[Dịch] Vĩnh Sinh

Chương 162 : Tuyên dương công tích




"Hảo đao! Ma linh của Huyết Thương Khung thật cường đại! Lực lượng của Diêm hình như yếu hơn ma linh này." Phương Hàn nắm ma đao Huyết Thương Khung trong tay cũng cũng cảm giác được ma linh cường đại đang rít gào, trong lòng bỗng nổi lên một luồng sát ý mãnh liệt.

Ma linh của ma đao Huyết Thương Khung tựa hồ tùy thời đều muốn bay ra ngoài uống no bụng máu tươi, bất kể thời khắc nào cũng rung động không ngừng, phải dùng đại lượng nguyên khí mới có thể trấn áp được nói, điều này chẳng khác gì một mãnh hổ hung dữ, một thanh kiếm hai lưỡi, đả thương người, đồng thời cũng tổn thương chính mình.

Cảm giác được sự xao động của ma linh Huyết Thương Khung, Phương Hàn cũng hiểu được tại sao Thất Diệp Ma Quân cũng không sử dụng thanh ma đao này ngay từ đầu. Bởi vì sử dụng quá nhiều có thể bị ham muốn giết chóc ảnh hưởng đến tâm linh, rất không tốt cho bản thân.

Nhưng mà giờ vật này lại ở trong tay hắn lại không thể ảnh hưởng gì được hắn, bởi vì hắn có Cây Thế Giới không ngừng hấp thu linh khí của Tiên giới để bổ sung cho pháp lực bản thân, căn bản không hao phí một tia pháp lực nào. Khi ma linh của Ma Đao này xao động hắn có thể lập tức trấn áp được. Ma Đao cũng không thể gây tổn thương gì cho hắn.

Cầm đao trong tay, Phương Hàn tràn ngập lòng tin vào bản thân.

Lực sát thương của thanh ma đao này cũng không phải là tầm thường, luận phẩm chất thì nó còn trên cả Ngũ Ngục Vương Đỉnh. Mặc dù không có công năng thực dụng như Vương Đỉnh thế nhưng nói đến giết người cướp của, hung tàn thì lại rất phù hợp.

"Rốt cục cũng có binh khi vừa tay!"

Vuốt vuốt ma đao Huyết Thương Khung, Phương Hàn nhìn Phúc Thọ chân nhân đang phi hành phía trước, đột nhiên trong nội tâm phát ra một cỗ tà niệm, muốn lấy người này thử đao! Đột nhiên đánh lén! Giết người cướp của!Dù sao thì hắn cũng đã giết ba đệ tử của Thái Nhất Môn, giết thêm người thứ tư cũng không có gì, Thái Nhất Môn, môn phái này mặc dù là môn phái đứng đầu Tiên Đạo thế nhưng bộ dáng lại luôn cao cao tại thượng, làm hắn cực kì khó chịu.

Hơn nữa Phúc Thọ chân nhân này còn khó coi hơn cả Nghiêu Điển, Hạ U, Vũ Phần ba người. Nhìn tu vi của hắn là Thiên Nhân Cảnh, hẳn là có địa vị hiển hách ở Thái Nhất Môn, pháp bảo chắc là không thể ít được.

Nhưng mà ngẫm lại đành thôi, lúc này tuyệt đối không thể động thủ, giết người.

Phương Hàn cố gắng lắm mới có thể kiềm chế được sát tâm của bản thân, cũng là trấn áp không để sát niệm của ma đao Huyết Thương Khung ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, cứ lặng yên bay theo sau lưng Phúc Thọ chân nhân, không nói lời nào.

Phúc Thọ chân nhân lúc này cũng cảm giác được một tia ma khí, cũng đoán là Phương Hàn đang tế luyện món ma khí gì đó. Thế nhưng hắn không biết là Phương Hàn đã tế luyện thành công một pháp bảo có hung danh như Huyết Thương Khung, nếu không chỉ sợ hắn sẽ nổi lên tâm tư khác, pháp bảo bậc quả thật đủ để khiến cho ta chấn kinh rồi.

