[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên

Chương 35 : Yến Tân Quán




Đại hội võ lâm còn chờ ba ngày nữa mới chính thức được cử hành, vậy mà tại Yến Tân quán, nơi được sắp đặt làm nơi dừng chân cho võ lâm nhân sĩ, giờ đây đã đông nghịt người, lượng phòng trống còn lại không tới mười gian. Yến Tân quán được đặt khá gần cổng chính cùng Tử Vân Đài, nơi ba ngày sau võ lâm nhân sĩ sẽ tham gia đại hội tại đó. Từ cổng chính đi tới Yến Tân Quán cần phải đi ngang qua Thi Trúc viên. Nơi chốn đẹp như tên gọi, Thi Trúc Viên trồng rất nhiều trúc xanh, hẹn hò nhau nghiêng mình rũ lá xuống con suối đang chảy róc rách bên dưới, chính giữa là một loạt tảng đá bằng phẳng nối nhau xếp thành hàng, tạo thành một con đường nối liền hai bên bờ suối. Dọc hai bên bờ là hoa cỏ nở rộ, hồ điệp đủ sắc tung tăng bay lượn, khiến cho khách nhân đi ngang qua, nhất là những tiểu cô nương trạc tuổi Mộ Tuyết, khi nhìn thấy nơi này không khỏi thốt lên trầm trồ kinh ngạc.

Không khí trên Vân Mộng Các thoang thoảng cái se se lạnh, nơi này không lúc nào là không lặng gió, lâu lâu lại mang theo hương hoa phảng phất trong không gian, tĩnh lặng cùng thi vị.

Bước vào khuôn viên của Yến Tân Quán, Mộ Tuyết cứ nghĩ sẽ nhìn thấy một khung cảnh bát nháo ầm ĩ, nhưng mọi việc lại ngược lại với tưởng tượng của nàng. Giống như bị ảnh hưởng từ Thi Trúc Viên trước đó, Yến Tân Quán cũng tràn ngập bầu không khí an tĩnh mà đầy ý thơ.

Lúc này, những khách nhân hoặc đóng cửa nhốt mình trong phòng, hoặc tụm lại uống trà đối ẩm, đôi ba người lại bày ra vài ván cờ tìm cách phá giải, phía xa xa lại có vài nhân ảnh đang múa kiếm dưới hoa, cho dù là kẻ xố nổi nhất đến nơi này cũng phải thu liễm đi vài phần.

Mộ Tuyết không khỏi dở khóc dở cười, cái gì gọi là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”? Chính là như thế này.

– Tỷ tỷ!

Một giọng nói cao vút vang lên liền thu hút sự chú ý của Mộ Tuyết. Nhìn về hướng bên ấy, nàng không kềm được vui mừng, nhoẻn miệng cười tươi, chân nhanh chóng bước tới. Ngươi đang vẫy tay gọi Mộ Tuyết là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng hồng, đôi mắt to tròn trong sáng không che giấu sự mừng rỡ, tiếng nói vì vỡ giọng mà trở nên cao vút khác thường, tiểu Nam Thành.

– Tiểu Nam Thành! Tiểu Nam Thành bé nhỏ của ta. Tỷ tỷ thật nhớ đệ.

Tiểu Nam Thành bước mấy bước dài đi lên, vui mừng nắm lấy hai tay tỷ tỷ, sau đó lại hồ nghi phát hiện ra có gì đó không đúng.

– Tỷ tỷ, tại sao người lại ở đây, không phải người đang ở Oa Thành sao? Lại còn ăn mặc thành ra như vậy?

Vừa liên tục hỏi Mộ Tuyết, Nam Thành vừa liếc ra phía sau lưng nàng, nhìn thấy ba người Lưu Sở Ca đang đi tới thì nở nụ cười chân thành chào hỏi.

– Sở Ca ca, Yên Hoa tỷ, Tam Nguyệt tỷ, đã lâu không gặp mọi người.

– Tiểu Nam Thành, càng ngày càng ra dáng nam nhân, chỉ cần đệ không mở miệng, đứng một chỗ thôi cũng đủ làm chết khối cô nương, càng ngày càng giống Sở Ca ca của ngươi.

Lưu Sở Ca cười ha hả đi đến bên tiểu Nam Thành, tay cầm quạt gõ vào hai bên vai của hắn. Yên Hoa không khách khí véo vào hông Sở Ca một cái, khiến cho kẻ nào đấy vì đau mà nhảy dựng lên hú dài, rồi hướng tiểu Nam Thành mỉm cười gật đầu.

– Thành nhi, đừng nghe lời hắn nói nhảm.

Tam Nguyệt cũng đi đến chào hỏi Nam Thành. Tam Nguyệt tính cách vốn trầm lặng dịu dàng, cho nên cũng không bát nháo như hai tên kia. Nàng khẽ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, rồi ngập ngừng hướng tiểu Nam Thành.

– Thành nhi, lúc nãy đệ có gặp Minh Tú đại sư cùng ca ca của ta?

