[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên

Chương 23 : Đại Hồ Ly ngoạn Tiểu Bạch Thỏ (2)




– Hài tử, ngươi tên Trương Hàn sao?

Yêu tinh nũng nịu chu môi đỏ thắm hướng Mộ Tuyết chất vấn. Khuấy nhẹ lá trà đang xoay tròn trong tách, Mộ Tuyết không buồn nhìn lấy yêu tinh một cái.

– Hài tử, ngươi giận sao? Thật hẹp hòi, phụ thân ta nói đúng, nữ nhân vốn là giống loài hẹp hòi.

– Ngươi hình như cũng là nữ nhân nha…

– A, hì hì, nhân gia quên, hài tử, chịu nói chuyện rồi sao?

Mộ Tuyết buồn bực liếc nhìn mỹ nhân đang ngồi bên cạnh, yêu tinh nhiều chuyện lắm lời này là Khúc Thi Dao sao? Sao lại có cảm giác nàng ta là cái máy hát thành tinh thế này? Khúc Thi Dao là ai? Chính là nhân vật nữ phụ mà nàng sùng bái nhất trong Vấn Tâm Vấn Thiên. Nàng ta được mệnh danh là Đọa lạc tiên nhân. Vì Khúc Thi Dao thanh cao, kiêu kỳ xinh đẹp như tiên nữ, lại đôi lúc tỏa ra nét yêu dị ma mị của yêu tinh, khiến cho người ta không phân biệt được đâu là tiên, đâu là ma, là nữ tử xinh đẹp nhất giang hồ lúc bấy giờ.

Hành tung của Khúc Thi Dao rất quỷ dị, hành sự vô cùng khác người, thân thế cũng là một màn đêm đen đối với nhân sĩ võ lâm, nàng không hề dừng chân cố định ở một kỹ viện nào mà xuất hiện khắp mọi nơi. Có người nói, hầu hết kỹ viện trên giang hồ đều là tài sản của nàng ta. Lại có người cho rằng, đây là phương thức nàng ta dùng để thu thập tình báo.

Đúng vậy, điểm khiến cho mọi người đỏ mắt nhìn vào Khúc Thi Dao không phải dung mạo yêu tinh họa thủy kia mà chính là lượng tình báo đồ sộ nàng ta nắm trong tay. Vài năm sau nữa, trên giang hồ có một câu như thế này, không ai không biết:

“Muốn có tình báo, tìm Khúc Thi Dao”

Để có thể nắm giữ được lượng tình báo lớn như vậy, không có năng lực tuyệt không thể làm được. Người giang hồ không ai dám nói Khúc Thi Dao thu được tình báo nhờ vào sắc dụ, như thế khác nói tất cả các danh sĩ võ lâm đều háo sắc. Mộ Tuyết cũng không nguyện ý tin tưởng điều đó. Khúc Thi Dao là ai? Nàng ta là yêu tinh. Yêu tinh thì không thể tầm thường đâu.

Nhưng điều khiến cho Khúc Thi Dao trở thành nữ thần tượng của Mộ Tuyết không phải những thứ trên mà chính là thái độ kiêu kỳ của nàng ta.

Kiêu kỳ đến cuồng vọng!

Mộ Tuyết vẫn còn nhớ mãi một câu mà nàng ta đã nói trong đại hội võ lâm.

Lúc ấy Khúc Thi Dao vẫn chưa nỗi danh giang hồ, khi đó nàng ta vẫn chỉ là một kỹ nữ nhỏ bé không danh tiếng ít người biết đến.

Một kẻ sĩ giang hồ nào đó đã mắng nàng “Kỹ nữ thì không có tư cách tham gia tuyển chọn minh chủ võ lâm”

Nàng chỉ cười khan hai tiếng, sau đó đánh cho hắn nằm liệt 3 tháng không thể rời giường, kèm theo một câu nói trước khi bỏ đi:

“Trên đời này không ai có thể cản ta. Ta làm kỹ nữ, ngươi không thể cản. Ta không muốn làm kỹ nữ. Người càng không thể cản. Chuyện của ta, ngươi không có khả năng quản.”

Vì một câu nói đó, Mộ Tuyết chính thức thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của yêu tinh mỹ nữ.

Có thể nói nàng ta chính là nhân vật bí ẩn nhất của bộ truyện. Không ai biết rõ nàng là ai. Không ai biết rõ nàng từ đâu tới. Chỉ biết nàng vừa là thần tiên trên cao tay không chạm tới, lại vừa là hỗn thế ma nữ tuyệt không thể chọc vào.