"Thật sự là ma tính không thay đổi, hiện tại đức hạnh của đệ tử tiên đạo đã biến thành cái dạng này sao?" Phúc Thọ chân nhân khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh thầm nói: "Nếu không lộ ra thân phận của Vũ Hóa Môn, ta còn tưởng rằng hắn là người trong ma đạo, để cho hắn lấy độc trị độc mới tốt, đợi lát nữa tới giết Ma Suất, cho hắn lên đầu là hay nhất...

Bá bá bá, bá bá bá!

Một người, một đỉnh, bay là là trên Huyết Nhục Nê Đàm, nhanh như điện chớp đuổi theo kim quang phía trước ước chừng qua hơn nửa canh giờ, đột nhiên quang cảnh phía trước thay đổi, hiển nhiên đã tới tận cùng Huyết Nhục Nê Đàm rồi, bầu trời tĩnh mịch, trên bầu trời dày đặc các vì sao đang nhấp nháy, còn có một dải những tảng đá thật lớn hình cầu, giống như đúc chiến trường Thiên Ma.

Nếu bay lên, chính là vũ trụ bao la!

Nếu bay ra ngoài không gian rất dễ bị lạc trong đó, vĩnh viễn không tìm được đường về.

Với tu vi hiện tại của Phương Hàn cũng không dám tiến vào.

Bất quá điểm cuối cùng của Huyết Nhục Nê Đàm cũng không phải chỉ là ngoại vực tinh không, còn có một thông đạo đen kịt rộng chừng hơn mười dặm, cũng không biết thông tới đâu, nhưng có thể khẳng định không phải trở lại thế giới trước đây. Bởi vì Phương Hàn biết trở lại thông đạo Quy Hư không phải là cái trước mắt!

"Đi thôi! Quy Hư thông đạo này dẫn tới Thái Nguyên Tiên Phủ, là một động tiên phúc địa! Ma Suất chắc muốn vào trong đó, lợi dụng cấm chế tiên pháp trong đó để ngăn chúng ta, thật là tinh ranh.

Phúc Thọ chân nhân trông thấy Phương Hàn có điểm chần chờ, vội quát: "Đi, Đi vào trong đó nói không chừng ngươi có thể gặp được tiên duyên đó. Phải biết rằng rất nhiều người tìm được tiên duyên trong khi thăm dò Thái Nguyên tiên phủ."

"Phải vậy không, Long Huyên?" Phương Hàn liền hỏi Long Huyên.

"Không sai, một vạn năm trước, Thái Nguyên Tiên Tôn một mình mở ra một phiến hư không, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người tu đạo đi vào trong đó tầm bảo rồi! Bất quá tiên pháp cấm chế trong đó rất lợi hại, có thể đánh bị thương cả cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, thậm chí có người bị giam trong đó, bị tiên pháp xiết cổ chết. Hì hì, Phúc Thọ chân nhân này tưởng chúng ta là loại không biết gì sao? Thái Nguyên tiên phủ đã bị người ta thăm do nhiều năm như vậy, các thứ có giá trị ở bên ngoài đều bị khai quật hết rồi, chỉ còn những cái ở sâu bên trong, thế nhưng không có ai dám đi sâu vào trong cả." Long Huyên rất quen thuộc với Quy Hư liền nhắc nhở Phương Hàn.

"Ừ, huynh biết rồi."

Phương Hàn gật gật đầu, nói: "Đã như vậy… Phúc Thọ chân nhân!Chúng ta đi vào thôi!"

Một người một đỉnh cùng chui vào thông đạo Quy Hư.

Vượt qua không gian vặn vẹo, trước mắt hiện lên một không gian sáng sủa, cảnh sắc trước mắt hoàn toàn khác với Huyết Nhục Nê Đàm. Huyết Nhục Nê Đàm khắp nơi đều là mùi hôi thối của ao đầm, vụ khí mờ mịt, quần ma loạn vũ, mà nơi đây lại là một mảnh non xanh nước biếc, ánh sáng sáng ngời từ trên bầu trời chiếu xuống, một góc tối cũng không có.

Đây là một vùng thiên địa độc lập, sinh ra giữa hư không, trời tròn, đất vuông, rộng chừng một hai ngàn dặm, tương đương với một hai cái tỉnh, biên giới của thiên địa chính là một mảnh hư không hỗn độn, không gian loạn lưu mãnh liệt.

