[Dịch] Vĩnh Sinh

Chương 150 : Ngoại vực Thần tộc




“Ngoại vực Thần Tộc? Đây là sinh vật gì? Ma không phải ma, Tiên không phải tiên! Lực lượng cường đại, lại có chút quái dị?”

Phương Hàn trong lúc vô tình đâm chết người không ngờ những hắc y nhân thần bí này lại là ngoại vực Thần Tộc.

Bất quá hắn chưa từng nghe nói qua về ngoại vực Thần Tộc, không biết là vật gì, liền cùng Diêm trao đổi.

“Trong thiên địa trong lúc đó chủng tộc nào cũng như nhau, Cổ Long Tộc khi mới sinh ra cũng không có thần thông, phải từng bước tu luyện mới mở ra được cánh cửa thần thông, đem tinh thần thuế biến thành pháp lực, do đó đạt được thần thông. Nhưng lại có một chủng tộc cường hoành vô cùng, vừa ra đời liền có pháp lực, hơn nữa khí lực rất mạnh mẽ. Bọn họ chính là ngoại vực Thần Tộc.

“Thần Tộc này so với Thiên Ma còn khủng bố hơn, bọn họ trời sinh có ham muốn được thống trị tất cả, hơn nữa trong thiên địa lúc đó không có gì có thể khắc chế được chúng, chúng cũng không cần trải qua tu luyện đã có được lực lượng mạnh mẽ, Thần Tộc càng sống lâu sẽ càng mạnh mẽ, không bị những hạn chế của sinh, lão, bệnh, tử, không bị hạn chế bởi thọ mệnh. Cơ hồ một người Thần Tộc vừa ra đời đã có thọ nguyên vô cùng vô tận.”

“Họ đã từng thống trị toàn bộ Tiên, Ma, Nhân, Yêu. Một vạn năm trước, tiến hành xâm lược quy mô lớn, thiếu chút nữa là diệt sạch toàn bộ Ma Môn, Yêu Đạo, Tiên Đạo, vô số cuộc chiến lớn diễn ra. Đúng rồi, nghe đồn vào thời thái cổ, Thế Giới Chi Thụ cũng là do một người thuộc Thần Tộc đốn ngã, chặt đứt con đường nối giữa nhân giới và tiên giới, cắt đứt con đường thành tiên.”

“Tiên, Ma, Yêu ba đạo đã có một ước định là nhìn thấy ngoại vực Thần Tộc thì lập tức giết chết, không cần biết trắng đen gì hết! Phương Hàn, ngươi động thủ đi, không cần cố kỵ gì cả, giết hết bọn họ! Năm đó tất cả các cao thủ tu luyện tới đỉnh phong Trường Sinh Bí Cảnh sắp thành tiên thì người của Thần Tộc lại đến đuổi giết, thi hành thần phạt! Thời thái cổ, Thần Tộc ngăn cản không cho bất cứ sinh vật nào tu luyện thành tiên!”

Diêm nhanh chóng dùng tinh thần trao đổi, rít gào: “Giết giết giết giết giết! Một tên cũng không để lại! Thần Tộc xuất hiện trở lại là một chuyện lớn, chỉ sợ so với việc giết chết ba đệ tử Thái Nhất Môn còn kinh khủng hơn nhiều lắm. Bất quá thi thể của bọn chúng cũng là tài liệu, bảo bối rất tốt. Mấy tên Thần Tộc này còn trẻ, tựa hồ cũng mới được sinh ra không bao lâu.”

“Cái gì? Có sinh vật như vậy sao? Vừa sinh ra đã có pháp lực, không cần phải tu luyện gì pháp lực cũng tự động tăng trưởng? Hơn nũa có thọ mệnh vô cùng vô tận? Trong thiên địa có chủng tộc kinh khủng như vậy sao không thể trở thành bá chủ của vũ trụ được?” Phương Hàn bị dọa cho nhảy dựng lên, hắn cũng thật không thể tin được lại có loại quái vật như vậy tồn tại.

