[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên

Chương 31 : Học nghệ (2)




– Tiểu Nhật! Tiểu Nhật! Ta xin lỗi mà… ta không cố ý…

– Buông tay ta ra, buông!

– Tiểu Nhật đừng giận, ta biết lỗi rồi, ta không như thế nữa, đừng giận…

– Ta – nói – buông!

– Tiểu Nhật…

– Ngươi muốn buông tay hay ta tự chặt tay mình?

Mộ Tuyết tay ôm rổ táo, vừa cạp một trái táo xanh vừa xem bộ phim tình cảm li kỳ hấp dẫn diễn ra trước mắt. Bảy năm sống ở nơi này, lạ cũng thành quen, nhìn đến phát chán. Hai nhân vật chính trong bộ phim trên không phải ai khác lạ, chính là hai vị thúc thúc của nàng, đệ nhất bảo tiêu bên cạnh gia gia: Xuân Nhật – Tử Viêm. Hai người này kẻ chí dương người chí âm, là hai thanh bảo kiếm luôn luôn sóng đôi đi cùng nhau không giây phút nào tách ra, cũng là hai kiếm khách rất có tên tuổi trên giang hồ.

Nếu các bạn có liên tưởng gì đó, xin trả lời rằng: không sai. Đây là một cặp đoạn tụ chi phích tình nhân, yêu nhau thắm thiết, hằng ngày không cãi nhau thì ăn cơm không ngon.

Ở một nơi toàn là đàn ông như Ngụy Phủ, kẻ phải gánh vác trọng trách đóng vai gà mẹ chăm nom cho một nữ hài tử như Mộ Tuyết, đương nhiên không có ứng cử viên nào qua mặt được Xuân Nhật, hắn ta cũng rất vui lòng nhận lấy nhiệm vụ này, chỉ khổ cho Tử Viêm – kẻ được phân công dạy quyền cước cơ bản cho tiểu Mộ Tuyết.

– Tử Viêm! Làm sao tiểu Tuyết nhi của ta lại dính đầy bùn đất?

– Ta… – Ai đó mếu máo

Đó là Mộ Tuyết lén đi nghịch bùn…

– Tử Viêm! Cánh tay tiểu Tuyết nhi làm sao bị trầy?

– Ta… – Ai đó nghẹn ngào

Đó là Mộ Tuyết lén trèo cây bắt chim…

– Tử Viêm! Làm sao chân tiểu Tuyết Nhi lại chảy máu?

– Ta… – Ai đó nức nở

Ưm, các vị thúc thúc, đó là vì nữ nhân gặp lúc dì cả viếng thăm…

Mộ Tuyết đã ở thế giới này được bảy năm, bảy năm ròng rã vùi đầu vào học tập nâng cao bổn sự của riêng mình, đồng thời, Ngụy lão tiên sinh cũng vì nàng mà sáng chế ra một bộ khinh công không cần vận nội lực, dù chất lượng không thể sánh bằng những loại khinh công thượng đẳng khác nhưng cũng không phải loại tầm thường ba xu ở chợ võ điển.

Mộ Tuyết cạp vòng quanh trái táo, bất nhã phun ra một hạt đen vào khoảng đất trống, phủi tay hướng hai kẻ đang tay nắm tay liếc mắt đưa tình kia tặng cho một câu.

– Bớ người ta có hai kẻ trốn đi vụng trộm yêu đương!!!

Nói xong liền vận khinh công chạy biến mất dạng, để lại Tử Viêm nơi đây mặt đỏ tai hồng tức khi hét lên.

– Mộ Tuyết đáng chết! Ta nhất định băm nát xương cháu!

Rốt cuộc đại hội võ lâm mười năm một lần cũng sắp diễn ra, ngoại công của nàng cùng Quỷ Diện gia gia cũng sẽ tham gia. Trong hai năm trở lại đây, võ lâm đã không còn yên bình như lúc trước, ở phía Đông nơi vực thẳm sâu ngun ngút không tìm thấy đáy, thần không quỷ không biết xuất hiện một giáo phái. Những người này tín niệm rằng mình là chủ nhân của thiên hạ, lấy thần Chết là chủ thần, tôn kính yêu ma, lấy việc hút máu người tế luyện xương trắng làm phương pháp tu luyện, xưng là Bạch giáo.

Mộ Tuyết biết, đứng sau Bạch giáo chính là kẻ mà năm ấy đã cướp đi Huyết Khô Lâu từ trên tay của Hạ Tần, Ân Viện. Công pháp tu luyện tà môn của Bạch giáo chính là lấy được từ Huyết Khô Lâu, chỉ là xem ra bọn họ vẫn chưa tìm thấy được bí mật về bản đồ kho báu cất giấu trong đó.

Cất chứa bản đồ kho báu mà triều đình thèm khát, ẩn giấu bí tịch võ công mà võ lâm truy cầu, Huyết Khô Lâu quả thật xứng danh chí bảo trong thiên hạ.

Sự kiện võ lâm đại hội lần này vừa là bầu ra tân võ lâm minh chủ, vừa bàn bạc cùng nhau chọn ra phương án tiêu diệt Bạch giáo, nhưng nào có dễ thế, Mộ Tuyết âm thầm khịt mũi, chỉ cần tung ra một chút tin tức về Huyết Khô Lâu thôi, những kẻ tự xưng là chính phái kia đã tự giết nhau rồi.

