[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên

Chương 48 : Cố nhân




Nam hài kia dù cao chưa tới bả vai Mộ Tuyết nhưng khí lực vô cùng lớn, chớp mắt đã lăng không phi thân mang nàng đi gần trăm dặm. Nhìn ngọn núi Phù Vân cao sừng sững như trụ cột chống trời ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt, Mộ Tuyết chỉ thấy tim mình phảng phất một luồng giá lạnh. Nam hài mang nàng rời khỏi Phù Vân sơn nhưng lại không tiến về Đông Lai trấn, phương hướng hắn đang đi đến là nơi chốn chỉ được nhắc đến trong miệng của người dân xứ Đông Lai, vùng đất bên kia núi – Thiên Ma vực.

Mộ Tuyết bất lực đảo tròng mắt quan sát xung quanh. Tốc độ của tiểu tử này nhanh đến nỗi cây rừng hai bên như lao đi vun vút ngang qua mắt nàng. Toàn thân Mộ Tuyết lúc này đã bị điểm huyệt không thể cử động, lại không có nội lực để vận công giải huyệt, việc để lại ám hiệu cầu cứu hoàn toàn không có cách thực thi.

“Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ lại bó tay chịu chết một cách không minh bạch như thế này sao? Tiểu tử kia xem ra chưa phát hiện thân phận thật sự của mình, có lẽ cũng là một điều may mắn. Một đứa nhỏ chưa tới thành niên lại có võ công cao cường, dụng độc quỷ dị như thần, vì sao mình chưa từng nghe nói đến? Không lẽ đây lại là một biến số khác? Rốt cuộc hắn là ai?”

Mộ Tuyết đang mải mê suy nghĩ thì nam hài đột nhiên khựng lại, nhún chân tung mình phiêu hốt trên một nhành cây mảnh mai chót vót trên cao, cất tiếng cười lạnh.

– Cứ tưởng là con chuột nào bám đuôi, không dè lại hóa ra một con hùng ưng nguy hiểm. Ta cùng ngươi vốn không có ân thù oán hận, cản đường ta làm gì? Tránh ra!

Nam hài cất giọng nói thánh thót như tiếng chuông ngân đánh thẳng vào tâm mạch người vừa đến, không khách khí vung tay tung ra một đám bột phấn mờ mịt. Mộ Tuyết không ngừng tự hỏi người kia là ai, bạn hay thù? Nàng thật muốn quay đầu nhìn lại nhưng lực bất tòng tâm, huyệt đạo vẫn chưa được giải khai, chỉ có thể vừa đổ mồ hôi lạnh vừa dỏng tai lắng nghe động tĩnh xảy ra phía sau gáy mình.

Đôi tay đang ôm chặt lấy Mộ Tuyết đột nhiên buông lỏng, nàng chỉ kịp cảm nhận một luồng gió lạnh xẹt ngang má mình, một thân ảnh đã lao ngay đến bên cạnh. Hiện ra trong mắt Mộ Tuyết là thân hình bé nhỏ của nam hài kia đang phi thân lùi về sau, chật vật tránh né một loạt phi tiêu ánh vàng sắc bén. Mộ Tuyết thầm đếm, có tới gần một trăm thanh phi tiêu nhỏ đồng loạt được phóng ra, tỏa ra thành nhiều hướng khác nhau đồng loạt tập kích đối phương, thủ pháp ám khí ảo diệu vô cùng.

Nam hài sau khi khó khăn né tránh một loạt phi tiêu kia liền trừng mắt hướng đến phía sau Mộ Tuyết, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng buồn bực quát.

– Miêu Dật Quân! Có giỏi thì đừng sử dụng thứ ám khí đê tiện kia, đấu một trận quang minh chính đại cùng ta!

– Mơ tưởng.

Mộ Tuyết chưa kịp quay đầu nhìn lại, một bàn tay cứng rắn đã nắm lấy bả vai nàng đưa vào lòng mình, khiến cho nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của người nọ.

“Là hắn, Miêu Dật Quân!”

– Miêu Dật Quân! Người trong giang hồ thì nên theo luật của giang hồ, liệu hồn đi riêng đường của chính ngươi đi, đừng có xen vào chuyện của bổn công tử.

Nam hài ổn trụ thân thể điểm chân trên một nhành cây đang đung đưa trong gió, híp mắt nguy hiểm nhìn một nam một nữ trước mặt, trong đầu không ngừng tự hỏi nàng kia rốt cuộc có thân phận gì, lại khiến một kẻ lạnh nhạt với tất thảy mọi thứ trên đời như Miêu Dật Quân phải vì nàng mà động thủ. Lại còn cái tư thái kia, rõ ràng là đang che chắn bảo vệ không cho người khác tổn thương nàng.

