ra Hoàng Tuyền Đồ, cũng chỉ có thể coi như là kỳ ngộ của hắn.
“Xem ra ta quả thật không có nhìn lầm người. Lưu Khang tầm mắt nông cạng, vì một thanh phi kiếm mà để mất một bằng hữu như Phương Hàn, thật sự tầm nhìn quá hạn hẹp, thiển cận.”
Hồng Di Quận Chúa thầm nghĩ.
“Pháp Y!” Phương Hàn trong thấy ấnh mắt kinh ngạc của mọi người, cuối cùng cũng biết chắc rằng bản thân đã đại công cáo thành! Tay khẽ vẫy, pháp y dưới sự điều khiển của pháp lực, bay lên, phủ lấy thân thể hắn.
Bình thường khi tắm vạc dầu, hắn đều để thân thể trần truồng.
Ầm ầm!
Khí lưu thu lại, trở về trong não hải. Bạch Hổ quy động, Thanh Long nhập thâm uyên! Phương Hàn hai chân chạm đất, tay vung lên, bốn tên nội môn đệ tử trong Hoàng Tuyền Đồ bị ném ra, nằm lăn lóc trên nền đất, vẫn hôn mê như trước.
Hiện tại Phương Hàn đã bước vào Thần Thông Bí Cảnh, cũng tới lúc thu phục những người này rồi.
Bốn người này sau khi bị Phương Hàn bắt, bỏ vào trong Hoàng Tuyền Đồ thì luôn luôn bị áp chế, làm cho hôn mê triền miên, không có khả năng biết được bí mật của Hoàng Tuyền Đồ, hơn nữa dù cho Phương Hàn làm gì thì bọn họ cũng không biết được bí mật này.
Biết rõ Phương Hàn có Hoàng Tuyền Đồ cũng chỉ có ma nữ. Bất quá nàng đã bị trúng Vong Tình Phù, cho dù liều chết muốn nói cũng không nói được, bởi vì nàng vừa có ý niệm đó thì Diêm liền biết, khiến cho nàng biến thành ngu ngốc.
Hồng Di Quận Chúa cũng chỉ biết Phương Hàn có một kiện đạo khí trong truyền thuyết, cũng không biết đó là thánh vật của Ma Môn, Hoàng Tuyền Đồ. Mà Hạc tiên tử cũng không biết, lại càng không để ý đến những chuyện này.
Tinh Vân Bảo Bảo cũng thấy qua rất nhiều bảo vật, cũng không để ý đến chuyện này, cho rằng trên người Phương Hàn có pháp bảo lợi hại là chuyện bình thường.
Những chuyện này, không ai biết, cũng chỉ có Phương Hàn biết rõ, giữ trong lòng, tuyệt đối không tiết lộ bí mật của mình. Pháp lực càng cao, tâm tính của hắn càng cẩn thận, hết sức cẩn thận.
Hắn búng tay mấy cái, băng băng băng băng…. Thanh âm thanh thúy vang lên, đi vào thân thể của bốn tên đệ tử. Thân thể bốn người rung động một chút, dần dần thanh tỉnh lại.
Vừa rồi Phương Hàn dùng pháp lực để kích phát tinh thần của bốn người.
Hiện tại thần thông mới thành, hắn cũng chưa thành thục sử dụng pháp lực, còn cần phải luyện tập rất nhiều. Tăng cường pháp lực, làm cho pháp lực ngày càng mạnh mẽ hơn, linh hoạt hơn, sau đó nghe Diêm chỉ dạy, làm sao để tiếp tục tích súc, tu luyện bước tiếp theo.
Phải biết rằng hắn bây giờ hoàn toàn không biết chút gì về việc tu luyện sau khi đạt được thần thông. Bởi vì tu luyện Thần Thông Bí Cảnh khác rất nhiều so với Thân Thể Cảnh, làm sao cô dọng chân khí, làm sao luyện chân khí thành cương khí, làm sao để phối hợp âm dương, tất cả đều phải sử dụng một loạt các loại công pháp.
Những cái này hắn cũng không có năng lực tự sáng tạo ra được.
Hoặc là Diêm dạy cho hắn, hoặc là sau khi trở thành chân truyền đệ tử thì mới được truyền thụ công pháp của Vũ Hóa Môn. Hơn nữa còn được cho biết các vị trí tiên động, giúp ngưng luyện chân khí.
Chuyện này đối với những cao thủ Thần Thông Bí Cảnh khác cũng không phải là chuyện gấp nhưng đối với Phương Hàn thì khác. Hắn muốn trong vòng mười năm vượt qua Hoa Thiên Đô thì phải giành giật từng giây từng phút, không thể lãng phí một chút nào.
“Đây là đâu?”
“Phương Hàn! Ngươi thật lớn mật, lại giám đánh ngất rồi giam giữ chú ta! Đây là phạm vào môn quy! Ta sẽ tố cáo với trưởng lão!”
“Nơi đây là lòng đất! Ngươi đem chúng ta tới chỗ ma đầu, ngươi quả nhiên cấu kết với ma đầu, là gian tế của Ma Môn!”
“Ha ha, Phương Hàn, ta biết ngươi không dám giết chúng ta. Thi đấu Sơn Hà Bảng cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó kiểm kê nhân số phát hiện thiếu mấy người chúng ta, Diệp sư huynh nhất định sẽ nói cho trưởng lão, đến lúc đó Phương Thanh Tuyết cũng không thể giúp ngươi được.”
“Thức thời, để chúng ta đi! Bằng không chúng ta tố cáo tội trạng của ngươi, ngươi khó mà thoát tội được!”
Bốn tên nội môn đệ tử khi tỉnh lại cũng thập phần cơ cảnh, đảo mắt liền thấy Phương Hàn ở trước mặt đồng thời quán sát bốn phía thì biết rõ đây là ở dưới lòng đất.
Mấy người nội môn đệ tử cũng không phải ngu xuẩn, đối mặt với nguy hiểm vẫn không đổi sắc, lá gan cũng không nhỏ, nếu không đã không thể trở thành nội môn đệ tử.
“Quả đúng là Diệp Nam Thiên sai các ngươi giám thị ta sao? Cái này là muốn chết, thật sực là chán sống mà. Thi đấu Sơn Hà Bảng lần này, ta sẽ không để cho hắn chết một cách yên lành!” Phương Hàn cười lạnh, “Các ngươi nói ta cấu kết với Ma Môn, hiện tại các ngươi nhìn đi, đây là con của Tinh chủ Quần Tinh Môn, cậu ấy bị Đại A Tu La vây khốn, ta cứu cậu ấy ra, các ngươi lại còn dám nói ta cấu kết với ma đầu sao?”
Phương Hàn chỉ vào Tinh Vân Bảo Bảo nói.
Tinh chủ của Quần Tinh Môn, chỉ riêng cái tên thôi đã khiến cho mấy người này khiếp sợ.
“Ngươi muốn đối phó với Diệp sư huynh, chuyện đó là không tưởng! Huynh ấy rất lợi hại, ngươi không biết được sự lợi hại của huynh ấy đâu?” Một tên bỗng hô lên.
“A? Hắn đã tu thành Thần Thông Bí Cảnh sao?” Mắt Phương Hàng bỗng lóe lên tia lạnh lùng, giơ tay lên vỗ một cái! Rầm! Sóng khí đánh ra, mặt đất ở xa xa bỗng hiện lên một cái chưởng ấn rõ ràng, sâu đến nửa thước! Mặt đất rung động kịch liệt!