[Dịch] Vĩnh Sinh

Chương 48 : Thuấn sát đại pháp




Thanh âm từ trên cao truyền xuống, mang theo khí tức sát phạt quyết đoán, Phương Hàn nghe thanh âm này cảm giác giống như lại gặp Yêu Thần một lần nữa.

Yều Thần chính là tông chủ một tông, Yêu Môn đại thánh, uy năng vô cùng, chỉ một cái phân thân thôi đã có thể đánh cho Phương Thanh Tuyết trọng thương, loại áp lực như vậy khiến hắn khắc cốt ghi tâm, nhất là chuyện đó chỉ vừa mới xảy ra đây thôi.

Mà hiện giờ thanh âm trên trời lại có khí thế như Yêu Thần, có thể nhìn ra được, trong tương lai không xa sẽ lại có thêm một cao thủ cấp bậc Ma Đế nữa xuất hiện.

“Ma Suất, chẳng lẽ ngươi cũng là dạng người dấu đầu hở đuôi?” Thạch Long Tử cũng không có đi về phía trước mà lại nhìn lên trời lạnh lùng nói.

“Tốt, vì bốn chữ giấu đầu hở đuổi này ngươi phải trả cái giá đắt là một cánh tay.” Âm thanh của Ma Suất lại vang lên một lần nữa, đột nhiên hai mươi đạo cầu vồng màu trắng từ trên bầu trời hạ xuống, không khí trở nên lạnh đi, hơi nước lập lánh rạng rỡ, một nam tử chân đạp trên cầu vồng trắng từng bước đi xuống.

Nam tử này tuổi chừng hai mươi, dáng người dong dỏng cao, thẳng tấp, tóc kết thành búi dùng ngọc trâm cài qua, khuôn mặt với những đường nét thập phần ôn hòa, nhất là đôi mắt, bao la, sâu thẳm như biển, hai tay trống trơn, cũng không có cầm bảo kiếm hay bảo bối gì. Hắn đứng trên cầu vòng bạch sắc, từ từ hạ xuống, gống như tiên nhân hạ phàm, không có một chút tà khí, ma khí nào, toàn bộ đều là tiên khí.

Đây là Ma Suất trong truyền thuyết sao? Nhìn sao cũng thấy giống tiên nhân. Phương Hàn thầm nói, nhưng lại không dám có chút buông lỏng, phát động toàn bộ Lang yên bảo vệ mình cùng Phương Thanh Tuyết.

Phương Thanh Tuyết vẫn như trước, được bao bọc trong kén Tử Điện, không thấy động tĩnh gì, không hề để ý đến chuyện bên ngoài.

“Ứng Thiên Tình, đây là chuyện nội bộ của Vũ Hóa Môn, ngươi vươn tay hơi dài quá đó.” Kim Thạch Đài trông thấy Ma Suất xuất hiện, đứng ở đằng sau Thạch Long Tử nói.

“Ai đụng đến Thanh Tuyết chính là đụng đến ta. Cho dù là Cửu Thiên Tiên Tôn cũng giết.” Ma Suất ngữ khí nhàn nhạt, “Thạch Long Tử ngươi xuất thủ đi, đánh bại ngươi xong sẽ xử lý tiểu tử sau lưng nguơi. Hoặc là hai người các ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, tự đoạn một tay, ta tha các ngươi rời đi.”

“Khẩu khí lớn thật, nói thật cho ngươi biết, ta hôm nay đến đây chính là muốn cùng ngươi giao thủ. Nghe đồn ngươi là thiên tài ngàn năm khó kiếm của Ma đạo, mà chuyện tình ta thích làm nhất chính là bóp chết thiên tài khi còn trong tã lót, chuyện đó thật là rất hấp dẫn a.” Thạch Long Tử cười khúc khích, đột nhiên ngón tay chỉ ra!

Xích lạp, một đạo kiếm khí sắc bén bắn ra, đánh thẳng vào thân thẻ của Ma Suất Ứng Thiên Tình.

Đạo kim quang kiếm khí này đến hơn mười trược, rộng ngang cánh cửa, ẩn chứ khi tức sắc bén, cái gì cũng có thể xuyên thủ, so với Tử Điện Lôi Đao thì hơn một phần sự sắc bén của kiếm tiên.

