Điện Sùng Chính, hoàng đế Đại Tống Triệu Quân tâm trạng sảng khoái ngồi trên chỗ cao nhất thiên hạ vạn dân kính ngưỡng nhìn xuống đại điện.
Trên đại điện, bách quan thần sắc nghiêm nghị, ngay ngắn trật tự.
Bên cạnh đã không còn ghế thái sư, cũng không có thái hậu buông rèm, rốt cuộc Triệu Quân đã không cần nhìn sắc mặt 2 người kia. Trong lòng y chợt có cảm giác thỏa mãn ngạo thị thiên hạ. Trải qua nhiều năm như vậy cuối cùng y cũng cảm nhận được mùi vị làm hoàng đế.
"Các khanh có bản tấu?"
"Hoàng thượng có chỉ, hôm nay ai có bản thì tấu."
Thái giám trực ban đứng trên loan đài đối diện đại điện, cao giọng truyền chỉ, tiếng nói vang vọng trong đại điện.
Đây là thuật đối xử với kẻ dưới của đế vương xưa này: hoàng đế ngồi trên cao, khung cảnh xung quanh lờ mờ khiến quần thần ngước mắt cũng không thấy rõ khuôn mặt người ngồi trên nhưng hoàng đế lại có thể thấy rõ mọi cử động thậm chí một ánh mắt của các đại thần, khiến quần thần cảm nhận được uy nghiêm cùng áp lực của hoàng quyền.
Triệu Quân sốt ruột nhìn xuống quần thần. Y hy vọng có đại sự thiên hạ xuất hiện để cho y có thể ra quyết đoán.
"Thần có bản tấu!"
Lễ bộ thượng thư Chân Đức Tú bước ra khỏi hàng. Lão bước nhanh tới, quỳ rạp xuống loan giai. Đây là một nam tử trung niên đầu xám trắng, người mặc triều phục tòng nhị phẩm. Lão là ngôi sao sáng của nho học đương triều, từng là thái phó của thái tử trước đây, từng là giáo thụ thái học. Học trò khắp thiên hạ hay đại thần trong triều, cùng các tử đệ tông thất phần lớn là môn sinh của lão.
"Khanh có chuyện gì?"
"Thần cho rằng yến hội trong phủ Lan Lăng vương vài ngày trước không phù hợp lễ chế Đại Tống ta, hy vọng hoàng thượng hạ chiếu cấm chỉ hội họp dạng này. Đây là bản tấu chi tiết của thần." Có hoạn quân xuống nhận bản tấu mang lên cho Triệu Quân.
Lời vừa dứt trong triều đã xôn xao. Chí ít có một nửa số người đều tham gia yến hội kia, thậm chí ngay cả bản thân Chân Đức Tú lão, nhưng không ai dám phản bác, không ai biết kiếm của Chân Đức Tú đang muốn chỉ vào ai.
Nhưng Triệu Quân không có hứng thú. Y cầm tấu chương nhẹ nhàng đặt vào khay. Hôm nay y muốn nghe đại sự trong thiên hạ mà không phải là những việc nhỏ như hạt vừng thế này.
"Việc này để bàn sau. Các ái khanh khác còn có chuyện gì quan hệ đến xã tắc Đại Tống ta hay không?"
"Hoàng thượng có chỉ, việc này tạm thời không bàn, hôm nay chỉ thảo luận đại sự xã tắc."
Tiếng của thái giám trực bạn truyền xuống đại điện khiến mỗi người phẩm cấp thấp bé ở trong góc cũng có thể nghe thấy.
Giờ mọi người mới hiểu được ý tứ hoàng thượng, cũng hơi yên lòng.
Chân Đức Tú đụng phải một cây đinh mềm. Lão vốn định vạch tội Đinh Đại Toàn dung túng con trai hành hung, giờ đành phải uể oải lui về hàng.
"Bệ hạ, thần có bản tấu!" Tiếng nói to như chuông đồng vang lên, chính là Xu mật viện phó sứ, thứ tướng Mạnh Củng.
"Mạnh khanh mau nói!"
"Thần được biết hiện tại hai Mông đại chiến, tinh binh ở Quan Trung đất cũ nước Hạ đều ở Đồng Quan. Cơ hội này nghìn năm có một, thần nguyện đích thân lãnh binh bắc phạt, thừa dịp Phượng Tường, Kinh Triệu trống rỗng, một trận đánh hạ Quan Trung, xin hoàng thượng ân chuẩn!"