Nếu quả thật như vậy thì đây mới chân chính là thiên chi kiêu tử(*), sủng nhi của đại đạo. Phương Hàn không tưởng được làm sao trong thiên địa lại có một loại chủng tộc như Thần Tộc, cho dù là con của Trường Sinh Bí Cảnh cũng phải tu luyện mới có được thần thông, như Tinh Vân Bảo Bảo là một ví dụ.

(*)Thiên chi kiêu tử: đứa con của trời đất, được trời đất ưu ái, sủng hạnh, ban cho rất nhiều đặc quyền mà những người khác không có.

Đương nhiên Tinh Vân Bảo Bảo cũng có căn cơ vững chắc, có thể dễ dàng đột phá Thần Thông Bí Cảnh, pháp lực cũng hùng hậu hơn những cao thủ bình thường nhiều lắm. Thông thường các cao thủ tấn thăng đến Thần Thông Bí Cảnh, pháp lực chỉ chừng tám mươi đến một trăm mã lực thì Tinh Vân Bảo Bảo một khi đột phá thành công có thể có lực lượng sáu trăm mã lực, thậm chí là một ngàn mã lực.

Bất quá đứa con của chưởng giáo chí tôn một môn phái cũng không thể so sánh với Thần Tộc.

Bởi vì Thần Tộc khi vừa sinh ra đã có thần thông, hơn nữa không bao giờ gia chết, tuổi càng tăng thì tốc pháp lực càng mjanh, chủng tộc này nếu như không xưng là “Thần” thì cũng không biết dùng từ gì để gọi bọn họ nữa. Phương Hàn cũng không tưởng tượng được có năng lực như thế nào mới đủ gọi là “Thần”.

“Từ thái cổ, Thần Tộc cao cao tại thượng, thống trị hàng tỉ chủng tộc, sinh linh, áp bách thiên địa vạn vật. Thiên Ma cũng là do bọn chúng tạo ra, dùng để trấn áp các loại ma quỷ, oán hồn, nhưng về sau các sinh linh trong thiên địa hợp lại chống đối Thần Tộc, Thiên Ma cũng thoát ly khỏi sự khống chế của họ, thành lập ra một tộc độc lập. Thần Tộc là công địch của tất cả sinh vật trong trời đất này.”

Diêm cùng Phương Hàn trao đổi tinh thần trong chớp mắt, nhanh như điện quang hỏa thạch.

Bốn người Thần Tộc cũng đã phát động công kích đánh về phía Phương Hàn.

Công khích của bọn họ rất đơn giản, nhưng lại có lực sát thương rất lớn, toàn thân pháp lực cũng không phát tán ra xung quanh mà ngưng tụ cao độ, bao bọc tạo thành một màng mỏng quanh thân, khiến cho thân thể trong suốt, vặn vẹo.

Sưu sưu sưu sưu sưu sưu!

Bốn Thần Tộc dùng tốc độc mắt thường khó có thể hình dung được, mạnh mẽ đánh giết về phía Phương Hàn. Xem bản thân như pháp bảo, phi kiếm, dùng thân thể trực tiếp công kích, đánh giết.

Phương Hàn vội vàng thúc dục Mộc Hoàng chân khí, đem chân khí bao bọc cơ thể, đồng thời di động với tốc độ cao tiếp nhận công kích của bốn người Thần Tộc.

Pháp lực hắn vừa đại tăng, lại thu được Đại Thiết Cát Thuật, gặp phải bốn người Thần Tộc cũng không chút sợ hãi mà cho rằng đây là một cơ hội rèn luyện tu vi của bản thân, ác chiến một hồi, gia tăng kinh nghiệm vận dụng chân khí của bản thân.

Phanh phanh phanh phanh phanh!

