Inari ngồi trên bệ cửa sổ quen thuộc, ánh mắt của nàng dõi ra sao gần như vô định không tập trung vào bất kỳ điểm nào. Mái tóc đen lạ lẫm xõa dài sau lưng, vẫn bồng bềnh như trước, chỉ mất đi chút màu sắc vốn có. Inari co đôi chân lại, vòng tay ôm lấy nó, rồi vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào trong. Như muốn cuộn tròn người càng nhỏ càng tốt, giấu đi cảm xúc thật của mình.
Tito bước vào trong phòng, cậu nhìn thấy nàng như vậy, trái tim của Tito khẽ co thắt lại. Cậu bước về phía nàng, trèo lên thành cửa sổ, ngồi đối diện với nàng, sau đó nhẹ nhàng dang rộng đôi tay ôm cả người Inari vào lòng: “Inari, màu tóc này cũng rất đẹp mà, cho dù không còn màu trắng như ngày trước. Nhưng người lúc nào cũng xinh đẹp nhất, vì thế người đừng buồn nữa.”
Bờ vai Inari khẽ run run, sau đó nàng ngẩng mặt lên nhìn cậu, trong đôi mắt của nàng cứ như bị phủ một lớp sương mù. Tito hoảng hốt, nàng khóc sao? Trong khi cậu lúng túng không biết nên làm thế nào thì bỗng nhiên, Inari . . . ngáp dài một hơi, “Tito, tôi đang buồn ngủ mà?” Nàng khó hiểu nhìn cậu, nàng buồn ngủ thì có liên quan gì đến màu tóc ở đây? Tito lại càng ngượng ngùng hơn nữa, nhận ra mình đang ôm Inari trong tay, cậu vội vàng buông cô bé ra.
Inari ở ngay trước mặt cậu, đến cả hơi thở cũng rất sát chỉ cần nhúc nhích sẽ ngay lập tức chạm phải nàng. Nàng nghiêng đầu quan sát Tito, cậu ấy làm sao vây, chẳng lẽ lại lo lắng sợ rằng nàng không thích ứng được với sự thay đổi này sao. Khi đã hiểu ra tất cả, Inari mỉm cười ngọt ngào, nàng di chuyển thân người đến phía trước, áp khuôn mặt mình vào khuôn mặt cậu, lời nói nhẹ như hơi thở: “Cậu thật đáng yêu Tito.”
“RẦM!” Nàng vừa mới nói dứt lời, thì cả nàng và Tito đều đã rơi xuống đất, khi nàng càng tiến đến gần, Tito lại càng lùi ra sau đến khi không còn chỗ để lùi nữa, thì cậu bé lại lách người tránh đi. Không ngờ mất đà ngã nhào xuống đất, còn kéo cả Inari theo cùng, Inari nằm trên người Tito, bỗng nhiên tiếng cười của nàng vang lên khúc khích.
Tito ngay cả đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể nằm yên chờ nàng ngồi dậy, Inari lăn từ trên người Tito xuống, vẫn chưa hề có dấu hiệu ngưng cười. Mái tóc không được buộc tung bay theo từng chuyển động của nàng, phủ dài xuống cả mắt cá chân. Inari ngồi dậy, cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra, nàng vừa đưa tay ôm bụng, vừa dùng tay còn lại lau nước mắt nơi khóe mi.
Sau khi bình ổn được hơi thở, rốt cuộc Inari cũng ngưng cười, nàng ngồi bệt trên đất, đưa ánh mắt phóng ra xa bên ngoài khung cửa: “Tito!” Tito ngồi dậy bên cạnh nàng, khuôn mặt cậu đỏ hơn cả trái cà chua đang chín, nghe tiếng nàng gọi, cậu vội vàng trả lời nàng: “Tôi đây, thưa công chúa.” Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tuyệt đẹp, nàng thu ánh mắt về rồi nhắm mắt lại: “Tito, tôi và câu lớn lên bên nhau cũng đã mười năm rồi nhỉ? ”
“Công chúa?!?”Tito hơi bất ngờ khi nghe nàng nói điều đó, cậu chỉ biết gọi nàng bằng sự ngạc nhiên. Inari xoay người lại, nàng vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt như ngày nào: “Tôi biết lý do tại sao gia tộc Hatti lại gửi người thừa kế duy nhất của họ đến bên Kail, như một lời hứa đảm bảo sự vâng phục của gia tộc dành cho Kail. Nhưng mà cậu cũng biết rõ, anh ấy và cả tôi chưa bao giờ xem cậu là con tin hay như một người hầu. Cậu trong mắt tôi luôn là người bạn quan trọng nhất, sẵn sàng làm mọi việc để bảo vệ cho tôi.”