Đây mới chính là đại sự Triệu Quân muốn nghe, y đứng lên nhìn về phía quần thần.
Một người bước ra khỏi hàng, chính là binh bộ thượng thư tân nhiệm Lý Tâm Truyện. Hắn ta lớn tiếng phản đối:
"Hoàng thượng, thần cho rằng lời Mạnh đại nhân không ổn!"
"Có gì không ổn!" Mạnh Củng nổi giận nói.
"Mạnh đại nhân, ông cũng là đại tướng mang binh, chắc cũng biết chiến lược trọng tâm của triều ta lúc này là đả thông Hoàng Hoài, nếu như tác chiến đồng thời 2 tuyến chỉ sợ quốc lực triều ta không thể chịu đựng."
"Hoàng thượng, Lý đại nhân nói đúng. Hiện tại xác thực triều ta quốc lực trống rỗng, chèo chống không nổi tác chiến 2 tuyến."
Trung thư môn hạ bình chương sự Đổng Hóe cũng phản đối.
"Hừ! Nuôi quân ngàn ngày, triều ta có trăm vạn sĩ binh mang giáp, coi như không đánh cũng hao tổn lương bổng, lúc này không đánh còn đợi khi nào? Lại nói đánh hạ Quan Trung chưa hẳn quân ta không có bồi dưỡng. Hoàng thượng, xin ban cho vi thần 10 vạn quân mã, trong nửa năm nếu thần không lấy được Quan Trung xin đưa đầu tới gặp! Xin hoàng thượng ân chuẩn!"
"Việc này..."
Quả thật Triệu Quân động tâm, lúc này y đang muốn làm mấy chuyện đại sự để người trong thiên hạ không xem y là hoàng đế an phận.
"Mạnh đại nhân vừa nhập tướng lại vì lợi ích một lúc đã muốn đặt hoàng thượng vào chỗ bất nghĩa?"
Một giọng nói chua ngoa từ trong hàng truyền ra, giống như một bình dấm cũ hơn 20 năm.
Mọi người nghe thấy nhìn lại thì thấy một người tướng mạo lả lướt, dáng người thấp bé bước ra, thì ra là một trong 3 lãnh tụ của phái thanh lưu Ngụy Liễu Ông.
"Ta làm gì mà đặt hoàng thượng vào chỗ bất nghĩa? Ngụy đại nhân ông phải nói rõ ràng!"
"Bách tính Tứ Xuyên mấy năm trước mới vừa chịu đủ ức hiếp của người Mông Cổ, giờ chưa khôi phục nguyên khí. Mạnh đại nhân lại muốn động binh đao đẩy bách tính vào cơn nước lửa, ngay cả chính ông cũng không thể cam đoan đánh hạ Quan Trung, nếu người Mông Cổ phản công Tứ Xuyên thì Mạnh đại nhân dùng cái gì chống lại? Bách tính Tứ Xuyên lấy gì chống lại?
Dĩ nhiên bọn họ sẽ mắng ông vô năng nhưng cũng sẽ nói hoàng thượng bất nhân. Như vậy không phải là đặt hoàng thượng vào chỗ bất nghĩa sao? Hoàng thượng, nước lấy dân làm gốc, ý đồ của Mạnh Củng khó dò, tự ý dao động nền tảng lập quốc, thần đề nghị bãi tất cả chức quan, trục xuất khỏi triều đình!"
Dấm cũ bỗng biến thành dầu hỏa.
Ngươi... Ngươi... Đồ hủ nho!" Mạnh Củng chỉ vào lão tức giận nói không ra lời.
Môi như thương, lưỡi như tên, tất cả đều có đạo lý. Triệu Quân có chút khó khăn, y chợt nhìn thấy Đinh Đại Toàn đang ở dưới hàng cười lạnh.
"Đinh ái khanh, ngươi làm Xu mật viện sứ đã lâu, lại từng là binh bộ thượng thư, hẳn là biết việc binh, ngươi nói một chút!"
"Thần tuân chỉ!"
Đinh Đại Toàn từ từ đi ra, liếc nhìn Mạnh Củng rồi đến bọn người Ngụy Liễu Ông, Đổng Hòe, mũi khịt một tiếng rồi mới nói với Triệu Quân: "Lời nói của kẻ hủ nho không thể nghe. Lời nói của Mạnh đại nhân đúng về mặt chiến thuật nhưng sai về chiến lược."