Hắn tung ra một quyền đánh một người Thần Tộc, nhưng đột nhiên phát hiện một quyền này lại lệch đi, rõ rang đánh lên nắm tay của đối phương nhưng mà tựa hồ không phải. Trên người của mấy người Thần Tộc có một màng mỏng trong suốt, tựa hồ có khả năng bẻ cong ánh sáng, làm cho đối phương nhìn nhầm, không xác định được đâu mới là thật, thậm chí lớp màng này còn có khả năng di dời lực lượng của địch nhân.

Phương Hàn thoáng cái đánh hụt thì liền thấy không ổn, su đó bốn nắm tay của đối phương mạnh mẽ đánh lên hộ thân chân khí của hắn, mỗi một quyền đều mang theo lực lượng mạnh mẽ, còn có một loại lực lượng cổ quái, xoắn như trôn ốc đánh sâu vào, suýt chút nữa thì đánh tan hộ thân chân khí của hắn.

“Đây là thần thông gì vậy? Thật là cổ quái!”

Phương Hàn trong nháy mắt liền cảm thấy nguy hiểm, lập tức tập trung chân khí hộ thân, ngưng tụ thành một bộ Mộc Hoàng áo giáp, thân người đảo một cái như cái bơi lội trong nước, rốt cuộc tránh khỏi bị đánh liên tiếp, thở ra được một hơi.

May mắn là gần đây hắn sử dụng chân khí đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nếu như đổilại là người khác thì sợ là một lần oanh kích này phá vỡ hộ thân chân khí, chết một cách oan uổng.

Qua lần giao thủ này thì hắn cũng rõ pháp lực của bốn vị Thần Tộc này cũng rất cường hãn, tuy so ra thì kém hơn hắn nhưng bảy tám ngàn liệt mã thì cũng tương đương với chân truyền đệ tử như Nghiêu Điển, hơn nữa pháp lực của bọn họ rất cổ quái, không phải chân khí, không phải cương khí, có một lực lượng rất đặc biệt. So với cương khí thì càng ngưng luyện, cô đọng hơn.

“Diêm! Pháp lực của bọn họ sao lại cổ quái như vậy? Là cương khí sao?”

“Pháp lực của bọn họ gọi là “Thần Lực”, rất đặc biệt, phẩm chất cao hơn rất nhiều so với cương khí. Ngươi phải cẩn thận.”

Trong lúc Phương Hàn trao đổi với Diêm thì lại trúng thêm một quyền, bị đánh văng ra xa mười trượng, một người cười nhe răng, cười khanh khách: “Phương Hàn, pháp lực của ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, chúng ta có thể tùy ý đùa bỡn, đem ngươi vờn đến chết. He he! Hai người đi khống chế vương đỉnh đi, ngăng không cho Phương Hàn chui vào trong vương đỉnh. Nếu không chúng ta cũng không thể bắt được hắn.”

Trong lúc nói chuyện, hai người Thần Tộc đã tách ra, bay về phía Vương Đỉnh, mạnh mẽ đánh ra một trảo, tạo nên một luồng từ trường vặn vẹo, khống chế vương đỉnh.

Vốn Long Huyên ở trong đỉnh muốn thúc dục vương đỉnh bay lại giúp đỡ Phương Hàn nhưng không ngờ là hai người Thần Tộc chỉ đánh ra một trảo, dùng Thần Lực khống chế được vương đỉnh, hơn nữa còn dần dần thẩm thấu vào bên trong, năm vạn Thiên Ma tựa hồ gặp khắc tinh, không dám nhúc nhích.

“Các ngươi tưởng có thể vờn ta đến chết sao?” Phương Hàn thấy được tình huống như vậy thì thầm hô một tiếng “Tốt!” Hai tay Phương Hàn đột nhiên rung động, Mộc Hoàng chân khí đánh ra, tạo thành đám những sợi khí dài hẹp hình răng cưa rất nhỏ, chen chúc nhau mạnh mẽ cắt về phía hai người.

Ba lý ba lạp!

Một luồng Thần Lực đụng phải một chiêu mổ phải Đại Thiết Cát Thuật này thì liền bị cắt nát.