Bất quá đại hội võ lâm lần này Mộ Tuyết sẽ không tham gia, nơi quần long hội tụ ấy không phải là chốn hạng tôm tép như nàng có thể chen chân vào, tốt nhất là làm một tiểu nữ nhi ngoan ngoãn ở nhà đợi ngoại công cùng tiểu Nam Thành trở về, hơn nữa, nàng cũng muốn tránh hai tên nhà họ Nhan càng xa càng tốt.

Mộ Tuyết vừa nghĩ vừa nằm lên chiếc ghế dài kê bên cạnh khung cửa, tay nâng niu lấy ra một cái túi gấm tinh xẻo đeo ở bên hông. Bên trong túi gấm này là một bộ gần ngàn cây kim châm lớn nhỏ, mỏng mịn như tóc tơ trẻ nhỏ, nhưng sắc bén không thua gì đao kiếm. Mộ Tuyết đặt một tấm khăn gấm lên chiếc bàn nhỏ gần đấy, sau đó trải đều bộ kim châm lên trên đó, tỉ mẩn dùng khăn dệt từ sa tàm ti cẩn thận lau chùi từng cây châm một. Từng sợi từng sợi châm tinh xảo cứ thế óng ánh chíu rọi ánh nắng mặt trời, phát ra tia sáng lung linh đẹp mắt, phảng phất ảm giác mát mẻ của hàn thiết.

Từ lúc rời đi, Khúc mỹ nhân cứ nửa tháng lại gửi thư thăm hỏi Mộ Tuyết một lần, cứ thế cứ thế, việc trao đổi thư từ qua lại giữa hai người đã trở thành thói quen từ lúc nào không hay biết. Lúc biết tin Mộ Tuyết bái sư học tập y thuật cùng độc thuật, đúng một tháng sau Khúc yêu tinh đã gửi cho nàng bộ kim châm này làm quà.

Theo như gia gia nói, bản thân loại nguyên liệu đúc lên bộ kim châm này đã có thể gọi là ngàn vàng khó cầu. Nghe nói trước kia có một thiên ngoại vẫn thạch rơi xuống trung nguyên, sâu trong lõi vẫn thạch ấy cất chứa một quặng thiết khoáng phát ra tính mát lạnh ôn nhu, rất có tác dụng trong việc khiến cho đầu óc thanh tĩnh, vậy nên người ta đặt tên cho nó là hàn thiết.

Để rèn được hàn thiết chỉ có thể đến một nơi gọi là Băng Hỏa sơn, là một nơi chí dương chí âm trong thiên hạ. Băng Hỏa sơn một nửa là hàn băng ngàn năm, một nữa là hỏa diễm ngút trời, người thợ tại đó không có võ công cao cường tuyệt không sống được, càng không cần phải nói tới việc đúc luyện binh khí.

Nơi đúc luyện hàn thiết phải đặt ngay giữa trung tâm Băng Hỏa Sơn, ranh giới giao nhau giữa liệt hỏa và hàn băng, lưỡng cực đối lập, sơ sẩy một phút người kiếm cùng tan. Tại đó vận khởi chân khí đưa thiết khoáng vào hỏa diễm thuộc Hỏa Sơn, tôi luyện tạo hình trong bảy lần bảy bốn mươi chín giờ liên tục, sau đó phải lập tức cho vào băng hà (sông băng) trên Băng Sơn, ngâm trong đấy chín lần chín tám mươi mốt giờ mới có thể xem là thành phẩm.

Mộ Tuyết không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng bộ châm này nàng mang bên mình, dù là mùa hạ cũng có cảm giác mát dịu vô cùng khoan khoái khiến nàng yêu thích không thồi, đồng thời càng thêm cảm kích sự quan tâm của Khúc yêu tinh.

Không biết yêu tinh làm gì suốt bảy năm mà không thấy được mặt, nàng cũng có đôi chút nhớ nhung con cáo già đó.

* * *

– Tiểu Tuyết nhi, ngươi không đi cùng gia gia thật sao?

– Gia gia người biết ta mà, ta chỉ cầu tránh càng xa phền phức càng tốt, đại hội võ lâm lại là cả một đại dương vạn vạn thứ phiền phức, ta không muốn dây vào đâu, người đừng tiếp tục dụ dỗ ta.

Ngụy Hoằng cười xòa, vươn tay yêu thương vuốt ve tóc nàng, sau đó gật đầu phất tay với mọi người phía sau ra hiệu khởi hành.

– Tiểu Tuyết nhi bảo trọng, gia gia sẽ cướp lại Thành nhi từ tay lão già thúi đó, nhanh chóng trở về.

– Gia gia, mọi người lên đường bình an.

Mộ Tuyết đứng trước cửa Ngụy phủ vẫy tay tạm biệt mọi người, ngóng theo cho đến khi đoàn người dần biến mất trong tầm mắt mới thôi. Mộ Tuyết cắn nhẹ môi mềm, không hiểu tại sao từ hôm qua tới giờ nàng luôn có cảm giác bất an, không biết đại hội võ lâm lần này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, chỉ mong mọi người có thể bình an trở về.

Rốt cuộc Mộ Tuyết cũng được ta đồng ý cho phép “lớn”, 18 tuổi rồi nhé, chuẩn bị theo hồ ly về nhà làm dâu được rồi nhé.

Ta sẽ chuẩn bị sính lễ cho nàng ấy, vài vết cắt lên người và một tí máu vậy, thế nào?

Hồ ly cũng không thể dễ dàng rước Mộ Tuyết về, nên ngược đãi hắn một tí… ừm… hủy dung chắc là vừa…

Tác giả muốn phấn đấu trở thành mẹ kế…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.