Yến Thanh lúc này bước nhanh tới nắm lấy vai Mộ Tuyết, hai tay run run hết quay nàng sang trái rồi lại quay sang phải, sau đó lại xoay nàng một vòng, không ngừng lo lắng hỏi han kiểm tra. Nhìn đôi mắt hằn tơ máu lúc này không khác gì mắt thỏ của Yến thúc, tâm Mộ Tuyết bỗng nhiên xuất hiện một cổ ba động, như ngọn sóng trào lên khóe mắt khiến mắt nàng cay cay. Ngoài Thành nhi, rốt cuộc cũng có một người khác thật tâm yêu thương lo lắng cho nàng.
– Yến thúc, xin lỗi người, Tuyết nhi làm người lo lắng. Tuyết nhi rất khỏe, Tuyết nhi không sao.
Yến Thanh vui mừng gật đầu, bàn tay to lớn hữu lực vỗ vỗ đôi vai nhỏ bé của nàng, run giọng.
– Tốt. Không sao là tốt.
Một thân ảnh nhỏ bé đi nhanh tới ôm chầm lấy Mộ Tuyết khiến nàng khẽ giật mình, cúi đầu xuống thì thấy tiểu Nam Thành lúc này đang nước mắt ngắn dài, bộ dáng hung thần ác sát lúc nãy không biết đã tan biến đi đâu, giờ chỉ còn lại một tiểu hài tử run rẩy như gà con lạc mẹ làm nàng không khỏi dâng lên một cỗ xót xa cùng áy náy.
Mọi người lúc này cũng đã tiến đến không ngừng hỏi han Mộ Tuyết chuyện lúc nàng rời đi tới giờ. Biết nàng không chịu thương tổn gì đám người mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi. Sau đó tất cả không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng Khúc Thi Dao nhìn đến.
– Khúc cô nương, đa tạ cô nương đã chiếu cố cho chất nhi của tại hạ. Tiểu tử này còn nhỏ tuồi, có gì không phải mong cô nương rộng lòng bỏ qua.
Yến Thanh chắp tay hướng Khúc yêu tinh thi lễ. Mộ Tuyết không khỏi bội phục Yến thúc. Đối diện với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nữ nhi nhìn thấy cũng muốn rơi rụng con tim này, Yến thúc như thế lại tay không run tim không loạn, định lực quá tốt. Mộ Tuyết nàng thiếu chút nữa đã vỗ tay xuýt xoa tán thưởng. Nhưng có một điều Mộ Tuyết không biết, nàng cứ tưởng chỉ riêng mình biết tuổi thật của Khúc nữ hiệp mà không hề nghĩ đến, trong mắt Yến Thanh, Khúc nữ hiệp hoàn toàn xứng với danh xưng “tiền bối”. Cho dù nữ nhân này có đẹp đến nghiêng ngã trời đất, nam nhân này cũng không dám có ý tứ nào với một lão bà lớn tuổi hơn cả mình.
Yêu tinh khúc khích cười, từ từ bước đến trước mặt Yến Thanh, ưu nhã thi lễ.
– Người giang hồ giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, Yến đại hiệp không cần khách khí. Hơn nữa Trương công tử xinh đẹp đáng yêu thông minh lanh lợi, người gặp người thích, tiểu nữ đây cũng không phải ngoại lệ.
– Công tử?
Yến Thanh nghi hoặc ngước mặt lên hỏi lại Khúc Thi Dao, sau đó nhìn lại bộ dáng Mộ Tuyết mới vỡ lẽ, xem ra Tuyết nhi che giấu khá tốt, Khúc mỹ nhân cũng không biết nàng là nữ hài tử. Cũng tốt, thân phận của nàng tạm thời vẫn càng ít người biết càng tốt.
– Được Khúc cô nương xem trọng là phúc phần của hắn, cô nương không cần đề cao hắn như vậy. Khúc cô nương, chút ít này, xem như là Yến Thanh thay tiểu chất ngu muội hướng cô nương bồi hoàn thiệt hại.
Vừa nói, Yến Thanh vừa rút ra một xấp ngân phiếu đưa đến trước mặt yêu tinh làm Mộ Tuyết không khỏi rớt cằm. Nè nè, nàng chẳng qua chỉ thay một bộ đồ, ngủ nhờ một đêm, ăn một chén cơm cùng nhấm nháp vài cái bánh, có cần đưa ra nhiều như thế không? Số tiền đó ít nhất cũng đủ mua cả cái Di Hồng viện này rồi.
Mộ Tuyết không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm Khúc mỹ nhân. Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không chơi trò làm tiền thiên hạ vô sĩ như thế này đâu phải không? Mộ Tuyết hết nhìn xấp ngân phiếu trên tay Yến Thanh rồi lại nhìn đến Khúc mỹ nhân, đôi mắt long lanh ngấn nước, ý bảo “Yêu tinh, ngươi thử cầm xem, ta liền tới cướp về”
Yêu tinh cười dài, nhìn Mộ Tuyết chớp chớp mắt, thân mình nhanh như chớp chộp lấy xấp ngân phiếu đang xòe ra trước mặt, mặt không đổi mắt không chớp đưa tay nhét ngay vào cái yếm đỏ trước ngực, sau đó đắc ý nhìn nữ hài đối diện: “Giỏi thì đến đây lột áo ta ra mà lấy”
…
Đám người ngây ra như phỗng.
Khúc mỹ nhân cao cao tại thượng, hình tượng thoáng chốc sụp đổ.
