[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên

Chương 12 : Tiểu Bảo – Yến Thanh




– Thành nhi? Tuyết nhi? Là hai cháu sao?

Mộ Tuyết chưa theo kịp tiến độ phát triển tình cảm của hai kẻ người và hổ kia thì “hung thần” lão đại đã tiến đến từ lúc nào. Hai hốc mắt đỏ bừng của y nhìn chăm chăm nàng cùng tiểu Nam Thành đang nằm trong vòng tay lão hổ, hai tay vươn hờ ra phía trước, giọng nói không giấu được sự run rẩy.

– Th… thật là hai cháu sao?

Lão hổ khẽ ngao lên một tiếng thầm xác nhận “Đúng người rồi, tin tưởng mũi hổ của ta đi”, còn tiểu Nam Thành thì thoáng một tia sững sờ, rồi rời khỏi lòng lão hổ lao tới ôm chầm lấy “hung thần” thủ lĩnh.

– Yến thúc thúc! Rốt cuộc cũng gặp được người, Thành nhi thật vui!

Á, người quen, chả trách. Mộ Tuyết thầm sáng tỏ, tảng đá trong lòng cũng thoáng biến mất. Nàng đứng bất động nhìn tiểu Nam Thành vùi đầu trong vòng tay siết chặt của Yến thúc thúc kia. Nàng cũng thật muốn giống như tiểu Nam Thành, lao lên ôm chầm lấy hắn để cảm nhận được sự bảo bọc, nhưng nàng không làm được. Vốn dĩ nàng không hề quen biết y, vốn dĩ nàng không hề có quan hệ gì với y. Có liên quan với y là thân thể này, không phải nàng, nàng chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách, nàng đã lấy đi của “nàng” đệ đệ đáng yêu cùng ngoại công đáng kính, nàng không thể chiếm nhiều hơn nữa.

– Tuyết nhi…?

Mộ Tuyết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nồng hậu thương cảm của “hung thần” thủ lĩnh. Chỉ thấy y đến bên cạnh nàng, ngoắc Tiểu Bảo lão hổ lại gần.

– Tuyết nhi còn nhớ Tiểu Bảo không? Tiểu Bảo đã lớn lên rất nhiều…

Người được gọi là Yến thúc thúc kia vừa nói vừa vỗ vỗ đầu nàng đầy yêu thương, khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, cùng một thoáng chột dạ. Nàng cúi đầu tránh đi ánh mắt thương cảm kia.

– Yến thúc thúc… ừm… Tuyết nhi sau khi tỉnh dậy,… có một số việc không nhớ hết…

Không phải tại nàng! Không phải tại nàng! Mộ Tuyết khóc thét trong lòng rống lên bào chữa. Tác giả viết thế nào nàng biết thế ấy, cái lão bà kia không viết rõ ràng tiểu sử của tiểu Nam Thành vào thì làm sao nàng biết, không thể trách nàng, phụ nữ ế chồng luôn là vô tội!

– Tỉnh?… Tuyết nhi… hết ngốc rồi sao?

– Yến thúc thúc, nơi này không tiện, tìm một gian phòng, Tuyết nhi kể cho người nghe mọi chuyện.

Thấy y có vẻ ngờ ngợ, Mộ Tuyết quyết định kể cho y nghe hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhìn ánh mắt của y là thương tâm thật sự, không giống như giả dối, nàng quyết định đánh cuộc nương tựa vào y.

Xem ra mọi chuyện đã đi khỏi quỹ đạo ban đầu, tuy nhiên Mộ Tuyết không quan trọng điều này. Giả sử mọi việc đều đúng theo cốt truyện, không thể không xảy ra trường hợp nàng thật sự bị bán vào Nhan phủ mà không phải trụ lại được ở kỹ viện.

Chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ thôi, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Đến lúc đó, không lẽ nàng lại tiếp tục số kiếp làm vật hi sinh? Không. Nếu đã có cơ hội, Mộ Tuyết nàng tuyệt không bỏ qua.

Quỷ Diện lão nhân vốn là bạn cũ của ngoại công, tùy thời tiểu Nam Thành đều có thể bái người làm sư phụ, không nhất thiết phải khẩn trương. Chuyện quan trọng lúc này chính là cố sức bám chặt cái phao này đã.

Sắp chết đuối mà lại bỏ qua phao cứu sinh trước mặt thì tuyệt đối là người điên. Mộ Tuyết thầm bỏ xuống một câu.

Sau đó “hung thần” thủ lĩnh ôm lấy tiểu Nam Thành đặt lên lưng Tiểu Bảo, nắm lấy tay Mộ Tuyết đi theo tiểu nhị vẫn còn chưa hoàn hồn tiến về phòng riêng, bỏ lại sáu “hung thú” vẫn còn chưa nắm bắt được chuyện gì vừa xảy ra, đang trơ mắt thất thần nhìn người ta mang “con mồi” mình tốn công chăn nuôi mấy ngày nay rời đi.

* * *

Nguyên lai người này tên đầy đủ là Yến Thanh – từng nhận ơn cứu mạng của Trương lão trang chủ – ông nội của Mộ Tuyết và Nam Thành, sau lại bái ông làm sư phụ, theo học võ nghệ, nên theo vai vế thì y chính là thúc thúc của hai người.

Năm ấy Yến Thanh vốn chỉ là một thợ săn ở phụ cận Vạn Kiếm gia trang. Trong một lần vì mải mê đuổi theo con mồi nên y lạc vào khá sâu trong rừng, sau đó không may gặp phải tấn công của một lão hổ mẹ.

