Những món quà [của họ] thường kèm theo các điều kiện, khiến chúng bị giảm giá trị và đôi khi trở thành một khởi nguồn của mất mát và đau khổ.
Trích từ The Science of Fairy Tales: An Enquiry into Fairy Mythology của Edwin Sidney Hartland(1891)
Donia biết đó là ai từ trước khi cô bước ra cửa, Không con tinh nào khác dám đập cửanhà cô như thế.
"Một trò chơi?" Aislinn ào vào phòng, mắt tóe lửa. "Có phải đối với chị cũng là như thế không?"
"Không. Hoặc ít nhất, không phải theo cùng cách đó". Ở bên Donia,Sasha nhe răng và ẹp tai về phía sau, chào đón Aislinn như nó đã từng chào đón Donia. Nó biết rằng, dù có từng làn sóng giận dữ đang bung ra từ Aislinn, nhưng cô không có ý làm hại ai.
Cô đứng đó, sáng bập bùng như Keenan mỗi khi anh ấy tức giận, và nhắc, "Vậy thì thế nào ?"
"Tôi chỉ là một quân tốt đen, không phải vua hay hậu". Donia nói kèm một cái nhún vai.
Cơn giận dữ biến mất nhanh như khi nó đến, Aislinn khựng lại.
Cũng dễ thay đổi như anh ấy.
Aislinn cắn môi, im lặng một lúc." Cùng tình cảnh những con tốt đen với nhau, chị giúp tôi được không?".
"Tất nhiên, đó là điều tôi đang làm".
Nhẹ người vì được nhìn ra chỗ khác, tránh khỏi ánh sáng khủng khiếp làm chói mắt, Donia đi về phía chiếc tủ cũ và mở nó ra. Xen lẫn những trang phục hàng ngày của cô là những loại áo quần cô chẳng biết dùng làm gì: những chiếc áo vải nhung với đường thêu đẹp không chê được, những chiếc áo khoác lấp lánh trông chẳng khác nào một tấm lưới dệt bằng những ngôi sao, những chiếc váy được thiết kế như những chiếc khăn chỉ che được phần tối thiểu trên cơ thể, và quần áo bằng da đủ thể loại mà bất kì cô gái nào cũng muốn có.
Cô giơ lên một chiếc áo quây màu đỏ thẫm mà Liseli nói cô ấy đã từng mặc một lần tới Buổi khiêu vũ Điểm chí, vào năm sau khi cô đã trở thành Cô Gái Mùa Đông. Anh ấy đã khóc, những giọt nước mắt ánh nắng, cô ấy đã bảo Donia như vậy. Hãy cho anh ấy thấy thứ mà anh ấy không thể bao giờ có được .
Donia chưa bao giờ có thể nhẫn tâm nhu thế, nhưng cô đã từng muốn.
Mắt Aislinn mở to khi nhìn cái áo quây. "Chị làm gì vậy?".
"Giúp cô". Donia treo chiếc áo trở lại và giơ ra một chiếc váy kim loại kì lạ buộc dây sau gáy, đính những viên ngọc đen.
Aislinn nhăn mày đẩy nó đi. "Đây mà là giúp đỡ à?"
"Đúng đấy". Và rồi Donia cũng tìm thấy nó, món đồ hợp với Aislinn: một chiếc sơ mi thời Phục hưng đã được sửa lại thành áo khoác, màu trắng ấn tượng với một dải ruy – băng đỏ nhạt buộc từ ngực xuống eo. "Những con tinh luôn phản ứng tốt với sự tự tin. Tôi đã học được điều đó , nhưng quá muộn. Bạn cần cho anh ấy thấy rằng bạn không hiền lành nhu nhược, rằng bạn sẽ không bị điều khiển. Hãy đi đến đó – hành xử như người ngang bằng với anh ấy, chứ không phải là thần dân – và bảo anh ấy rằng bạn muốn thương lượng".
"Vì cái gì?" Aislinn cầm lấy chiếc áo , chạm vào lớp vải cotton mềm.
"Vì một kiểu bình yên nào đó . Anh ấy sẽ không bỏ cuộc đâu. Sự sống bình thường của bạn sẽ không quay trở lại. Đừng bắt đầu cuộc đời vĩnh cửu của mình với anh ấy mà lại tin rằng anh ấy có thể sai bảo bạn. Hãy bắt đầu bằng cách đặt anh ấy vào trật tự: hãy mặc loại trang phục để chiến đấu".
Donia xem qua những chiếc chân váy và váy dài. Tất cả đều có vẻ quá vương giả, quá trang trọng. Aislinn sẽ cần nhắc anh ấy rằng cô không giống như những người khác, buộc phải làm theo mệnh lệnh của anh. Cô là một cô gái lớn lên trong một thế giới mà phụ nữ cũng có lựa chọn. "Hãy chủ động hơn anh ấy. Hãy gọi anh ấy đến gặp bạn. Nếu anh ấy làm mất quá nhiều thì giờ, thì đừng chờ đợi. Hãy đến tìm anh ấy".