Đây là Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, một trong tám đại thần thông của Vũ Hóa Môn. Luyện thành kiếm khí hộ thân thì có thể, tự do tự tại, ngao du thiên địa. Kiếm tiên tiêo dao, cái gì cũng không quan tâm, bất luận là pháp khí gì cũng vậy, tùy ý bắn ra một tia kiếm khí hơn hẳn phi kiếm bình thường, thậm chí còn hơn phi kiếm cấp bậc bảo khí.

Ma Suất Ứng Thiên Tình thấy Thạch Long Tử xuất thủ đánh ra một đảo kiếm khí xé rách không khí thì giơ tay lên, đánh ra một trảo ẩn ẩn quanh năm ngón tay có luồng cương khí vững chắc, chụp thẳng về Huyền Kim Kiếm khí.

Hắn ra tay cực nhanh, năm ngón tay có cương khí phát ra ánh sánh màu trắng, giống như bạch cốt, khí lưu bị xé rách, tạo ra tiếng nổ lách tách, tựa như tiếng xương cốt va chạm vào nhau.

“Tiên Thiên Bạch Cốt!” Diêm cả kinh nói.

Khi hắn vừa hô lên, bạch cốt cương khí đã bắt được Huyền Kim Kiếm Khí.

Hiềm Kim Kiếm Khí không ngừng thu nhỏ lại, giống như bị bóp nhỏ lại vậy.

Trông thấy Ma Suất Ứng Thiên Tình bắt được kiếm khí của mình, Thạch Long Tử không những không sợ hãi mà lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cười âm hiểm, tại thời điểm mấu chốt, hắn hô lên tám chữ chân ngôn: “Tự! Tại! Tiêu! Diêu! Thuấn! Sát! Đại! Pháp!”

Ông ông ông, ông ông ông. Huyền Kim Kiếm Khí đang bị Bạch Cốt Cương Khí kiềm chế rung động mãnh liệt, đột nhiên biến mất không thấy đâu, giống như thuấn di vậy.

Trong tích tắc, Huyền Kim Kiếm Khí chợt xuất hiện sau đầu Ứng Thiên Tình, cắt xuống một đường bén nhọn, tốc độ cực nhanh, thiên địa cộng minh. Phương Hàn chỉ cảm thấy kiếm khí chấn động, âm ba cùng thiên địa như sinh ra cộng hưởng, khiến cho cồn cát dưới chân hắn cũng rung động, giống như xảy ra địa chấn vậy.

Thiên địa trong lúc đó rung động dữ dội, dưới tác động của kiếm khí, từng đạo long quyển phong xuất hiện, làm cát vàng tung bay khắp nơi.

Thuấn Sát Đại Pháp! Rõ ràng là Thuấn Sát Đại Pháp trông Đại Tử Tại Huyền Kim Kiếm Khí, một chiêu này tinh thần cùng thiên địa hòa hợp ở một mức độ rất cao, kiếm khí thuấn di, sát thần trảm quỷ, tuyệt chiêu vô địch. Tốc độ gấp mấy lần tốc độ âm thanh, thậm chí gắp mấy chục, mấy trăm lần, phá bỏ hết tất cả. Tiên Ma đại chiến năm đó, chưởng giáo Vũ Hóa Môn dùng chiêu này giết được không ít tinh anh Ma Môn.

Diêm lần nữa rung động nói: “Nếu hắn vừa rồi thi triển Thuấn Sát Đại Pháp thì Lang Yên cũng không ngăn cản được.

Thuấn Sát Đại Pháp! Một chiêu này quá lợi hại, ta cũng muốn làm vậy, sau này nhất định phải học! Phương Hàn thầm nhủ, bởi vì chiêu này trong nháy mắt quá sắc bén, cho dù là mềm mại như nước với tốc độ cực nhanh cũng có thể cắt đứt sắt thép, thậm chí là kim cương?”

Mắt thấy Ma Suất Ứng Thiên Tình trong nháy mắt sẽ bị kiếm khí chém tới, ót hắn dù sao cũng chỉ là thân thể con người, không có khả năng ngăn cản được Thuấn Sát kiếm khí. Nhưng tại thời diểm nguy cấp này, sau ót không biết có huyệt khiếu gì, đột nhiên mềm rủ xuống, sau đó xuất ra một nắm tay xương đón đỡ Thuấn Sát Kiếm Khí. Khi kiếm khí mạnh mẽ chém vào thì giống như đá lớn rơi xuống biển, biến mất vô ảnh vô tung.