Người ta hay ví các vị phụ nhân là hổ mẹ, từ đó có thể tưởng tượng ra các vị ấy ác liệt như thế nào thì lão hổ mẹ này cũng có biểu hiện không hề kém cạnh.

Chỉ thấy Yến Thanh bị lão hổ mẹ vờn cho thừa sống thiếu chết, trong gang tấc chuẩn bị ăn phải cái tát trời giáng cuối cùng thì gặp Trương lão trang chủ vô tình đi ngang qua cứu y một mạng.

Tiểu Bảo cũng là được tìm thấy trong một bụi rậm gần đó.

Thì ra là do lão hổ mẹ muốn bảo vệ cho con của mình, nên mới liều ngạnh kháng với một thợ săn cường tráng cùng một lão đầu võ trang đầy mình, không hề có ý quay đầu bỏ chạy, rốt cuộc chết không an lòng dưới kiếm của Trương lão trang chủ.

Áy náy với tấm lòng mẫu tử của mẹ con nhà hổ, Trương lão trang chủ bèn mang theo hổ con yếu ớt về nuôi nấng, đặt tên là Tiểu Bảo, là bảo vật mà người vô tình tìm được trong chốn rừng sâu.

* * *

Yến Thanh một chưởng vỗ nát bàn nhỏ uống trà, gương mặt đau đớn co rút vặn vẹo, hốc mắt lặng lẽ tràn ra một giọt nước mắt, lăn chầm chậm trên làn da chai sần. Tám người còn lại chìm trong trầm mặc, cúi đầu lặng lẽ.

Mộ Tuyết kết thúc câu chuyện. Lòng nàng vẫn còn bồi hồi nhớ lại khung cảnh ngày đó. Quay đầu nhìn sang tiểu Nam Thành, chỉ thấy hắn đang ngồi dưới đất vuốt ve Tiểu Bảo, đôi mắt vẫn trong veo ngự trên khuôn mặt tĩnh lặng không gợn lên chút sóng.

Yến Thanh nhắm mắt, uể oải dựa lưng vào ghế.

– Ta đã từng hứa với đại ca sẽ thu phục Phục Hổ trại, mang lại yên bình cho các trấn xung quanh Vạn Kiếm gia trang. Ta đã hứa với đại ca sẽ mang Tiểu Bảo về nhà với danh phận là trại chủ Phục Hổ trại. Dù biết không về kịp ngày Trung Thu, đại ca vẫn hứa sẽ chừa phần bánh ngon nhất cho ta, sẽ đợi ta về ăn Trung Thu muộn cùng với mọi người…

Yến Thanh vẫn chìm trong ký ức, nhỏ giọng nói như kể một câu chuyện.

– Ta cùng Tiểu Bảo vượt lên trước, một người một hổ cứ thế chạy thật nhanh về nhà. Lúc ấy ta hi vọng sẽ về kịp đêm Trung Thu biết dường nào, mong chờ gặp lại mọi người biết bao. Nhưng, ta vẫn chậm năm ngày.

– Về đến nhà, đập vào mắt ta là những vệt máu loang lổ trên đất, những tòa nhà cháy đen lẳng lặng bốc cho hết khói tàn còn lại, xông vào mũi ta là vị tanh tưởi, là mùi cháy khét. Tất cả đều tiêu điều như chưa từng hiện hữu.

– Ta đã tìm kiếm khắp nơi. Ta gần như muốn đào bới cả mặt đất. Ngay lúc ta tuyệt vọng nhất thì Tiểu Bảo đến cắn vạt áo muốn ta theo nó. Tiểu Bảo tuy không phải người nhưng rất linh mẫn. Ta biết Tiểu Bảo đã tìm được ai đó. Vậy là ta lao đi. Hơn bao giờ hết ta cầu mong mọi người vẫn bình an. Hơn bao giờ hết ta nguyện dùng tánh mạng bản thân để cược mọi người vẫn còn sống. Nhưng…

Thanh âm Yến Thanh run run, y nắm chặt thành ghế, run lên bần bật. Mộ Tuyết hạ mi mắt. Nàng biết thứ mà Yến Thanh tìm thấy là gì.

– Trước mắt ta là mộ. Mộ nối mộ xếp thành hàng, bài vị cứ thế lẳng lặng hiện từng cái một trước mắt ta. Một trăm linh hai ngôi mộ. Một trăm linh hai bài vị. Những con người từng thương yêu ta, dạy dỗ ta, chơi đùa cùng ta, người nhà của ta, thân nhân của ta,… tất cả… đều đã hóa thành xương tàn.

Yến Thanh vừa nói vừa ngồi dậy, ôm lấy Mộ Tuyết cùng tiểu Nam Thành. Bờ vai to lớn run lên từng cơn, đè nén tiếng khóc chực phát ra từ cổ họng.

– Chỉ còn lại ta, chỉ còn lại Tuyết nhi, chỉ còn lại Thành nhi… nhà của chúng ta, một trăm linh năm người,… một trăm linh năm người chỉ còn lại ba người… Ba người!

Yến Thanh cơ hồ nghiến răng mà thốt lên hai chữ cuối cùng, sau đó y cắn môi vùi đầu vào giữa Mộ Tuyết cùng tiểu Nam Thành mà khóc. Nàng có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi máu, thoảng thoảng nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào từ người đàn ông to lớn này.

Có người nói nam nhân đổ máu chứ không rơi lệ.

Nhưng cũng có người nói, khi nam nhân rơi lệ, đó chính là lúc họ đau đến tan nát cõi lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.