“Mỗi người đều có một ước mơ cho riêng mình, tôi tin cậu cũng vậy, Tito, có thể nói cho tôi biết giấc mơ của cậu là gì hay không?” Inari dựa lưng vào tường, nhấc lấy chiếc gối bên cạnh rồi ôm vào người, ánh mắt chưa giây phút nào rời khỏi cậu. Tito sửa lại tư thế ngồi, rồi từ tốn trả lời nàng: “Ứơc mơ của tôi ư? Ước mơ của tôi chính là có thể phục vụ người cho đến hơi thở cuối cùng, thưa công chúa của tôi.”
Nghe xong câu trả lời của cậu, Inari lắc đầu không hài lòng, nàng nhỏm người lên kéo cả cậu cùng đứng dậy, nàng chống hai tay lên bệ cửa sổ, đón những cơn gió mát lành thổi đến. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm phía trên: “Tôi có một ước mơ đó chính là có được một cuộc sống tự do như gió, không bị bất cứ thứ gì gò bó cầm buộc. Nhưng tôi còn có một nguyện vọng lớn hơn cả ước mơ về sự tự do ấy, tôi muốn những người tôi yêu quý sẽ sống thật hạnh phúc. Cho dù có phải đánh đổi cả ước mơ để thực hiện nguyện vọng ấy tôi cũng sẽ không ngần ngại mà làm ngay.”
Inari cúi đầu xuống xoay sang nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu: “Ước mơ là thứ chỉ thuộc về bản thân mỗi người của chúng ta, chứ không phải vì người khác. Tito, ước mơ của cậu không phải là sống với thân phận người hầu cả đời chứ?” Tito gật đầu với nàng, chỉ cần cậu được ở bên nàng như hiện tại, đừng nói là thân phận người hầu, dù bắt cậu giáng xuống làm nô lệ Tito cũng sẽ can tâm tình nguyện.
“Haizz Tito, bây giờ thì không nói làm gì, nhưng đợi năm sáu năm nữa, đến lúc đó giả sử tôi được quốc vương gả cho một người nào đó. Khi xuất giá về nhà chồng, tôi không thể mang theo mình một người hầu nam được, người ta sẽ nghĩ ra sao đây? Cậu nên nhớ cậu không chỉ là bạn của tôi, mà sau lưng cậu còn có cả một gia tộc cần cậu coi sóc’’ Inari thở dài, cậu bạn này của nàng sao lại có thể ngây thơ đến thơ được nhỉ? Hay là tại chính nàng đã làm cậu ấy ra như vậy?
“Một người như tôi làm sao có thể coi sóc cả một gia tộc Hatti được cơ chứ? Những người chị của tôi giỏi giang hơn tôi rất nhiều lần, nhất định bọn họ sẽ giúp đỡ cha đảm đương những công việc trong gia tộc.” Tito lặng lẽ cúi đầu, ngay đến cả sự tự tin trong lời nói cũng không có, cậu ấy thật sự đã nghĩ mình không thể làm gì được. Inari nâng đầu cậu lên, dùng cả hai bàn tay bẹo má của cậu: “Vậy cậu nghĩ những năm qua anh Ilvani đang dạy cậu những gì vậy hả? Không phải những thứ cậu cần để trở thành một người có thể đứng đầu cả một gia tộc sao.”
Sự ngạc nhiên trỗi dậy trong đáy mắt của Tito, cậu ấp úng khó khăn lắm mới thốt ra được rằng: “Công chúa, những bài giảng đó không phải là dành cho người sao?”. Inari vẫn tiếp tục tăng thêm sức lực ở tay, “Cậu nghĩ một mình tôi cần biết nhiều thứ đến thế à? Tôi chỉ là một công chúa, không phải kẻ thừa kế ngôi vị hay quản lý cả một gia tộc, cậu nghĩ là Ilvani sẽ chịu để cậu ngồi cạnh tôi chỉ để học những thứ vô ích sao?”
Đến khi hai bên má của Tito đã đỏ bừng, nàng mới chịu buông tay ra, “Cậu bạn ngốc nghếch, cậu là con trai duy nhất trong gia đình, ít nhất cũng phải cố gắng để san sẻ bớt gánh nặng cho các chị của cậu chứ. Họ chỉ là những cô gái yếu đuối cậu nỡ lòng nhìn thấy họ vất vả gánh vác thứ trách nhiệm nặng nề, mà đáng lẽ ra cậu phải thực hiện chưa.”
