Thời gian ba ngày cứ thế lững thững nối đuôi nhau bước ngang cuộc đời Mộ Tuyết, rốt cuộc cũng đã đến thời điểm diễn ra Đại hội võ lâm mà mọi người trông ngóng. Để không thu hút sự chú ý của người khác, trong hai ngày nay, Mộ Tuyết giả trang thành thư đồng bên cạnh Lưu Sở Ca. Dù sao nơi này quá hỗn loạn phức tạp, thân phận của nàng lại khá nhạy cảm, Mộ Tuyết không chút nào an tâm đem mạng nhỏ ra thử trêu đùa cùng bọn họ, ngay cả bọn người Ngụy Hoằng cũng nhất loạt gật đầu đồng ý với cách làm của nàng.
– Tiểu Tuyết nhi, ngươi đừng có đi bên cạnh Sở Ca ca ta.
Sở Lưu Ca buồn bực không tình nguyện mang theo Mộ Tuyết đi đến Tử Vân Đài. Phía sau là Yên Hoa cùng Tam Nguyệt đang cười khúc khích bám theo. Mộ Tuyết cong cong khóe mắt, giả vờ không hiểu hỏi ngược lại nam nhân trước mắt.
– Tại sao chứ? Sở Ca ca, người ghét Tuyết nhi sao? Nếu thật vậy Tuyết nhi sẽ rất buồn.
– Ngươi…
Lưu Sở Ca rốt cuộc chịu không nỗi, quay phắt người lại trừng mắt nhìn Mộ Tuyết, nhìn thấy tam nữ lúc này đang ôm bụng cười ngặt nghẽo thì không khỏi thở dài, quay đầu oán hận nhìn theo đoàn người Ngụy Hoằng đang đi phía trước. Lưu Sở Ca hắn vẫn luôn tự tin về nhan sắc của bản thân. Những tưởng lần đại hội này sẽ đốn ngã trái tim của vô số nữ hiệp, lại không hề ngờ tới suốt ba ngày, các vị cô nương mà hắn gặp được đều nhất nhất hướng về một người, say mê nhìn ngắm tiểu thư đồng có đôi má lúm đồng tiền, cùng với nụ cười duyên ngọt ngào đang lẽo đẽo sau lưng. Khiến cho Lưu Sở Ca không khỏi mang một bụng oán khí, âm thầm nghiến răng kêu trời.
“Đây mới chính thức gọi là nuôi ong tay áo a!”
Khi mọi người đi đến Tử Vân Đài, trên khắp quảng trường rộng lớn lúc này đã đầy ắp người. Đủ loại gương mặt, quần áo, vũ khí, giọng nói hòa lẫn vào nhau, chen chen chúc chúc khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt. Mộ Tuyết dáo dát nhìn quanh, tròn mắt tò mò xem xét nhưng nhân sĩ võ lâm đang đứng xung quanh.
Phía trên đài cao làm bằng đá cẩm thạch là chư vị tiền bối nổi tiếng khắp giang hồ, ngoại công của nàng cùng Quỷ Diện gia gia cũng có mặt trên đó. Đứng phía sau hai người là Tần Thành, tiểu Nam Thanh cùng Âm Dương chi cực Xuân Nhật Tử Viêm. Ngồi bên cạnh đó là chưởng môn Kiếm Vũ Phái Triệu Thiên Nam, lúc này y đang mỉm cười trò chuyện cùng với Nguyên Ân, Đường chủ Tử Điện Đường. Riêng Nhan gia chủ cùng Nhan Vấn Tâm, Nhan Vấn Thiên ngồi riêng biệt một góc, trông khá nổi bật.
Trong đám người đó, Mộ Tuyết chỉ nhận biết được những người kia, những người còn lại nàng không biết là ai. Chính giữa hàng ghế, ngồi tại vị trí chủ trì là một mỹ phụ trung niên, gương mặt lạnh nhạt, khóe môi ẩn hiện nụ cười đạm bạc, riêng đôi mắt lại lóe sáng tinh anh lanh lợi.
– Vị đó là Vân Tử Phương, các chủ đương nhiệm của Vân Mộng Các.
Nhìn thấy Mộ Tuyết đang nhìn chằm chằm Vân Tử Phương đánh giá, Hạ Vĩnh Nguyên mới lè nhè giới thiệu. Cho đến lúc này, Hạ Vĩnh Nguyên cùng Minh Tú mới dừng trò rượt bắt, nghiêm túc đứng bên dưới võ đài cùng đám người Lưu Sở Ca.
Minh Tú tuy là đệ tử chân truyền của Vô Không thiền sư nhưng dù sao cũng là hậu bối, chưa hề có tiếng tăm gì trên giang hồ, dĩ nhiên không có tư cách ngồi trên Tử Vân Đài. Còn Hạ Vĩnh Nguyên, tuy hắn là bang chủ Cái Bang nhưng lại không được tham gia vào hàng ngũ tông sư, điều đó khiến cho Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng nghĩ lại địa vị của Cái Bang trong thế giới này, tuy đệ tử đông đúc nhưng lại yếu ớt, suốt mấy trăm năm không hề xuất hiện nhân vật kiệt xuất, do đó liền dẫn đến việc Cái Bang trở thành một lưu phái tầm thường trên giang hồ, tiếng nói không được nhiều người chú trọng.
Khi mọi người đã đến đông đủ, lúc này Vân Tử Phương mới đưa một bàn tay lên cao, ra hiệu toàn trường im lặng, sau đó từ từ đứng lên, chắp tay thủ một thế chào theo đúng phong phạm giang hồ.