"Cái gì là chiến lược?"
"Lấy Quan Trung là có thể nhưng không phải hiện tại. Triều ta không thể đồng thời là địch với 2 nước Mông, Kim. Địch nhân trước mặt của người Mông là người Nữ Chân, cứ để bọn họ đi chém giết, đợi đến lúc lưỡng bại câu thương chúng ta lại làm ngư ông thủ lợi. Vì sao không làm chuyện này?
Lại nói chiến lực của người Mông Cổ thì hoàng thượng ắt là cũng rất rõ ràng. 3 vạn người đã có thể quét ngang Tứ Xuyên. Bây giờ chúng ta với chúng đánh nhau thì thắng bại khó liệu. Cho nên thần cho rằng trước mắt phải vùi đầu huấn luyện tinh binh mà đợi thiên thời. Lúc thời cơ chính muồi hoàng thượng lại ngự giá thân chinh quét ngang bốn cõi, tạo nên cơ nghiệp thiên cổ chưa từng có."
Tim rồng của Triệu Quân mừng rỡ. "Ngự giá thân chinh quét ngang bốn cõi, tạo nên cơ nghiệp thiên cổ chưa từng có" - y dường như nhìn thấy chính mình đang nhận lấy vạn bang triều bái, đây là khí phách bực nào.
"Đinh ái khanh không hổ là tể tướng của trẫm, chuẩn tấu!"
Mạnh Củng lại khẽ thở dài. Lời Đinh Đại Toàn nghe như êm tai lại không hề nói đợi thiên thời là 100 năm hay 200 năm? Dựa theo tình cảnh Đại Tống trước mắt chỉ e vĩnh viễn cũng không chờ được ý tưởng xa xỉ này. Bản thân mình cự tuyệt gia nhập Đinh đảng khiến Đinh Đại Toàn ôm hận thì cũng đành chịu, nhưng vốn nghĩ vị hoàng đế này có thể làm chút đại sự nhưng cuối cùng vẫn khiến mình thất vọng.
Lòng Mạnh Củng như tro nguội, giọng ông ta run nhẹ thốt ra: "Hoàng thượng, thần muốn xin phép nghỉ 1 năm đi Tứ Xuyên xem xét địa thế quân tình, xin hoàng thượng ân chuẩn."
Có lẽ là Triệu Quân thẹn trong lòng, hoặc y thật muốn bắc phạt nên lập tức sảng khoái phê chuẩn:
"Trẫm gia phong ngươi làm an phủ sứ 4 lộ Lợi, Đồng, Thành, thay trẫm tuần sát quân chính 4 lộ."
"Thần tạ chủ long ân!"
Đinh Đại Toàn thấy Mạnh Củng nhờ họa mà được phúc, quản đại quyền Tứ Xuyên không khỏi ghen ghét vô cùng. Lão bèn tiến lên nói:
"Hoàng thượng, thần còn có bản tấu!"
Triệu Quân mừng rỡ, y chợt nhớ tới sáng sớm nay nhận được tin báo của hoàng môn nói Đinh Đại Toàn có chuyện cấp báo, nhưng lúc đó y đang cùng Giả phi làm chuyện liên quan đến đại sự thiên thu vạn đại của Triệu gia, nên lệnh Đinh Đại Toàn lên triều bẩm sau.
"Khanh còn có chuyện gì, mau nói đi!"
"Thần nhận được tin nhanh của Trần Quý Nghị, Trần Quý Nghị đã bàn xong chuyện Bành Nghĩa Bân về Tống. Chúc mừng bệ hạ, 6 châu Cử, Nghi, Đằng, Bi, Duyện, Thái An của nam bộ Sơn Đông sắp quay về Đại Tống.
Triệu Quân mừng rỡ như điên. Y không ngồi yên được nữa, từ ghế rồng nhảy dựng lên. Sơn Đông! Sơn Đông mà lịch đại tiên tổ nhớ mong trăm năm cuối cùng đã quay về trong tay mình.
"Truyền ý chỉ của trẫm phong Bành Nghĩa Bân làm Đại Tống Quy Nghĩa vương, Đông Kinh lộ tổng quản, thưởng bạc vạn lượng, lụa 5 vạn thớt. Trần Quý Nghị có công đi sứ, phong học sĩ Đoan Minh điện, đồng Xu mật viện sự."