Già Lam Phong
Phía tây Vũ Hóa Sơn có một nơi được đông đảo nữ đệ tử sùng kính, chính là nơi ở của hai trong năm đại chân truyền đệ tử Tây Già Lam cùng Bắc Dao Quang. Già Lam là thế lực lớn nhất trong hàng đệ tử, mà Bắc Dao Quang thì xuất quỷ nhập thần, rất nhiều chân truyền đệ tử chưa từng thấy qua mặt của Bắc Dao Quang, mà bình thường người này cũng không ở trên Dao Quang Phong.
Phương Hàn vận dụng thần thông, ngự khí phi hành tới Già Lam Phong.
Già Lam Phong là một ngọn núi đá màu lam nhạt, giống như ngọc bích. Vừa nhìn giống như tiên cảnh huyền bí, không giống như chốn nhân gian. Tuy đã thấy qua Vũ Hóa Thiên Cung nhưng khi thấy được Già Lam Phong Phương hàn cũng hâm mộ không thôi. Hắn tưởng tượng, sau này mình cũng phải tạo ra một ngọn núi như vậy, hảo hảo xây dựng, làm cho cả ngọn núi có được khí chất huyền ảo như vậy.
“Ai?”
“Không biết khu vực phụ cận Già Lam Phong không cho phép nam đệ tử phi hành sao?”
“A! Là Phương Hàn sư huynh, chúng ta ở đây chờ huynh đã lâu, Già Lam sư tủy cùng Long Huyên sư tỷ đang đợi huynh.” Phương Hàn ngự khí phi hành, khi tiếp cận Già Lam Phong thì thấy có mấy nữ đệ tử bay lên quát hỏi, khi thấy rõ đó là Phương Hàn thì vội vàng sửa lời, chào đón.
Phương Hàn nhìn lại, thì ra đó là mấy người Nguyệt Nhi và Dạ Vũ được hắn cứu khỏi đại đội Thiên Ma trong lần khảo hạch nội môn đệ tử. Bọn họ khi thấy Phương Hàn thì lộ vẻ rất thân thiết.
Tám người nữ đệ tử này mỗi người đều mặc một bộ linh khí pháp y, còn có một thanh phi kiếm, với trang bị như vậy thì khi đi ra ngoài hàng ma, hái thuốc cũng không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, an toàn hơn rất nhiều.
“Đại hội Sơn Hà Bảng vừa kết thúc các muội liền về Già Lam Phong sao?” Phương Hà đáp lời, hắn biết bản thân đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp với Già Lam Hội, sau này tu luyện, ra ngoài lịch lãm hay làm việc gì đều sẽ có nhiều chỗ tốt.
“Lần đại hội Sơn Hà Bảng này thành tích của chúng ta cũng rất tốt, mặc dù không tiến vào được mười thứ hạng đầu nhưng cũng được môn phái ban thưởng. Già Lam sư tỷ còn ban thưởng cho mỗi người một bộ linh khí pháp y.” Hư Nguyệt Nhi trả lời, đồng thời dẫn Phương Hàn, đáp xuống Già Lam Phong, “Ngược lại Phương Hàn sư huynh mới đáng nể, lần này tấn thăng thành chân truyền đệ tử, làm cho rất nhiều người kinh sợ đó.”
“May mắn thôi.” Phương Hàn khiêm tốn nói.
“Loại chuyện này sao có thể nói là do may mắn được?” Dạ Vũ cười, sau đó đổi sắc mặt, thấp giọng nói: “Sư huynh cũng phải cẩn thận, giữa chân truyền đệ tử cũng có tranh đấu. Căng thẳng, khốc liệt hơn so với nội môn đệ tử rất nhiều. Hơn nữa huynh lại đắc tội với Hoa sư huynh, rất nhiều chân truyền đệ tử nhìn huynh không vừa mắt.”
“Chuyện này ta biết.” Phương Hàn cười cười, dùng giọng lạnh lùng nói, làm cho người ta có chút sợ hãi, “Người không đụng ta thì ta sẽ không phạm người. Nếu người khác gây chuyện bất lợi với ta thì ta sẽ cho bọn họ biết thế nào là báo ứng.”
“Sư huynh lần này đến Vũ Hóa Thiên Cung được truyền cho công phu gì?” Hư Nguyệt Nhi hỏi.
“Xuân Phong Mộc Linh Thuật, một tiểu thần thông mà thôi, vì môn phái mà luyện đan một năm sau đó sẽ được truyền Thiên Mộc Đại Pháp.” Phương Hàn không chút e ngại, nói rõ ra.
“Sao lạ vậy, sao lại chỉ truyền cho huynh một tiểu thần thông như vậy? Còn muốn huynh luyện đan một năm? Dựa theo quy củ thì có truyền thụ cho huynh toàn bộ Thiên Mộc Đại Pháp cũng là chuyện bình thường mà. Phải biết rằng Phương Hàn sư huynh là kỳ tài, tự mình đột phá thần thông. Theo đạo lý thì đánh lẽ phải là trọng điểm bồi dưỡng của môn phái mới đúng chứ?” Hư Nguyệt Nhi ngạc nhiên nói.
“Có lẽ là vì đắc tội với Hoa Thiên Đô.” Dạ Vũ sờ sờ lên phi kiếm của mình.
Phương Hàn lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào, đột nhiên có giọng nói vang vọng từ trên đỉnh núi truyền xuống, “Là Phương Hàn sư đệ sao? Lên dây đi.” Đúng là thanh âm của Già Lam.
Mọi người vội vàng bay lên, đi đến tầng cao nhất Già Lam Cung ẩn sâu trong mây mù. Đột nhiên một cổ pháp lực to lớn bao trùm lấy thân thể của mọi người, trực tiếp đưa họ vào trong một phòng luyện đan.