Phàm là những không gian dùng pháp lực mở ra trong hư không thì chung quanh đều là loạn lưu cuồng bạo, có thể cắt tất cả mọi thứ thành bột mịn.

Trong phiến tiểu thiên địa này, có một tòa cung điện lơ lửng, so với Vũ Hóa Thiên Cung của Vũ Hóa Môn còn lớn hơn mấy phần, chung quanh còn một vài cung điện nhỏ lơ lửng, tựa hồ như chúng tinh ủng nguyệt vậy.

(*)Chúng tinh ủng nguyệt: sao quay quanh mặt trăng, làm tôn vinh vẻ đẹp của mặt trăng. Ở đây là các cung điện nhỏ quay quanh cung điện lớn làm rõ vẻ uy nghi, tráng lệ của nó.

Bất quá mấy cung điện nhỏ chung quanh kia đều bị tàn phá, nhìn dáng vẻ bề ngoài có thể đoán được đã từng bị rất nhiều lần xâm phạm rồi. Đồ vật bên trong khẳng định là đã bị người thu hết.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Khi Phương Hàn vừa tiến vào, liền thấy rất nhiều người đã ở bên trong, đang vây công một đạo ma khí kinh thiên.

Nọ vậy đạo ma khí kinh thiên kia như lang yên, xông thẳng lên trời cao, hiên ngang giữa thiên địa, đứng vững giống như cây cột chống trời, bên trong dường như là thân ảnh của Ma Suất, ma quang cuồn cuộn, chân đạp Bạch Cốt Liên Hoa, không ngừng lưu động, đám cao thủ đang vây công hắn không ngừng bị đánh lui.

Vây công Ma Suất có khoảng chừng mấy trăm người, đều là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, đương nhiên trong đó còn có một số cao thủ Thân Thể Cảnh có bảo khí rất mạnh.

Những nhân vật này đều tự có tổ chức, kết thành đại trận, pháp lực tập trung cùng một chỗ, vây lấy Ma Suất ở giữa, trong đó hấp dẫn ánh mắt của mọi người là một nam tử mặc kim sắc y phục, dáng người cao ngất, khí chất sừng sững, chín con rồng kim quang vận chuyển quanh thân, không ngờ lại cản được phần lớn thế công của Ma Suất.

"Người đó là một cao thủ đã luyện thành Kim Đan, tu luyện đến tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh rồi." Diêm nhận xét, cả kinh nói.

"Một cao thủ có thể chống lại Ma Suất!? Ma Suất đã tu luyện thành Kim Đan rồi. Cũng chỉ có cao thủ tầng thứ bảy, Kim Đan Cảnh mới có thể áp chế lẫn nhau. Không biết người này là ai?"

Phương Hàn hiện tại đã hàng phục được Ma Đao Huyết Thương Khung, lại thu được hai mươi vạn Thiên Ma làm khổ sai Ngũ Ngục Vương Đỉnh.Tuy cảnh giới hơi thấp, thế nhưng cũng có chút ham muôn thử cùng cao thủ tầng thứ bảy, Kim Đan Cảnh đấu một trận.

"Ngàn vạn lần không thể giao đấu cùng cao thủ tầng thứ bảy, Kim Đan Cảnh, Thất Diệp Ma Quân không là gì so với những cao thủ bậc này cả, chỉ cần dựa vào pháp lực cũng đủ đè chết ngươi rồi! Hơn nữa cao thủ bậc này trên người không có tuyệt phẩm bảo khí nào thì ai tin được?" Diêm tựa hồ biết được ý nghĩ của Phương Hàn, vội vàng ngăn cái ý niệm điên cuồng trong đầu hắn lại. Để cho hắn bỏ đi cái chủ ý này, hắn liền nói đến chuyện Thái Nguyên tiên phủ: "Ngươi muốn cùng tranh đấu với cao thủ cấp bậc Kim Đan nhất định phải tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh mới được! Bây giờ nên chú tâm vào Thái Nguyên tiên phủ thôi, ba ngàn năm qua vẫn không có người dám vào trong đó thăm dò. Năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế cũng từng tới nơi đây nhưng cũng không dám đi vào thăm dò.Cấm pháp bên trong thật sự quá lợi hại. Thái Nguyên Tiên Tôn trực tiếp phá không phi thăng, tu vi cực cao, cao thủ tầng thứ mười Trường Sinh Bí Cảnh cũng không phải là đối thủ."