Nhưng hiện tại, hỗn thế ma nữ đang sờ loạn khắp người Mộ Tuyết, vẻ mặt làm bộ dạng đáng thương hề hề khóc lóc thương tâm.

– Trương lang, Trương lang, ngươi sao có thể lạnh nhạt với nhân gia… dù sao nhân gia cũng đã là nữ nhân của người…

– Ai là nữ nhân của ai… ?

– Ngươi là nam nhân đầu tiên nhân gia tiếp đãi trong khuê phòng.

Yêu tinh ủy khuất chu môi kéo vạt áo lên lau khóe mắt, không buồn để ý đến Hỏa Diệm Sơn đang phun trào kế bên.

– Nhìn đã nhìn! Sờ cũng đã sờ! Ngươi còn chưa rõ ta là nữ sao?!

– Nhưng mà người khác lại cho rằng ngươi là nam, vậy nên, danh tiết của nhân gia xem như bị hủy trong tay ngươi…

Yêu tinh mỹ nữ đảo mắt đẹp nhìn trời vu vơ nói, ngữ khí cùng với “Hôm nay trời đẹp quá” đại khái không khác nhau là mấy.

– Bởi vậy, Trương lang… ngươi phải chịu trách nhiệm với nhân gia…

Vừa nói Khúc Thi Dao vừa sà vào lòng Mộ Tuyết đang ngây ra như đá, tay cáo sờ loạn khắp nơi không chừa chỗ nào, mắt lim dim híp lại bình luận sắc đẹp đối phương.

– Ai nha Trương lang, người thật gầy, từ trên xuống dưới chẳng khác nào cây sậy, có cởi ra hết rồi bảo mình là nữ nhân người khác cũng chẳng tin.

– Trương lang, quá gầy nam nhân sẽ không thích, người cần phải mập thêm một tí, ừm, nên ăn nhiều đu đủ một chút.

– Da người thật mềm, tốt đấy, nhưng phải chăm chút bảo dưỡng, nếu không sau này cũng sẽ nhanh trở nên khô ráp thôi, lúc đó nam nhân sẽ chẳng ai để ý đến đâu.

– …

– Khúc – Thi – Dao…

– Hở?

– Ngươi sờ đủ chưa? Nói đủ chưa?

Âm thanh cật lực đè nén âm trầm phát ra. Yêu tinh rất thức thời nhảy ra xa tách khỏi Mộ Tuyết trong vòng bán kính một thước. Xem ra chọc giận tiểu hài tử rồi. Hồ ly mỹ nhân nuốt ực một cái đánh giá tình hình, sau đó liều mạng trưng ra bộ mặt cười hì hì lấy lòng.

– Thôi, ta không đùa cùng hài tử ngươi nữa. Đói bụng chưa? Ta bảo Tương Nhu dọn đồ ăn?

Không đợi Mộ Tuyết trả lời, Khúc Thi Dao liền lên tiếng gọi Tương Nhu vào phòng phân phó. Trước đó Tương Nhu nha đầu đã rất thức thời tránh ra ngoài. Nàng thật không có can đảm ở lại xem tràng cảnh tiểu bạch thỏ bị đại hồ ly hí lộng cho tức đến trào máu. Dường như hài tử tội nghiệp đó không biết kẻ đang giả dạng làm Khúc mỹ nhân kia là một nam nhân. Nếu nàng biết, chắc chắn thiếu chủ chết không toàn thây.

Thiếu chủ dường như rất có hứng thú với nàng ta, Tương Nhu không khỏi gãi cằm suy nghĩ. Dù sao hắn cũng đang ở độ tuổi thanh thiếu niên, ưa thích chơi đùa cùng hài tử khác giới cũng không có gì khác thường. Chỉ là đùa đến mức độ như vậy, sau này không chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta xem ra không được rồi. Tối nay lại phải thức khuya chong đèn viết thư cho lão gia, thật không biết sau khi biết tin này người sẽ cao hứng đến mức nào? Có nên kể tường tận tiến trình sự việc không nhỉ? Nếu lão gia biết thiếu chủ dám cả gan giả trang thành nữ nhân sẽ làm thế nào? Có ngay lập tức chạy đến đây lột da hắn không?… Tương Nhu cứ thế vừa đi vừa tính toán trong lòng. Bỏ lại tiểu bách thỏ một mình chiến đấu tinh thần lực cùng đại hồ ly trong phòng.