Aislinn trông rất tuyệt vọng, đứng đó nắm chặt chiếc áo. "Tôi không chắc là mình có thể làm được không"."Nếu thế thì bạn đã thua rồi. Tính hiện đại chính là vũ khí tốt nhất của bạn. Hãy dùng nó. Hãy cho anh ấy thấy rằng bạn có quyền lưa chọn. Bây giờ bạn đã biết anh ấy là ai, nên hãy yêu cầu anh ấy nói chuyện với bạn. Hãy thương lượng để lấy một sự kiểm soát nào đó mà bạn có thể giành giật từ anh ấy". Donia rút ra một chiêc quần, kiểu dáng dáng và hiện đại. "Đi thay đồ đi. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện thêm".
Aislinn cầm lấy chiếc quần đen bóng bằng bàn tay run rấy. "Có cách nào để chiến thắng không?"
"Những Cô Gái Mùa Hè tin rằng họ đã chiến thắng". Donia ghét phải nói ra điều này, nhưng đó là sự thật. Những cô gái đó rất vui vẻ: họ không coi sự phụ thuộc là một gánh nặng.
Aislinn xoắn chiếc áo cotton trong tay, vắt nó như thể nó là mảnh vải ướt. "Còn gì nữa? Hẳn phải có một lựa chọn nào khác chứ".
Donia ngừng lại. Cô đặt một bàn tay lên cổ tay Aislinn, rũ bỏ cái vỏ người thường, và để lộ những bông tuyết rơi trong mắt cô. "Tôi".
Dù cái giá lạnh mùa đông rất kinh khủng đối với một con tinh mùa hè – như cô bây giờ - nhưng Aislinn vẫn không quay đi.
Nên Donia để cho hơi lạnh truyền tới những đầu ngón tay, tràn ra cho đến khi sương giá đọng trên cánh tay Aislinn, hình thành những giọt băng nhỏ đung đưa trên khuỷu tay cô, rồi rơi xuống sàn kêu lách cách. "Như thế này".
Cuối cùng, Aislinn cũng nhăn mặt và rút tay lại. "Tôi chẳng muốn kiểu nào cả".
"Tôi biết". Donia chế ngự hơi lạnh, nỗ lực đó làm cô run lên. "Nhưng trong hai cách...Họ được tự do theo những cách mà cô không thể. Làm một Cô Gái Mùa Hè là được sống mãi, được khiêu vũ và chơi đùa, và có được tự do từ hầu như tất cả mọi thứ. Đó là cuộc đời của mùa hè vĩnh cửu. Họ không có trách nhiệm; họ đã bỏ lại cái đó đằng sau cùng với sự sống chết bình thường, và anh ấy..." – cô như nghẹn lại với những từ ngữ này, nhưng vẫn nói tiếp – "... anh ấy chăm sóc họ. Họ chẳng đau khổ vì cái gì cả".
"Tôi không muốn như thế".
Donia muốn bảo Aislinn từ chối, nhưng đó không phải là việc của cô. Đó là việc của anh ấy. Thay vì thế, Donia bảo, "Đó là điều mà bạn đã trở thành rồi. Hẳn bạn đã để ý thấy rồi chứ?"
Nghe vậy, vai Aislinn rũ xuống.
Donia vẫn nhớ nó – cái cảm giác trái ngược kỳ lạ đi kèm với những thay đổi. No không phải những ký ức dễ chịu, ngay cả vào lúc này, khi cái lạnh đã ăn sâu trong cô. Cô giấu sự thương hại, và nói, "Để không giống như họ, bạn phải chấp nhận thử thách".
"Thử thách gì?" Giọng Aislinn nghe còn ngây thơ hơn nữa, và sợ hãi.
Chưa từng có ai hỏi như thế trước đây. Cho đến trước khi vấn đề thử thách được đặt ra, thì các cô gái đã lựa chọn rồi. Họ có thể không nói ra thành lời, nhưng lựa chọn của họ - mạo hiểm tất cả để được sống cùng Keenan hoặc là không – đã được tạo ra trong trái tim họ. Vào thời của Donia, không có ai yêu anh ấy đủ để thử. Hoặc anh ấy chẳng thực sự yêu ai – ít nhất đó là điều mà cô đã tự bảo mình mỗi khi anh quyến rũ họ.
"Điều đó thì anh ấy sẽ nói, tôi không thể. Anh ấy sẽ giữ một lựa chọn thứ ba, một phần thưởng. Trong suốt chín thế kỷ, chưa từng có ai từng trở thành lựa chọn thứ ba đó. Nếu bạn chấp nhận thử thách và thất bại, bạn sẽ trở thành như tôi bây giờ. Nếu bạn không chấp nhận thử thách trước khi mùa tiếp theo đến, thì đó cũng là một lựa chọn: đơn giản là bạn sẽ hòa vào những cô gái khác". Donia đẩy nhẹ Aislinn về phía phòng ngủ. "Đi thay đồ đi".
Aislinn dừng lại ở cửa. "Có cách nào thoát khỏi cái mớ lộn xộn này không, dù nó là gì đi nữa? Đễ bỏ đi là xong? Tôi muốn quay trở lại cuộc sống của mình. Có ai để chúng ta có thể nói chuyện không?"
Donia cẩn thận đóng cửa tủ quần áo, không nhìn Aislinn. Cũng chưa có ai từng hỏi câu đó.
Vẫn nhìn vào cửa tủ, cô nói, "Chỉ có một cô gái đã từng tránh được sự lựa chọn".
"Bằng cách nào?"
Quay lại, Donia bắt gặp ánh mắt chăm chú của Aislinn và cô đã xóa nốt tia hy vọng vừa len vào giọng nói của cô ấy. "Cô ấy chết".