Mới sáng sớm, Inari đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, nàng lười biếng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở phàn nàn: “Tito, sao lại đánh thức tôi dậy sớm vậy?” Đáp lại lời nàng không phải là giọng nói của Tito như thường lệ, mà lại là Ramses: “Nàng không muốn đi gặp Nerasofiti sao? Tut đã cho người đến đón nàng đi gặp bà ấy, mau thức dậy đi.”
Inari nhận ra người vừa đánh thức nàng là hắn, thuận tay ném ngay chiếc gối sau lưng vào mặt Ramses: “Ngươi ra ngoài ngay cho ta.” Chiếc gối vẽ một đường cong tuyệt đẹp rồi đáp xuống mặt Ramses một cách chuẩn xác: “Bốp!”. Chiếc gối sau khi thành công đập vào mặt Ramses, chịu sự chi phối của trọng lực mà rơi xuống đất. Để lộ ra khuôn mặt nổi đầy gân xanh của hắn bên dưới, hắn nghiến răng gọi tên nàng: “INARI!!!!”
Sau một khoảng thời gian phủ tướng quân nhà Ramses náo loạn, cuối cùng thì mọi thứ cũng trở lại vị trí ban đầu, trả lại sự bình yên vốn có. Inari khó nhọc nhấc từng bước chân trên đường ra chỗ cỗ xe ngựa đang chờ, hai tay nàng phải bám chặt vào người Tito như những cái xúc tu bạch tuột để tìm điểm tựa. Có thể nói Tito đang kéo nàng đi cũng không hề sai một chút nào, “Tiểu thư, người mệt lắm sao?”
Nàng gật đầu trả lời câu hỏi của cậu, ngày hôm qua nàng đã dùng “lời tiên tri” để nhìn thấu tương lai của Tutankhamun. Mỗi lần sử dụng năng lực đó, mọi sức lực trong nàng như bị rút cạn, nhưng so với trước đây thì nàng đã kiểm soát được phần nào. Nếu không nàng đã bất tỉnh ngay khi đọc xong tương lai ấy, như lúc nàng nhìn thấy tương lai của chính mình ở Hattusa.
Ramses nhìn nàng cứ bám chặt vào Tito mãi không chịu buông ra, hắn khoanh tay trước ngực, nheo mắt lại suy tính gì đó. Rồi sải nhanh bước chân đến bên cạnh nàng, kéo nàng ra khỏi người Tito. . . rồi nhấc bổng nàng lên: “Nàng đi quá chậm, cứ thế này thì bao giờ mới có thể đến gặp Nerasofiti.” Inari miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn, nhả từng chữ rõ ràng: “Ngươi có tin là ta sẽ thiêu chết nhà ngươi không?”
Hắn cúi đầu xuống nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của nàng: “Ta tin, nhưng chắc chắn không phải ở đây và ngay lúc này.” Nụ cười ranh mãnh trên môi nở rộng, hắn thách thức sức chịu đựng của nàng với hắn. Inari cũng giữ im lặng, nàng muốn tiết kiệm sức lực cho chính mình, nếu không giữ được bình tĩnh, rất có thể nàng sẽ thật sự. . . nổi lửa mà thiêu cháy hắn thành tro.
Ramses nhấc rèm che lên rồi đặt nàng vào xe ngựa, bản thân hắn cũng trèo vào bên trong, Inari ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi đi theo ta làm gì?” Hắn ngạo nghễ ngồi giữa khoang xe ngựa như thể mình là chủ, khẽ đáp lời nàng: “Nerasofiti cũng muốn gặp ta.” Khi hắn nhận được lời nhắn từ đoàn tùy tùng do Tutankhamun gửi đến, hắn cũng đã ngạc nhiên không kém gì nàng.Tại sao người phụ nữ đầy bí ẩn này lại biết được hắn và bà ta muốn gặp hắn để làm gì?