– Trương lang à, ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé, đừng giận mà.

Yêu tinh rót một chén trà đưa cho Mộ Tuyết, ỏng ẹo năn nỉ, suốt từ nãy giờ độc thoại một mình khiến cho hắn có chút chột dạ, tiểu hài tử kia đã chính thức nhắm mắt nhập định thăng thiên, không thèm để ý đến hắn nữa. Yêu tinh nào biết hiện tại hài tử Mộ Tuyết đang nghiến răng nghiến lợi, không ngừng tụng niệm bồ tát ngọc đế phật tổ tung chưởng tung thiên lôi đập chết hồ ly tinh trước mặt.

– Trương lang…

Mỹ nhân thực sự rơi nước mắt. Thờ dài trong lòng, Mộ Tuyết liếc nhìn nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt yêu tinh, ai bảo nàng là một nữ hài lòng dạ thiện lương kia chứ, dù sao yêu tinh chỉ đùa dai chứ không có ý xấu, nếu vì vậy mà xem người ta như không khí thì thật không phải phép. Không để ý tới chiếc khăn tay dính hạt tiêu ở một góc mà yêu tinh đang giấu sau vạt áo, tiểu Mộ Tuyết ảo não nói.

– Kể đi…

– Ngươi đã từng nghe truyền thuyết về nam nhân cùng nữ nhân chưa?

Yêu tinh thích ý ngã người lên ghế quý phi, trực tiếp bỏ qua ánh mắt bất mãn của hài tử bên cạnh, thản nhiên gác chân ngọc lên đùi nhỏ của nàng. “Nhẫn! Ta nhẫn!”. Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi âm thầm hô hào trong bụng, vận động định lực tiến lên chống trả yêu tinh.

– Biết.

– Biết thế nào?

– Nam nhân được tạo ra trước tiên, sau đó vì thấy nam nhân cô đơn, thượng đế bèn lấy một chiếc xương sườn của nam nhân mà tạo ra nữ nhân, cùng hắn bầu bạn trăm năm…

– Sai rồi sai rồi, hài tử truyện của ngươi hay đấy, nhưng mà sai rồi…

– Sai thế nào?

– Nghe nhé. Đầu tiên chỉ có chư thần, chưa có con người, về sau thần tiên mới dựa vào hình dáng chư thần mà tạo ra con người. Nhưng mà trước khi con người được tạo ra, chư thần lúc ấy chỉ có nam nhân, không hề có sinh vật gọi là nữ nhân.

– …

Chuyện gì nghe lạ vậy???

– Nam thần lúc đó chỉ có thể yêu nhau, nhưng mà yêu hoài đâm chán, vậy nên một ngày nọ, có một nam thần đưa ra quyết định cải tạo bạn đời của mình thành một sinh vật khác…

– …

Có chuyện này nữa sao???

– Nam thần đó bèn đấm hai đấm vào bạn mình, khiến ngực y sưng to lên khác hẳn với những người khác, cong cong hoàn mỹ, xinh đẹp vô cùng, sau đó y lại dùng kiếm chém vào giữa hai chân nam thần đó, từ đó nữ nhân ra đời, cũng vì thế mà nữ nhân mang trong mình một vết thương, cứ mỗi tháng là một lần trở thương chảy máu…

– …

Yêu tinh đang kể cái quái gì thế này???

– Vậy nên, khởi nguồn của nữ nhân chính là nam nhân, nam hài cùng nữ hài chẳng phải khi sinh ra đều giống nhau đó sao? Trương lang, bây giờ người không khác nam nhân là mấy, xem xem, trước sau như một, nhưng ngươi yên tâm, rồi sau này sẽ có nam nhân khiến ngươi trở thành nữ nhân, nếu không có, ta tình nguyện biến mình thành nam nhân giúp cho ngươi…

– Yêu – Tinh, ta liều chết với ngươi!!!

– Tương Nhu cứu mạng ta!!!

Ta quyết định xây dựng soái ca hồ ly là một nhân vật nói nhiều, đương nhiên, chỉ là nói nhiều, nói nhảm, nói dai với Tuyết nhi thôi =.=

… Cuộc sống của tiểu Tuyết nhi về sau sẽ khá phong phú,… làm bạn đường dài cùng thuốc trợ tim và thuốc cân bằng huyết áp… rèn luyện tinh thần lực sau này dễ đắc đạo thành tiên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.