“Bạch Cốt Xá Lợi!”

Thạch Long Tử bị dọa nhảy dựng lên.

“Ngươi luyện Thuấn Sát Đại Pháp, khó trách tự tin có thực lực khiêu chiến ta, bất quá Thuấn Sát Đại Pháp của ngươi cũng chưa luyện đến nơi đến chốn, nhanh hơn tốc độ âm thanh 8 lần. Nếu như đề cao được đến mười tám lần thì ta cũng có chút kiêng kị. Nghe đồn kiếm khí Thuấn Sát Đại Pháp chưởng giáo Vũ Hóa Môn có thể tăng lên đến ba ngàn lần tốc độ âm thanh. Ngươi rõ ràng còn chưa đạt tới trình độ này.” Ứng Thiên Tình xuất ra Bạch Cốt Xá Lợi thu lấy kiếm khí sau lưng, sau đó nhẹ thở dài, có vẻ thập thần luyến tiếc: “Đáng tiếc, hôm nay ta lấy một cánh tay của ngươi, ngươi sau này khó mà tiến thêm một bước nữa.”

“Đi!”

Ma Suất nhẹ hô, ẩn dấu trong đó là sát khí sắc bén, Thạch long Tử không chút do dự xuất ra một đạo cầu vồng kim sắc ở dưới chân, nâng bản thân hắn cùng với Kim Thạch Đài lên, phá không rời đi, đây là pháp môn đào tẩu, quả thật quyết định rất nhanh chóng, không có nửa điểm chần chờ, cho thấy hắn vô cùng quyết đoán.

“Thoát được sao?”

Ma Suất vừa nói thì Bạch Cốt Xá Lợi biến thành một cái Bạch Cốt Ma Ảnh bay vút lên trời đuổi theo, để lại một chuỗi tàn ảnh xương trắng, chớp vài cái đã đến gần kim quang, một âm phá không tàn nhẫn vang lên, Thạch Long Tử cùng Kim Thạch Đài đau đớn kêu gào.

Bạch Cốt Ma Ảnh trở về, mang theo hai cánh tay đầm đìa máu, đảo mắt một cái nuốt hai cái tay vào bụng

“Trá!”

Thấy vậy, Ma Suất khẽ lắc đầu, niệm một chữ, Bạch Cốt Ma Ảnh lại trở thành Bạch Cốt Xá Lợi, chui vào sau ót hắn.

“Tốt lắm! Thu Lang yên lại đi, có ta ở đây Thanh Tuyết sẽ không có chuyện gì đâu. Sau này ngươi có đạt tời Thần thông bí cảnh vẫn không thể vận dụng được sự huyền diệu của Thất sát kiếm trận. Không có đủ bảy thanh phi kiếm thì cũng không bày bố được Thất Sát Kiếm Trận.” Ma Suất Ứng Thiên Tình vẻ mặt ôn hòa nhìn Phương hàn nói: “Bất quá ngươi có công thủ hộ Thanh Tuyết, ta ban thưởng cho ngươi bảy thanh phi kiếm.”

Trong lúc nói chuyện, tay Ma Xuất rung lên, bên người hắn liền xuất hiện bảy thanh phi kiếm, đủ màu đen, tránh, xanh, tim vàng… phẩm chất đều phi thường tốt.

“Dừng! Ta là người của môn phái Tiên đạo, mà ngươi là người Ma đạo, nước lửa không dung! Ta không nhận phi kiếm của ngươi, sau này ta tu luyện thành công tự nhiên sẽ không thiếu linh khí! Phương Hàn chấp tay, hung hăng nói: “Phương Hàn ta không muốn thiếu nợ nhân tình của người khác, cũng không cần ngươi ban cho.”

“A?”

Ma Suất không ngờ một Phương Hàn nho nhỏ lại dám nói ra những lời như vậy, ngón tay búng ra, bảy thanh phi kiếm biến mất, sắc mặt âm tình bất định.

“Nói hay lắm! Phương Hàn, ta quả không có nhìn lầm người.”

Đúng lúc này, kén Tử Điện đột nhiên vỡ tan, Phương Thanh Tuyết từ từ đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.