Tito xoa xoa hai bờ má của mình, vẻ mặt hối lỗi hiện lên rất rõ ràng, “Tôi biết thật ra mình cần phải ước mơ những gì rồi, công chúa.” Nàng mỉm cười với cậu: “Hiểu được là tốt rồi, nhưng mà Tito, cậu tết tóc giúp tôi với, chỉ có cậu tết thì tóc mới gọn gàng được.’’ Inari đưa tay nắm lấy một lọn tóc của mình, ánh mắt của nàng dường như đang muốn nói thật không thể tin được. Trước đây mái tóc của nàng chỉ dài đến thắt lưng, sau khi trải qua phong ấn nó lại dài đến tận mắt cá chân, khiến nàng rất khó khăn trong việc giải quyết nó.
Tito vui vẻ gật đầu, cậu mau chóng ấn nàng ngồi xuống rồi múa chiếc lược trên tay. . .
***
“Điện hạ, những chuyện như vậy liệu có nên để cho công chúa biết không?” Kikkuri cúi người hỏi, Kail phất tay với anh, “Nhất định không được để Inari biết.” Ilvani cũng tán đồng quan điểm với anh, để nàng biết cũng chăng giúp ích được gì, chỉ khiến nàng cảm thấy mệt mỏi thêm.
Kikkuri vâng lệnh, việc mà các anh muốn giấu Inari chính là lời đồn dạo gần đây nổi lên khắp thành Hattusa, công chúa Inari bị nữ thần ánh sáng Cahya vứt bỏ, mất hết thần lực, đến cả đêm trăng tròn nữ thần cũng không còn xuất hiện nữa. Inari đang bị nữ thần trừng phạt, nàng sẽ mang sự nguyền rủa của nữ thần trút lên người dân thành Hattusa. Công chúa là một điềm xấu, một tai họa không thể lường trước được.
Kail nhăn mặt lại khi nghe những lời đồn đoán ấy, miệng lưỡi người đời thật cay nghiệt, con người cũng thật tham lam, họ không hề nhớ đến những lúc họ sắp chết ai đã cứu họ về. Họ chỉ biết hiện tại không còn ai đến cứu mỗi khi họ kêu cầu nữa, rồi quy hết trách nhiệm lên người một cô bé chỉ mới mười ba tuổi. Kẻ có thể hiểu rõ lòng ích kỷ của con người và lợi dụng nó một cách thành thạo nhất, còn ai khác ngoài vương phi Nakia.
Vậy là bà ta đã biết được Inari bị Kail phong ấn sức mạnh, vì muốn hạ bệ danh tiếng của Kail, bà ta không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Kể cả việc làm tổn thương đến những người không liên quan như Inari. Sự kính ngưỡng của dân chúng dành cho nàng cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự yêu mến Kail trong lòng dân chúng. Inari tạm thời không thể sử dụng ma pháp là sự thật, nước đi này của bà ta quả thật rất thông minh.
Zannanza tính sau khi thuyết phục được nàng chịu phong ấn sức mạnh sẽ trở về vùng Kizzwatna, nhưng lại gặp đúng lúc tin đồn kia đang lan truyền. Anh quyết định ở lại Hattusa thêm một thời gian nữa, chờ cho đến khi mọi việc thực sự ổn thỏa mới thôi. Càng muốn bảo bọc Inari, bọn họ lại càng hạn chế số lần cho phép nàng bước chân ra khỏi phủ, thậm chí phong tỏa mọi tin tức xung quanh nàng.
Duy chỉ có một việc họ không thể ngờ đến, có một con người gian xảo, ở phía bên kia bờ sông Nile, vẫn ngày đêm viết thư cho nàng, còn gửi kèm theo những mẫu lá ép khô nơi mình dừng chân đóng quân. Hắn không giống bọn họ, cách hắn bảo vệ nàng chính là khiến nàng trở nên mạnh mẽ đến mức không ai dám chạm vào nàng, tin tức hắn nghe được từ Hattusa cũng theo những lá thư mà gửi đến nàng.
Inari chơi đùa chiếc lá đỏ được ép khô trên tay, mùi nhựa thông còn rất mới phảng phất xung quanh nàng. Bên cạnh là lá thư của Ramses gửi đến đã được mở ra, nàng thì thầm trong hơi thở: “Cái tên chết tiệt, có cần mỗi khi dời nơi đóng quân lại phải gửi đến những thứ này cho ta hay không?” Nói thì nói vậy, nhưng Inari vẫn cẩn thận đặt chiếc lá đỏ vào trong một chiếc hòm nhỏ, bên trong đó chứa những tiêu bản thực vật ép khô. Chẳng mấy chốc những thứ nhỏ bé ấy đã lấp đầy cả chiếc hòm nhỏ, tất cả đều là của Ramses gửi đến cho nàng. . . dần dần cứ từng chút một xen chân vào cuộc sống bình lặng của Inari. . .