– Các vị bằng hữu, Đại hội võ lâm mười năm rốt cuộc cũng đã đến thời điểm bắt đầu, Vân Tử Phương ta xin thay mặt Vân Mộng Các đa tạ các vị đã có lòng quan tâ, không quản đường xa lặn lội đi đến tận Phù Vân Sơn này. Đại hội võ lâm là truyền thống không thể thay đổi của nhân sĩ trung nguyên chúng ta, suốt mấy trăm năm nay, không hề có ngoại lệ. Vậy nên lần này, nếu vị bằng hữu nào có ý nghĩ muốn phá rối, xin ngay lập tức rời khỏi Vân Mộng Các. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vân Tử Phương ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
Vân Tử Phương ngừng lại. Bà đảo mắt một vòng lên nhân sĩ võ lâm đang đứng dưới đài, ánh mắt uy nghiêm mang theo khí tức sát phạt khiến cho kẻ đối diện một thoáng tim đập chân run.
– Đại hội võ lâm lần này sẽ có ba việc cần làm. Thứ nhất chính là tuyển chọn ra võ lâm minh chủ, đại diện cho toàn thể nhân sĩ Trung Nguyên, thống lãnh quần hùng chống lại tà giáo, đồng thời cũng là tìm kiếm ra những tinh anh trong thế hệ tuổi trẻ hiện nay.
– Thứ hai chính là vấn đề có liên quan đến Bạch giáo. Những năm gần đây, thế lực tà phái bên kia hai ngọn túi Tử Yên Phù Vân liên tục phát triển lớn mạnh, không những thế, bọn chúng còn cả gan xâm nhập vào lãnh thổ trung nguyên. Triều đình cũng bắt đầu có động thái chú ý đến động tĩnh của bọn chúng, cho nên lần đại hội này, hoàng thượng đã sai thống lãnh Cấm Vệ Quân đến đây bàn chuyện liên thủ cùng với chúng ta, hợp sức chống lại Bạch giáo.
– Vấn đề thứ ba, cũng có lẽ là vấn đề mà mọi người ở đây quan tâm nhất – Nói đến đây, ánh mắt Vân Tử Phướng lóe lên vài tia sắc lạnh, hít sâu một hơi – Chính là liên quan đến thảm trạng diệt môn của Vạn Kiếm gia trang vào bảy năm trước cùng với tung tích của Huyết! Khô! Lâu!.
Nhắc đến Huyết Khô Lâu, cả Tử Vân Đài an tĩnh lúc này đã nhao nhao lên như bầy ong vỡ tổ, mọi người không ai không háo hức đối với bảo vật tuyệt thế này. Sự náo động nhanh chóng lan truyền, độ nóng của vấn đề thứ ba không cần phải bàn cãi, nó dường như đã khiến cho tất cả mọi người nơi này trở nên phát điên. Tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào việc tìm kiếm tung tích Huyết Khô Lâu, không một ai phát hiện thấy một tia cười lạnh thoáng qua trên khóe môi của một người phía trên đài cao.
– Có vấn đề.
Lưu Sở Ca âm thầm lên tiếng. Tà mâu lúc này híp lại, gắt gao nhìn về một phía.
– Hả?
Đám người Mộ Tuyết đang ngẩn ngơ bởi mức độ điên cuồng của những người nơi đây, nghe thấy Lưu Sở Ca nói liền không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Lưu Sở Ca liếc mắt về phía bọn họ, sau đó hất cằm hướng lên trên đài cao.
– Kẻ đó, có vấn đề.
Đương nhiên, không phải nụ cười lạnh khi nãy có thể qua mặt được tất cả mọi người. Ít nhất, đối với một người tinh mắt như Lưu Sở Ca, nụ cười đó không thể khiến hắn không chú ý. Nhìn theo chỉ dẫn của Lưu Sở Ca, ngồi trên chiếc ghế được đặt bên tay trái của Vân Tử Phương là một nam tử, lúc này đang lạnh lùng nhìn về phía chúng nhân bên dưới, dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ nên xuất hiện ở những kẻ đứng trên đầu chúng sinh.
Đó là một nam tử mặt trắng như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt, sắt nét như được vẽ chì, lạnh lẽo không khác gì hàn băng vạn năm, hoàn toàn đối lập với nụ cười ôn nhu trên gương mặt.
– Người này luôn làm ra vẻ khiêm nhường lễ phép, thế nhưng đôi mắt lại lạnh lùng không chút tia tình cảm, tư thái cuồng ngạo không nên có trên người một thiếu niên như hắn. Quan trọng là, hắn không bị hấp dẫn bởi Huyết Khô Lâu, hơn nữa lại còn cười lạnh như chuyện không hề liên quan đến bản thân. Các ngươi nghĩ xem hắn có vấn đề gì hay không?
Lưu Sở Ca phất tay xòe ra cây quạt trắng đề thơ của mình, nhướng lông mày hướng bọn Mộ Tuyết cười hỏi.
Hạ Vĩnh Nguyên chăm chú nhìn thanh niên kia, sau một lúc suy nghĩ thì lắc đầu thất vọng.
– Ta không biết hắn là ai. Kẻ này ta chưa gặp qua bao giờ. Có điều nhìn quần áo hắn đang mặc, có lẽ là xuất thân từ một thế gia nào đó. Chỉ là tính theo độ tuổi của hắn, nhìn cũng không sai biệt với lũ cún con các ngươi cho lắm, không biết là thế gia nào mới có được tiếng nói lớn như vậy.
Nghe Hạ Vĩnh Nguyên nói xong, mọi người đều đồng loạt trầm ngâm. Lưu Sở Ca vẫn cười như không cười, đôi mắt tà tà khóa chặt lấy người trên đài, miệng phun ra hai chữ
– Triều đình.