Tito trèo lên xe rồi nhìn quanh một lúc, sau đó cậu bé ngồi sát ngay bên cạnh Inari, chắn giữa nàng và hắn. Inari mỉm cười với cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Khi nào đến nơi hãy gọi tôi dậy, Tito.”, sau đó gối đầu lên chân Tito mà. . . tiếp tục giấc ngủ ban sáng. Tito không thèm để ý đến sự có mặt của Ramses trong khoang xe, cũng như ánh mắt rực lửa mà hắn ném đến cho cậu, cậu bé chỉ chú ý đến mỗi một việc, làm sao để Inari có thể ngủ một cách thoải mái nhất.
“Ngươi đã theo hầu hạ Inari trong bao lâu rồi?” Ramses mở miệng hỏi, hắn đã quan sát cậu rất nhiều lần, hắn nhận ra mối quan hệ phức tạp giữa hai người bọn họ, vượt xa cả sự trung thành của một đầy tớ dành cho chủ nhân của mình. “Mười năm, sau khi vương phi Hinti mất, lúc ấy công chúa mới được 3 tuổi, ta đã bắt đầu ở bên cạnh người.” Tito trả lời hắn, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Inari.
Mười năm, một khoảng thời gian rất dài, còn là bạn lớn lên thưở nhỏ của nàng, hèn chi lại thân thiết đến vậy. “Hình như Inari chưa bao giờ xưng “ta” hay bất kỳ ngôn ngữ bề trên nào với ngươi. Nàng ấy luôn gọi tên ngươi một cách thân thiết, và luôn dùng “tôi- cậu” một lối xưng hô thể hiện sự ngang hàng. Tito, vị trí của ngươi ở trong mắt nàng rất cao, dù ngươi chỉ là một người hầu. Ta đã rất ngạc nhiên đấy!!” Ramses tiếp tục nói, hắn muốn loại bỏ một điều có thể làm cản trở cho kế hoạch sắp đến của hắn.
“Không cần ngươi nói, ta vẫn luôn biết những điều đó, mặc dù ta luôn ở dưới nàng một bậc, nhưng nàng chưa từng coi ta là kẻ hầu. Cách nàng đối xử với ta như thể ta là người bạn rất quan trọng của nàng, mục đích ngươi nói với ta những lời này là gì, Ramsess?” Lúc này, ánh mắt của Tito mới chuyển hướng đến chỗ Ramses, nhưng bàn tay vẫn đang vỗ giấc ngủ cho Inari rất đều đặn.
Ramses hứng thú nhìn cậu, bề ngoài thì có vẻ yếu đuối ngây thơ và hơi nhút nhát, nhưng cũng rất nhạy bén trong việc phân tích tình hình. Nếu không như vậy, làm sao Inari lại có thể mạo hiểm tất cả, mang theo một gánh nặng không cần thiết trên cuộc hành trình dài đến Ai Cập được. “Ta biết, có thể trong lòng ngươi, Inari là tất cả. Nhưng hãy cứ ở yên vị trí ngươi vẫn đang đứng, đừng mơ mộng ảo tưởng xa hơn, một công chúa của đế quốc, sẽ không bao giờ kết hôn với một kẻ hầu hạ thấp kém.”
Lời nói của Ramses chưa kịp làm Tito cảm thấy tự ti và buồn phiền, hắn cũng chưa kịp nhìn thấy kết quả mà hắn đang chờ đợi. Bỗng nhiên, có một giọng nói cắt ngang bầu không khí căng thẳng: “Ngươi có câm ngay hay không, Ramses?” Inari đã mở mắt dậy, nhưng nàng không vội vã ngồi thẳng lên, mà chậm rãi xoay người trên chân Tito. Inari thoải mái như đã quá quen với việc này, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Ramses, trong khi thân người thì lại đang trong tư thế tựa hẳn vào chân của Tito.
“Tito không chỉ là một người hầu, cậu ấy giống như ngươi, được sinh ra trong một gia đình của những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến, là người thừa kế của gia tộc Hatti, nắm trong tay cả một đội quân hùng mạnh. Đừng mở miệng ra là nhắc đến kẻ hầu hạ thấp kém, Tito không giống những nô lệ ngươi đã nuôi trong nhà để biểu hiện sức mạnh. Cho dù cậu ấy có kết hôn với một công chúa thì điều đó cũng không có gì là lạ, bởi vì cậu ấy xứng đáng có được nhiều hơn thế.” Inari nói ra những lời này, hoàn toàn đều là sự thật, Kail luôn giữ bên mình những người có năng lực đáng sợ.