– Có gặp, nhưng đệ chỉ nói chuyện được vài câu, hai người họ đã tiếp tục chơi đuổi bắt rồi, hiện giờ thật không biết đã cùng nhau bay đi đâu.

Nghe Nam Thành trả lời, đôi mắt Tam Nguyệt thoáng qua một tia thất vọng, sau đó cúi đầu không nói gì hơn. Nhìn thấy tâm trạng Tâm Nguyệt không tốt, tiểu Nam Thành bèn nhanh trí nói thêm một câu.

– Tam Nguyệt tỷ yên tâm, họ có nói là tối nhất định sẽ về dùng cơm.

Tam Nguyệt khẽ mỉm cười gật đầu, xem có phần tươi tỉnh hơn đôi chút. Lúc này Mộ Tuyết mới kéo tiểu Nam Thành lại

– Thành nhi, gia gia cùng mọi người đã tới chưa? Còn Quỷ Diện gia gia đâu?

– Đoàn người của gia gia đã tới được hai ngày, lần này còn có Yến Thúc cùng Tiểu Bảo. Hiện mọi người đang cùng nhau uống trà trong phòng. Tỷ tỷ, Thành nhi dắt người đi. Sở Ca ca, Yên Hoa tỷ, Tam Nguyệt tỷ, mọi người cũng cùng vào đi.

Tiểu Nam Thành vừa nói vừa nắm lấy tay Mộ Tuyết lôi kéo đi, giống như hình ảnh bảy năm trước, khi hai tỷ đệ cùng nhau chạy trốn, đứa trẻ đó vẫn luôn không rời tay tỷ tỷ của mình. Cho đến bây giờ, dù đứa trẻ nhỏ đã trở thành một thiếu niên võ công cái thế, hắn vẫn không bao giờ để cho tỷ tỷ của mình phải bước đi một mình.

Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, mọi người sau khi nghe Mộ Tuyết thuật việc Ân Viện muốn bắt cóc nàng không khỏi âm trầm sắc mặt. Lão ma đầu Ân Viện đó không ở lại Bạch giáo, chạy tới Bách Thảo Đường tìm Mộ Tuyết chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Không lẽ có liên quan đến Huyết Khô Lâu?

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ, đệ tử của Vân Mộng Các đã mang cơm tối đến trước cửa phòng. Mộ Tuyết không khỏi mở mang tầm mắt, ngay cả người mang cơm cũng xinh đẹp đến như thế kia, không lẽ nói Vân Mộng Các không có cô nương xấu xí nào hay sao? Thật quá trâu bò đi mà.

Món ăn được Vân Mộng Các chuẩn bị không phải cao lương mỹ vị, tuy nhiên thanh đạm đơn giản, mang theo hương vị riêng của vùng đất Đông Lai. Có lẽ do đặc tính địa hình, thực vật đa số đều được chế biến từ rau dại cùng nấm là chủ yếu. Đối với mọi người thì không có vấn đề gì, tuy nhiên Tiểu Bạch lại khá rắc rối. Liếc nhìn lão hổ ngoác lớn cái miệng lởm chởm răng, vừa ngáp vừa lèm bèm đưa con gà bé nhỏ trước mặt vào nhét kẻ răng, Mộ Tuyết không khỏi bật cười. Xem ra mấy ngày nay tiểu tử này phải chịu không ít ủy khuất. Dù sao cũng không có việc gì làm, có lẽ ăn cơm xong, nàng cũng phải dẫn Tiểu Bạch đi tìm thức ăn lấp đầy bao tử.

Sau một ngày chạy nhảy, Minh Tú soái ca cùng Hạ Vĩnh Nguyên cũng chịu trở về dùng cơm cùng mọi người. Hạ Vĩnh Nguyên vẫn như ngày nào, một thân áo vải cùng râu tóc rối tung, khiến y mặc dù chỉ mới ba mươi lại trông không khác gì một trung niên nam tử. Chỉ có Minh Tú là khác biệt với bảy năm trước, dáng vẻ non nớt dần dần được thay thế bởi sự điềm tĩnh, đôi mắt phượng ẩn chứa tia sáng uy nghiêm của loài rồng, khiến cho người khác nhìn vào phải vô thức muốn cúi đầu xưng phục.

Mình Tú vẫn không hề nhìn về phía Tam Nguyệt, bộ dạng bình thản dùng cơm, hoàn toàn không hề để ý đến Tam Nguyệt bên cạnh vẫn thường hay lén nhìn trộm hắn. Mộ Tuyết nhìn hai người bọn họ cũng không biết làm sao cho phải. Nàng từng đọc qua, hai người em gái của Hạ Vĩnh Nguyên chỉ được nhắc sơ lược qua. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, cả hai đều đã thành gia lập thất, không hề giống như hiện tại.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này Mộ Tuyết lại muốn nghẹn ngào, không lẽ hiệu ứng cánh bướm thật sự đã diễn ra? Nếu vậy, tương lai mạng nhỏ của nàng sẽ ra sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.