Ngàn ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu hắn, vừa tức giận lại vừa tò mò, sự tự tôn bao nhiêu năm không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi con môi trong tay nó, dù hắn có là Miêu Dật Quân làm khiếp đảm giang hồ. Nhếch môi nở nụ cười lạnh, nam hài khẽ phất tay lên, điểm chân phóng về phía Mộ Tuyết cùng Miêu Dật Quân, thanh âm trong trẻo thanh thúy ngân vang một góc trời.

– Vậy thì để xem độc của ta hay châm của ngươi lợi hại, tiếp chiêu!

Miêu Dật Quân không nói gì, tay phất lên giải huyệt cho Một Tuyết, xong nhẹ xuất ra một chưởng đẩy nàng xa ra một bên, sau đó nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi bàn tay nhỏ nhắn đang chộp tới của nam hài nọ. Cứ thế, một người vừa tung trảo vừa rải phấn độc, một người lại né tránh không hề phản công. Nam hài lúc này đã lửa giận bừng bừng, không khỏi quát lên.

– Miêu Dật Quân! Ngươi khinh thường ta nên không xuất chiêu?

Miêu Dật Quân lúc này đang đứng trên một ngọn cây, áo trắng phất phơ tung bay trong gió, môi mỏng cuối cùng cũng chịu mấp máy thốt ra vài chữ ngàn vàng.

– Sư phụ ngươi có ân với ta, đừng khiến ta đả thương ngươi. Đi đi… Đứng lại!

Miêu Dật Quân khẽ đảo con ngươi, dường như nhận ra điều gì đó, ngữ điệu đang bình thản đột nhiên gầm lên, phi thân lao về phía Mộ Tuyết đứng từ nãy đến giờ. Nam hài cũng không bỏ lỡ thời cơ, mắt sáng lên lao tới như dã thú vồ mồi. Trong bóng đêm, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cứ thế dùng hết tốc lực mà lao đi.

Riêng Mộ Tuyết lúc này đã kêu khổ thấu trời, nàng vừa thoát khỏi tay một nam hài không rõ lai lịch, nay lại lọt vào tay lão nhân quái dị nàng gặp đêm nọ. Ở một cự li thật gần, Mộ Tuyết có thể thấy từng màng da của người này đã khô lại, chờ trực mà bóc ra, giống như da của người chết, mùi thối rửa xông vào mũi khiến bao từ nàng nhộn nhạo, kêu réo đòi tống hết ra những gì mà nó đang chứa lấy.

Cố gắng trấn tĩnh cái bao tử đang kêu gào thảm thiết của mình, Mộ Tuyết nhẹ lắc lắc đầu lấy lại thanh tĩnh, suy ngẫm lại tất cả. Lão nhân này lúc trước từng được Miêu Dật Quân gọi là Ân Viện. Ân Viện Ân Viện, cái tên này nghe sao lại quen đến vậy. Ân Viện!

Mộ Tuyết chợt trừng lớn đôi con ngươi. Tràng cười hoàng dại từ năm tháng nào chợt trở về trong trí óc nàng, vang vọng trong bóng đêm, lan ra không gian cùng mùi huyết tinh rợn gáy.

“Huyết Khô Lâu! Ta rốt cuộc cũng đã tìm thấy Huyết Khô Lâu!”

Một ý nghĩ phản kháng lóe lên trong óc Mộ Tuyết, nếu được, nếu có thể, nếu có khả năng, Mộ Tuyết muốn giết hắn, muốn giết kẻ đã tiếp tay giết hại cả nhà nàng.

Đôi tay khẽ vung, một loạt mũi châm bạc nhắm thẳng sau gáy lão nhân mà đâm tới. Nhận ra sát khí ngay sau lưng, Ân Viện gầm lên một tiếng “Tiện nhân!”, vung chưởng đánh thẳng Mộ Tuyết rơi xuống bên dưới. Ân Viện đang phi thân với tốc độ lớn, cơ thể cách mặt đất không dưới năm mét, đánh một chưởng khiến Mộ Tuyết rơi từ trên cao xuống đất, lập tức khiến một kẻ không biết võ công như nàng bất tỉnh nhân sự.

Bất quá bấy nhiêu đó thời gian cũng đã đủ cho Miêu Dật Quân cùng nam hài kia đuổi kịp tận nơi. Nam hài trừng mắt nhìn Mộ Tuyết đang nằm bất tỉnh dưới đất, tức giận hướng Ân Viện mà hét lên

– Lão quái kia, đó là con mồi của ta! Ngươi dám đả thương nàng bất tỉnh?