Ramses bị Inari phản phác từng chữ một, hắn chỉ biết nín lặng để mặc cho nàng áp đảo hắn, Inari đang nhắc nhở hắn rằng, đừng bao giờ đánh giá sự việc qua thứ hắn nhìn thấy. Hắn phải thật sự hiểu rõ cái hắn đang nhìn thấy là gì, có thể chỉ là một nắm đất bình thường, nhưng bên trong lại chứa đựng những mẩu kim cương quý giá.
“Tiểu thư!” Tito nhìn nàng, công chúa của cậu luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thay đổi, nàng luôn bảo vệ hắn trước mọi chuyện. Bằng thái độ hiển nhiên như tất cả những lời nàng nói đều là chân lý, Inari đã làm Ramses phải nín lặng. “Sao vậy, tôi làm cậu mỏi à?” Inari quay đầu lại vì tiếng gọi của Tito, nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ chập chờn. Tito lập tức lắc đầu đầu, chỉ đỡ nàng ngồi thẳng dậy rồi vuốt lại mái tóc cho nàng: “Đến nơi rồi, thưa tiểu thư!”
Cỗ xe ngựa dừng lại trước một dinh thự rộng lớn, Tito xuống xe trước rồi đỡ nàng theo sau. Thị vệ và lính canh cổng cúi chào khi nhìn thấy nàng, có một người hầu đã chờ sẵn bên ngoài, hắn nhanh nhẹn dẫn đám người Inari vào bên trong dinh thự rộng lớn. Đi xuyên qua một khu vườn nhiệt đới rực rỡ, vào bên trong một căn nhà nghỉ chân nhỏ, rồi đi đến một hành lang xây thẳng nhìn về phía một đài phun nước. Hắn chỉ dẫn mọi người đến đây rồi cúi mình cáo từ, từ đây Inari tiếp tục đi tiếp, nàng bước thẳng đến những ghế bọc đệm êm ái được đặt rải rác ở hành lang nhìn thẳng về đài phun nước.
Nàng cảm nhận rất rõ ràng, hơi ấm rất quen thuộc đang ở gần đâu đây, rồi nàng chợt dừng bước chân lại. Trên chiếc ghế gần đài phun nước nhất, có một quý bà tầm hơn 50 tuổi đang ngồi, sự già nua hiện rõ trên những khóe mắt đầu mày. Bà cũng giống nàng, bà nhận ra hơi ấm của nàng rất quen thuộc, bà mỉm cười gọi nàng: “Inari!”. Inari nhìn bà, màu tóc và đôi mắt, ngay cả những đường nét trên mặt của bà, lại rất giống nàng: “Nerasofiti?!?”
***
Ramses và Tito được Nerasofiti mời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn Inari thì lại được bà giữ lại ngồi ngay bên cạnh mình. Bà nở nụ cười phúc hậu: “Cảm ơn vì đã đưa Inari đến đây an toàn.”, bà gửi lời cảm ơn của mình đến với Tito và Ramses, khiến cả hai người cũng bối rối. Bà đưa mắt nhìn Ramses: “Tutankhamun, đã nhiều lần nhắc đến cậu, thằng bé vô cùng ngưỡng mộ người đầu tiên dạy nó cách cấm kiếm, Ramses!”
Ramses đáp lại lời bà: “Pharaoh đã quá lời rồi, thưa phu nhân!” Hắn biết lai lịch của người phụ nữ này không hề đơn giản, có mối hệ mật thiết với Tutankhamun, sống trong một dinh thự đầy đủ xa hoa, và cả việc bà ta giống Inari cũng đều khiến hắn phải dè chừng. “Inari, con cũng nhìn thấy phải không?” Nerasofiti đột ngột hỏi nàng, nàng nhìn sâu vào đôi mắt của bà rồi gật đầu xác nhận.