* * *
Mộ Tuyết rốc cuộc cũng đã cùng đám người Yến Thanh rời đi, không hổ danh là kỹ viện thuộc hàng chuyên nghiệp, Di Hồng viện nhanh chóng đi vào hoạt động như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khúc Thi Dao nhàn nhã bước vào phòng, tay luồn vào yếm đỏ moi ra xấp ngân phiếu quăng lên bàn, sau đó lười biếng nằm dài lên trên chiếc ghế quý phi, âm dương quái khí nói với Tương Nhu đứng bên cạnh.
– Không ngờ không ngờ… ngay đến bản thân ta cũng không ngờ…
– Thật,… nô tì cũng không ngờ được… không thể tưởng tượng được nàng lại…
– Ta đây còn nhìn không ra huống chi ngươi.
Yêu tinh cười khổ. Nàng cư nhiên không nhận ra nữ hài trước mắt lại là Trương Mộ Tuyết. Thật có cảm giác muốn đập đầu vào gối mà chết vì hổ thẹn.
– Thiếu chủ, không phải Trương nhị tiểu thư trước nay vốn ngốc nghếch sao? Người của chúng ta trước đó cũng đã xác nhận…
– Ngươi thấy nàng có giống ngốc không?
Yêu tinh vân vê đôi môi đỏ mọng, nhìn xa xăm ra khỏi cửa sổ, hướng về hướng đám người Mộ Tuyết vừa rời khỏi.
– Nàng ta không ngốc, hơn nữa còn thông minh lanh lợi, xem ra, chuyện càng lúc càng thú vị.
Tương Nhu không nói gì, chỉ đứng một bên miên man suy nghĩ. Không ngờ nữ hài tử kia lại là Mộ Tuyết Trương nhị tiểu thư. Đúng là chạy sao cũng không chạy thoát lưới trời, rốt cuộc cũng vẫn phải lẩn quẩn trong vòng quan hệ phức tạp này. Không biết có nên viết thêm điều này vào thư cho lão gia không? Lão gia sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Liệu có khi nào sẽ ngay lập tức đến Oa Thành gặp lại bạn hiền đưa sính lễ cầu thân không?
Nhưng mà nữ hài kia là cháu, thiếu chủ lại là con, bối phận dường như không hợp cho lắm.
Nhưng mà lão gia vốn tùy tiện, không phải càng loạn hắn càng thích sao?
– Tương Nhu, mang số tiền này đến Oa Thành mua một kỹ viện.
– Vâng.
– Viết thư cho An Ba bảo nàng chuyển hướng đến Oa Thành.
– Thiếu chủ không giả trang nữa sao?
– Ta vốn là nam nhân, giả trang làm gì?
– Vâng.
– Ngươi cũng chuẩn bị hành lí, thông báo với Lão Cửu, chúng ta sẽ nhanh chóng đến Oa Thành.
– Vâng.
– Con cún nhỏ, xem nữ oa nhà ngươi chạy đi đâu.
Yêu tinh mỹ nhân gác chân nằm dài trên ghế, nhếch miệng nở cười tà ác khuynh thành.
Tương Nhu không khỏi chép miệng, cuộc tình ngang trái éo le này, không kể yếu tố ngoại cảnh, 90% là thành rồi. Tiểu bạch thỏ, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi cảnh bị đại hồ ly ăn tươi nuốt sống, đáng thương.
* * *
Rốt cuộc Mộ Tuyết cũng theo chân mọi người thoát ra khỏi chốn son phấn hồng trần kia, cùng trở về khách điếm. Theo như Yến thúc thúc nói, ngày mai nàng cùng tiểu Nam Thành đã có thể gặp mặt ngoại công. Ngoại công đến đây chắc chắn sẽ có nhiều ánh mắt chú mục đến nơi này, có lẽ tối nay nàng phải chuẩn bị thật kỹ càng rồi.
Tối ngày hôm sau, đang nằm lăn lóc trên giường thì tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gõ cửa “cộp cộp cộp” liên tục vang lên, kế đó giọng nói trầm ấm xen lẫn chút kích động của Yến thúc.
– Tuyết nhi, Thành nhi, ngoại công các cháu đến rồi.
“Đến rồi” Mộ Tuyết thầm than trong bụng. Nàng không phải không muốn gặp ngoại công, cái khiến nàng không muốn nhất chính là sau này sẽ phải đối mặt với ánh mắt của hàng trăm thế lực lớn bé trên giang hồ.
Vạn Kiếm gia trang vì sao bị diệt trở thành câu hỏi ai cũng muốn giải đáp.
Huyết Khô lâu liệu có liên quan gì đến lần diệt môn này hay không trở thành nghi vấn cắm sâu vào bụng mỗi người.
Mà lúc này đối tượng tra hỏi tốt nhất là ai?
Đó chính là hai đứa trẻ còn xót lại của Trương gia.
Mà cái tin tức Trương nhị tiểu thư hết ngốc cũng sẽ lan xa khắp giang hồ. Lí do khiến một ngốc tử trở nên thanh tỉnh? Mọi người lại càng tò mò muốn biết.
Vậy nên chỉ cần ngoại công đến đây, thân phận nàng cùng tiểu Nam Thành lập tức liền bại lộ. Mộ Tuyết cam đoan sau khi gặp mặt, vừa dùng xong bữa cơm đoàn viên, hai tỷ đệ nàng cùng ngoại công ngay lập tức sẽ chìm ngập trong đám thiếp mời bái phỏng.