Ân Viện không đặt nam hài vào mắt, trong mắt lão, đó bất quá chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi chưa vỡ giọng, nghé con không sợ chết dám gầm gừ cùng lão hổ. Lão híp mắt nhìn người còn lại, Miêu Dật Quân, khẩu khí vừa nhượng bộ vừa uy hiếp.

– Miêu Dật Quân, ta đối với ngươi lẫn Phi Ưng Môn đều không có làm điều gì đắc tội, hà cớ gì năm lần bảy lượt xuất hiện phá đám chuyện của lão phu?

Miêu Dật Quân không trả lời, mắt nhìn Mộ Tuyết một lúc rồi chuyển sang nam hài nọ, ngữ khí mười phần uy hiếp.

– Ngươi hiểu rõ tính tình của sư phụ ngươi. Tuyết Liên Chi, ta nghĩ ngươi biết phải làm gì.

Nam hài nọ, người vừa bị Miêu Dật Quân gọi tên khẽ rùng mình. Sư phụ hắn là người như thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ, môn quy cùng cách trừng phạt của người, hắn lại càng thấm thía hơn bất cứ ai. Miêu Dật Quân lại còn lôi cả tên cúng cơm của hắn ra mà đe dọa, thể hiện hắn không những hiểu rõ hắn mà còn khá thân thiết với sư phụ.

Mô hôi lấm tấm sau lưng, Tuyết Liên Chi không khỏi nhăn nhó mặt mày.

– Nàng… nàng rõ ràng là con môi của ta…

– Nàng là người, người lại càng không phải là thú.

Tuyết Liên Chi tức giận quắc mắt nhìn Miêu Dật Quân, “Hắn mắng ta là thú? Hắn chửi ta là thú? Dám nói ta là thú? Hắn mới là thú! Cả nhà hắn cùng là thú! Ngao ngao!”

Ân Viện lúc này đã không còn kiên nhẫn, lúc này nhìn thấy hai kẻ trước mắt chỉ lo nói chuyện cùng nhau, hàn quang chợt lóe ngang qua đôi mắt, lão vung tay tung chưởng về phía Miêu Dật Quân, mang kheo một làn khói nồng đậm mùi tanh, không hề có nhượng bộ.

Làn khí màu đen lao nhanh trong không khí, nó đi đâu, lá cây đang tung bay trong gió đột nhiên héo rũ, sau đó nhanh chóng thối rữa, cuối cùng biến mất vô tung. Miêu Dật khẽ nhướng mày, không trực diện đối kháng mà phi thân lên cao, hàng loạt phi châm cứ thế xé gió mà phóng ra, lao về phía đối thủ.

Tuyết Liên Chi nhíu mày nhìn đám khói đen suy đoán trong chốc lát, liền không nói gì lao xuống bên cạnh Mộ Tuyết chuẩn trị cho nàng, vừa lầm bầm trong miệng, “Ngươi là tai họa, ta gặp ngươi đích xác là tai họa, ngao ô”.

Bé con khóc ròng trong bụng.

Hai người trên không vẫn hăng hái giao phong, tàn sát một phương cây rừng tơi tả không còn sức sống. Đột nhiên cước bộ Ân Viện thoáng đảo, điều này không qua khỏi ánh mắt chim ưng của Miêu Dật Quân, hắn lao xuống, nhân lúc Ân Viện không để ý đánh một chưởng vào ngực lão. Bất quá tay chưa kịp chạm đến, một đam khói màu đen lập tức tản ra, dùng tộ nhanh chóng ăn mòn đôi tay bạch ngọc của Miêu Dật Quân, khiến hắn kinh hãi phải lập tức thu chưởng mà rút tay về

– Rốt cuộc đó thứ tà môn gì?

Miêu Dật Quân khẽ nâng bàn tay mất một mảng thịt lớn lên xem xét, một thoáng rùng mình. Hắn rõ ràng đã sử dụng nội lực bao bọc lấy bàn tay, thế nhưng vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của đám khói đó. Xuyên qua cả nội lực mà tấn công sao? Hay là do nội lực của Miêu Dật Quân hắn vẫn còn thấp kém?

Trong lúc Miêu Dật Quân vẫn còn mãi mê suy nghĩ, thì Ân Viện đang phải cắn răng chịu đựng sự tàn phá từ phía trog lục phủ ngũ tạng của chính bản thân mình. Lão có cảm giác như mình đang đảo ngược đầu mà đi. Một tia máu nhỏ thấp thoáng nơi khóe miệng. Một thoáng suy tính, lão đột nhiên đổi hướng, lao thẳng xuống phía Mộ Tuyết cùng Tuyết Liên Chi mà đánh tới.

– Mau chạy!