Nhìn bộ dáng của Diêm thì có vẻ rất thèm thuồng bảo vật trong Thái Nguyên tiên phủ, bất quá hắn cũng biết là không thể xông vào.

Tiên phủ bậc này, nếu như có thể phá vỡ được các cấm chế thì đã sớm bị vơ vét sạch rồi, cũng không tới lượt tiểu lâu la như Phương Hàn.

"Phúc Thọ chân nhân, Triệu Huyền Nhất sư huynh, đã đem Ma Suất vây khốn rồi! Nhưng mà Ma Suất lại có Tiên Thiên Bạch Cốt Xá Lợi hộ thân, sớm muộn hắn cũng sẽ nhảy vào Thái Nguyên tiên phủ, chúng ta lại không thể chạy vào đó truy kích được."

Đúng vào lúc này, một đạo kim quang bay tới, dừng lại trước mặt Phúc Thọ chân nhân, trong lúc nói chuyện lại nhìn chằm chằm vào Ngũ Ngục Vương Đỉnh khổng lồ.

"Lộc Mệnh chân nhân. Vị này chính là đệ tử của Vũ Hóa Môn, ngẫu nhiên chiếm được một kiện cực phẩm bảo khí Ma Môn, cùng đi theo ta hàng yêu trừ ma, đối phó với Ma Suất." Phúc Thọ chân nhân nói.

"A? Đây là... Ngũ Ngục Vương Đỉnh thất truyền đã lâu sao, là vật của Ngũ Ngục Đại Thiên Ma bị trưởng lão môn phái chúng ta chém trọng thương, bây giờ sao lại rơi vào trong tay đệ tử Vũ Hóa Môn?" Lộc Mệnh chân nhân ánh mắt bắn ra quang mang kì quái.

"Không dám, không dám, thiên địa chí bảo, có đức sẽ được sở hữu. Ta có được Ngũ Ngục Vương Đỉnh này cũng phải trở về bẩm báo với chưởng giáo chí tôn, chờ khi tu vi của ta tăng tiến, chưởng giáo chí tôn sẽ vận dụng vô thượng tiên pháp làm cho khẩu Vương Đỉnh này biến thành đạo khí. Đến lúc đó không phải là ma bảo nữa, mà là vật củaTiên Đạo." Phương Hàn từ trong đỉnh bay ra, nhìn hai vị chân nhân Thái Nhất Môn này, giọng nói mang vẻ thâm ý chầm chậm nói.

"Phải không?" Lộc Mệnh chân nhân nhìn Phương Hàn bay ra khỏi đỉnh, nói: "Đã như vầy, chúng ta sẽ liên kết xuất thủ, mạnh mẽ đáng cho tên Ma Suất kia một trận."

"Như vậy rất tốt."

Phương Hàn vung tay lên, bàn tay lóe lên một đạo huyết quang bất định, khí tức giết chóc, hung sát tràn ngập không ngừng tán ra xung quanh, khiến cho Lộc Mệnh chân nhân, Phúc Thọ chân nhân chấn kinh, cùng lùi lại một bước.

"Ma đao Huyết Thương Khung"

"Lại là Ma đao Huyết Thương Khung, vật này sao lại ở trong tay ngươi?"

Hai đại chân nhân khiếp sợ.

"Là vật của Thất Diệp Ma Quân trong Huyết Nhục Nê Đàm, con trai của Cửu Âm Ma Thần. Hắn đã bị ta chém chết! Cho nên ma khí này đương nhiên là rơi vào trong tay ta. Có chuyện gì sao? Công đức hàng yêu trừ ma như vậy mà còn khiến các vị chân nhân còn cảm thấy không tốt sao?"

Phương Hàn đường đường chính chính nói lớn, cơ hồ là dùng tới Thiên Long Bát Âm rống to “đại chiến tích” của mình. Hắn cũng không hề xuất thủ đối phó với Ma Suất. Mà chỉ ở trước mặt mọi người tuyên dương chiến công của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.