“A! Cái này là thần thuật của chúng ta! Đại Thiết Cát Thuật! Không, không phải Đại Thiết Cát Thuật chân chính, chỉ là phương pháp vận dụng chân khí giống nhau mà thôi, ngươi là đệ tử Vũ Hóa Môn, làm sao có thể học được!” Hai Thần Tộc không kịp đề phòng thoáng cái đã bị Đại Thiết Cát Thuật của Phương Hàn đánh ra đánh nát lớp màng mỏng quanh người, làm cho hai người mất đi khống chế, rơi xuống đất.

Hai người rít gào, cố gắng ngưng tụ Thần Lực lại một lần nữa, ổn định lại thân thể giữa không trung, nhưng đã muộn, Phương Hàn dùng một loại tốc độ quỷ mị tiến nhanh tới, lại một lần nữa dùng Đại Thiết Cát Thuật cắt nát thần lực bao quanh người họ, đồng thời phóng ra Mộc Hoàng Chân Khí, bao trùm lấy hai người, thu vào trong Hoàng Tuyền Đồ.

Đại cục thoáng cái đã định!

Hai người Thần Tộc còn lại thấy mọi chuyện như vậy thì liền chi nhau bỏ trốn. Thân thể ở trên không không ngừng vặn vẹo, thoáng cái đã đi được hơn mười dặm.

“Phương Hàn không thể để bọn chúng chạy, Thần Tộc một lần nữa xuất hiện trong trời đất khẳng định có một âm mưu lớn vô cùng, biết ngươi phát hiện ra chuyện này thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Diêm vội nói.

“Được!” Phương Hàn không chút nghĩ ngọi gì, thân thể thoáng cái đã tiến nhập vào trong vương đỉnh, thúc dục đại trận trong vương đỉnh, mạnh mẽ bay đi ra ngoài, sau mấy lượt hô hấp thì đã đuổi kịp một người. Phanh một tiếng, người kia đã bị vương đỉnh tông mạnh vào, biến thành bụi phấn. Tiếp đó, vương đỉnh lại vẽ thành một vòng tròn quay lại, chỉ trong năm nhịp hô hấp đã đuổi kịp người còn lại.

“A! Không cần phải đụng ta!”

Tên Thần Tộc này vừa thấy vương đỉnh điên cuồng lao tới thì điền cuồng gào thét nhưng âm thanh vừa mới ra khỏi miệng thì cả người hắn đã bị vương đỉnh tông mạnh vào, lại hóa thành bột phấn. Với tốc độ cao như vậy thì cho dù là hàn thiết vạn năm cũng bị đánh nát chứ đừng nói đến thân thể của mấy người Thần Tộc này, mặc dù thân thể họ rất cường đại nhưng cũng không chịu nổi xung lực lớn như vậy.

Trong nháy mắt bốn người Thần Tộc có hai bị bắt giữ, hai người bị tông chết. Trảm thảo trừ căn một cách sạch sẽ, gọn gàng.

Sau khi trảm thảo trừ căn xong, vương đỉnh từ trên không trung chậm rãi hạ xuống mặt băng, Long Huyên vẫn còn đang kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Phương Hàn, những người vừa rồi là ai vậy? Không giống Thiên Ma, không giống Ma mà cũng tuyệt đối không phải nhân loại. Ta nghĩ bọn chúng là một loài thú nào đó?”

“Đây là ngoại vực Thần Tộc.” phương Hàn nói.

“Ngoại vực Thần Tộc?” Long Huyên vẫn chưa từng nghe qua danh xưng này, “Trong Chư Thế Giới không có nói về cái tên này.”

“Long Huyên cũng không biết Thần Tộc? Xem ra chuyện Thần Tộc chỉ có một ít lão ngoan đồng, sống mấy ngàn năm mới biết. Nếu ta nhanh chóng đem chuyện tình này báo cho trưởng lão thì có lẽ sẽ được ban thưởng rất lớn.” Phương Hàn thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.