Vậy ra bà ấy cũng nhìn thấy, luồng hơi thở tà ác và mùi máu tanh vây quanh Ramses, Nerasofiti cũng có “lời tiên tri”. “Con rất giống mẹ của con, Inari.”, bà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nói. Sau đó bà đứng dậy, kéo cả nàng theo, “Hai người sẽ không phiền nếu như ta đi dạo với Inari một chút chứ? Trong thời gian chờ chúng ta quay về, hai cậu cứ thoải mái thưởng thức những món ăn do đầu bếp của ta làm nhé.” Bà đã nói vậy, Ramses và Tito cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi lại tại chỗ.
Nói rồi bà đưa Inari đến khu vườn khi nãy, nơi đây rất yên tĩnh hoàn toàn không có bất kỳ ai trừ hai ngươi bọn họ. Lúc này, bà mới tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở: “Inari, ta là bà ngoại của con.”. Điều bà nói ra không hề làm nàng ngạc nhiên, vì Inari cũng đã phần nào tự suy đoán được về thân phận của bà. Nhưng nàng vẫn không hiểu, tại sao bà lại đến Ai Cập, và vì sao phụ vương lại cầu xin sự tha thứ từ bà?
“Phụ vương có lời gửi đến bà “Cầu xin sự tha thứ từ người, Nerasofiti.”.” Inari chậm rãi nói, nàng muốn hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng chính là lý do nàng ở đây. Nerasofiti nghe lời nàng, đôi mắt xanh biếc ẩn hiện lên một nổi buồn mang mác: “Cũng không phải do lỗi của Suppililiuma, chỉ có thể trách số mệnh nghiệt ngã của Hinti và Halia mà thôi.”
Rồi bà kể cho nàng nghe về mẫu thân của nàng, hóa ra lý do bà rời Hittite để đến Ai Cập 10 năm trước lại chính là vì . . . cái chết của vương phi Hinti. Nàng hiểu cảm giác của bà khi phải chứng kiến cái chết của những người mình yêu thương nhất. Cũng giống như nàng đau đớn khi mất Zahan, thì Nerasofiti đã phải vật vã với nỗi niềm mất đi cả hai người con gái của bà.
Đầu tiên là sự ra đi của Halia, mẫu thân của nàng, sau đó ba năm lại là vương phi Hinti, dường như Nerasofiti đã chẳng còn bất kỳ lý do nào để ở lại Hittite nữa. Mang nỗi đau thương quá lớn, bà không dám ở lại nơi chất chứa đầy kỷ niệm, và bà đã chọn cách rời bỏ Hittite thật xa. Và trong cuộc hành trình lang thang vô định ấy, bà đã đến Ai Cập, sự tình cờ đã làm bà gặp Tutankhamun.
Bà đã cứu đưá trẻ ấy ra khỏi tay thần chết một lần, nhưng bà không thể cứu nó lần thứ hai, đã từ lâu rồi bà đã nói cho Tutankhamun biết về số mệnh của mình. Thằng bé chỉ mỉm cười chấp nhận, và bà đã quyết định ở lại Ai Cập, náu mình trong dinh thự này sống với những thứ cảm xúc khó kiềm nén.
Bà biết, nàng mang trong mình “lời tiên tri” và ‘‘chữa lành’’, vì nàng được di truyền hai năng lực đó từ chính bà. Bà cũng biết cái giá phải trả cho hai năng lực ấy lớn như thế nào, và có lẽ Suppililiuma đã nhận ra điều đó. Chính vì thế mà ông ấy đã ra lệnh để con bé đi tìm bà, Suppililiuma muốn Inari được sống. Đó mới là mục đích thật sự của chuyến đi lần này.
Inari ngồi dưới chân bà nghe câu chuyện quá khứ xưa cũ, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng xoa dịu bàn tay của bà. Mặc dù nàng sỡ hữu sức mạnh “chữa lành” nhưng nỗi đau tinh thần thì nàng lại không có cách nào để chữa khỏi. Nàng biết, người mẹ đã mất sớm của mình ắt hẳn phải yêu thương Nerasofiti nhiều lắm. Vì từ sâu trong tâm khảm của nàng, một thứ tình cảm ấm áp cứ dần dần lan tỏa ra khắp mọi nơi. . .