Tiếng hét của Miêu Dật Quân khiến Tuyết Liên Chi giật mình. Hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất mà nối xương cho Mộ Tuyết, không hề để ý đến những chuyện xung quanh. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ân Viện cùng một đám khói đen đang lao về phía mình. Tuyết Liên Chi thoáng xanh mặt, tay nắm Mộ Tuyết vẫn còn đang bất tỉnh phi thân lui về phía sau, còn bản thân thì tung chưởng chính diện giao phong cùng Ân Viện.

Miêu Dật Quân từ trên cao lao xuống, dù dùng tốc độ nhanh nhất vẫn chậm trễ một khắc. Sau hơn mười chưởng tung ra, Tuyết Liên Chi giờ đây cả người đẫm máu, đặc biệt là đôi bàn tay nhỏ bé kia, dường như trở thành huyết nhục mơ hồ. Nhẹ nhàng phiêu hốt như một đóa bồ công anh màu đỏ yêu dị, ngã xuống mặt đất không một tia chống chọi.

Mộ Tuyết không biết tỉnh từ lúc nào, thất thần nhìn Tuyết Liên Chi đang che chắn trước người nàng từ từ ngã xuống, toàn thân trên dưới không nơi nào không có máu, chỉ còn lại An Viện như một cương thi với bàn tay xương xẩu muốn chộp lấy nàng. Trên cao, đôi mắt Miêu Dật Quân đã hằn tơ máu, hắn biết hài tử kia chỉ là nghịch ngợm nhất thời, hắn biết hài tử kia đưa Mộ Tuyết đi nhất định không có ý xấu, hắn biết…

Một tiếng thét dài như mãnh thú chấn động cả khu rừng, trong màn đêm đen bỗng nhiên chói lòa ánh sáng của ngàn cây phi châm ánh bạc, tỏa ra như một đóa sen đang kỳ nở rộ, dần dần vươn cánh, lại như lưới trời không hề có kẻ hở, từ trên cao chộp lấy kẻ đang đứng phía dưới mặt đất.

Thiên Vụ Liên Hoa, tuyệt kỹ ám khí chấn môn của Phi Ưng Môn, chỉ truyền thụ cho môn chủ các đời.

Ân Viện một thoáng sững sờ, liền quyết liều mình đánh cược, lao thẳng về phía Mộ Tuyết, lúc này đang cầm một cái hộp gỗ nhỏ mà chĩa thẳng vào hắn.

So với Thiên Vụ Liên Hoa đang lao tới như hung thần đòi mạng, cái hộp gỗ kia đối với Ân Viện chẳng khác gì món đồ chơi trẻ nít.

Diêm La Thần Châm đã lên dây cót, chỉ đợi con mồi vào tầm là bắn, bách phát bách trúng, một châm đòi mạng.

– Đáng lẽ là dành cho Nhan Vấn Tâm, bất quá ngươi đã có nhã ý muốn thử, ta liền thành toàn.

Ngón tay nhỏ khẽ bấm vào hộp gỗ, Ân Viện đang đà lao tới đột nhiên khựng lại, trợn tròn mắt không tin. Theo sau đó, đóa Thiên Vụ Liên Hoa đã vào thời kỳ úa tàn, từ từ khép cánh, ngàn phi châm hội tụ về một điểm, không lưu tình cắm dài lên lưng của lão. Chi chít ngân châm, vô số loại độc cứ thế lan tràn vào cơ thể khô khốc kia, ăn mòn được thì ăn mòn, phá hoại được thì phá hoại, như tử thần đòi mạng, ngấu nghiến vào miệng chút ít sinh mệnh già lão của Ân Viện.

Nhìn sinh cơ đang nhần nhạt nhòa trong đôi mắt kia, Mộ Tuyết không khỏi thở dài, nhân quả báo ứng, kia đâu phải chỉ là chuyện đùa trong miệng thế nhân. Bỗng nhiên một tiếng thì thào khiến Mộ Tuyết ngẩng đầu lên. Ân Viện mấp máy môi, cố gắng nói ra những chữ cuối cùng.

Miêu Dật Quân lúc này đã đáp xuống dưới đất, hai tay đỡ lấy Tuyết Liên Chi, gấp rút truyền nội lực vào bảo toàn tính mạng cho đứa nhỏ.

Mộ Tuyết nhìn thoáng qua hai người bọn họ, sau đó ngập ngừng tiến đến bên cạnh Ân Viện. Trăn trối của một người sắp chết, có nghe cũng không sao, quan trọng hơn nữa, nàng một biết tin tức về một thứ, thứ đã khiến cho trên dưới trăm mạng Trương gia một đêm tuyệt sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.