“Phòng luyện đan này thật là lớn.” Phương Hàn vừa trấn định lại thì thấy được một phòng luyện đan rộng lớn, ở giữa phòng có một lò luyện đa khổng lồ, cao chừng mười thân người, bên trên lấp lánh quang mang, xung quanh điêu khắc đủ các loại thần thú rồng, phượng, kỳ lân, vừa nhìn tưởng như một bức điêu khắc khổng lồ.
Lò luyện đan này chắc chắn là một kiện bảo khí cực phẩm.
Già Lam cùng Long Huyên đang đứng bên cạnh lò luyện đan, khi thấy Phương Hàn xuất hiện thì Long Huyên liền đứng thẳng lên, “Tạ ơn Phương Hàn sư huynh tặng đan dược, Long Huyên cả đời này sẽ không quên.”
“Ta chỉ là làm ra lựa chọn tốt nhất mà thôi.” Phương Hàn ngồi xuống, “Ân đức này không dám nhận.”
“Một hoàn Âm Dương Vạn Thọ Đan chính là kỳ vật trong thiên địa. Ân đức này cứ để ta nhận cho, bất quá Long nhi sau khi dùng xong còn cần thời gian chừng ba ngày ba đêm mới có thể luyện hóa hoàn toàn dược lực, luyện thành thần thông.” Già Lam vẫy tay, một thần châm màu bích lục hiện ra trong lòng bàn tay nàng, chính là Thiên Mộc Thần Châm thắng của Linh Tiêu.
“Truyền Công trưởng lão chỉ truyền cho đệ một tiểu thuật Xuân Phong Linh Mộc Thuật cũng không phải là chuyện ngoài dự liệu của ta. Bất quá Xuân Phong Mộc Linh Thuật là nền tảng để tu luyện Thiên Mộc Đại Pháp, đệ trước tiên tu luyện cô đọng linh mộc chân khí, sau đó sẽ tu luyện Thiên Mộc Chân Khí, cũng phải mất không ít thời gian. Lần này ta đánh cuộc với Linh Tiêu, thắng được Thiên Mộc Thần Châm của hắn, nó cũng vừa khéo có thể hỗ trợ đệ rất nhiều trong khi tu luyện. Đệ đem nó luyện hóa, dung nhập vào trong pháp lực của bản thân, có thể tiết kiệm được không ít thời gian, đồng thời còn có nhiều lợi ích khác nữa!”
Sau khi nói xong, Già Lam vung tay lên, Thiên Mộc Thần Châm bay lên rơi vào trong tay Phương Hàn.
Phương Hàn nhìn thần châm trong lòng bàn tay, nội tâm thầm vui mừng, biết rằng những gì mình làm giờ đã nhận được hồi báo rồi. Tuy hắn không biết Thiên Mộc Thần Châm là pháp bảo lợi hại như thế nào, nhưng Già Lam đã nói như vậy thì khẳng định có lợi ích lớn cho việc tu luyện của mình, sau này hỏi Diêm sẽ biết rõ thêm thôi.
Bất quá hiện Già Lam thực lực cao thâm khó dò, Diêm cũng không dám tùy ý xuất động.
“Về phương diện tu luyện, đệ có nghi vấn gì thì cứ đến hỏi ta. Đương nhiên đạo thuật đệ vẫn nên theo học Thanh Tuyết sư muội. Đợi sau này nàng xuất quang thì hãy thỉnh giáo nàng. Thanh Tuyết song tu tiên ma, lại thêm không rõ nàng từ đâu mà có được một kiện Bất Diện Điện Phù của Lôi Đế, thần thông cường hãn vô cùng. Lần này sau khi ra khỏi Tiểu Tiên giới, biết được chuyện đệ khiêu chiến với Hoa Thiên Đô hẳn sẽ rất cao hứng.” Già Lam nói chuyện, tựa hồ hiểu rất rõ tính cách của Phương Thanh Tuyết.
“Xin hỏi sư tỷ, Tiểu Tiên Giới là địa phương nào vậy?”
Phương Hàn hỏi.
“Tiểu Tiên Giới là địa phương thần bí nhất của Vũ Hóa Môn chúng ta, ta tuy cũng từng tu luyện ở nơi đó nhưng tình hình cụ thể thì cũng không rõ ràng, huống hồ đây là bí mật lớn nhất của Vũ Hóa Môn chúng ta, không tiện nói ra. Chờ đệ tu luyện đến cảnh giới nhất định, chưởng giáo nhất định sẽ để cho đệ vào đó tu luyện.” Già Lam cười nói, “Không biết đệ đã được phân ngọn núi nào chưa? Có cần ta giúp gì thì cứ nói một tiếng.”
“Còn chưa xác định, có lẽ phải chờ thêm mấy ngày nữa.”
“Uhm! Mỗi ngọn núi của một vị chân truyền đệ tử đều cần phải chờ Thiên Công trưởng lão sai sử thần ma kiên tạo mà ra, kiến tạo cung điện xong hết thì mới ban cho chân truyền đệ tử.” Già Lam gật gật đầu nói, “Bất quá mấy ngày này đệ tu luyện Xuân Phong Linh Mộc Thuật, ở địa phương khác hấp thu tinh hoa của của cỏ cây cũng rất khó luyện thành. Trên Già Lam Phong của ta có Tử Trúc Lâm, là nơi ta nuôi dưỡng linh căn, đệ có thể ở đây tu luyện, hấp thụ linh khí, nhất định có thể tăng tiến rất nhanh.”
“Đã như vậy thì xin cảm tạ sư tỷ.”
Phương Hàn nói.