Từ phòng đấu giá trở về, Vân Dạ liền ôm đại đản màu xám vội vàng trở về phòng của mình, phân phó đừng cho người đến quấy rầy, liền vào bên trong hỗn độn chi tâm.
Trong Hỗn độn chi tâm, Băng Nhi đang ngủ say ở trong khu vực tu luyện của hắn, bảy loại nguyên tố đem Băng Nhi bao thành một cái kén bảy màu, mà bên kia Hỏa Diễm đang tu luyện, nhìn thấy Vân Dạ ôm một ma thú đản màu xám tiến vào, liền chấm dứt tu luyện đi tới.
Đại đản màu xám trong tay Vân Dạ tiến vào hỗn độn chi tâm liền tự động bay lên không trung,hỗn độn linh khí bốn phía lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dũng mãnh tiến vào đại đản màu xám, chỉ chốc lát sau nguyên bản một mảnh hỗn độn linh khí đang nồng đậm đến mức hóa vụ cư nhiên bị đại đản màu xám hấp thu không còn,hỗn độn linh khí nơi khác cấp tốc bổ sung cho chỗ vừa rồi mất đi.
Vân Dạ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Bình thường,thời điểm nàng tu luyện tốc độ hấp thu cũng không tính là chậm đi, nhưng chưa bao giờ xuất hiện qua loại tình huống này, đại đản màu xám này rốt cuộc là cái gì?
Bên kia, Hỏa Diễm vừa tới gần lại e sợ lui về phía sau vài bước, sau khi ổn định lại Hỏa Diễm hồi hộp nhìn đại đản đang trôi nổi giữa không trung, đây là loại ma thú gì? Chỉ dựa vào uy áp của ma thú đản cư nhiên có thể đem một đầu cao giai thánh thú bức lui?
Vân Dạ không có chú ý tới Hỏa Diễm dị thường, ánh mắt của nàng tất cả đều tập trung tại viên đại đản màu xám kia, cảm nhận được hơi thở của đại đản màu xám đã chậm rãi ổn định lại, tâm trạng Vân Dạ cũng thả lỏng theo.
“Vân lão đại, đây là ma thú gì?” Hỏa Diễm thấy Vân Dạ nhẹ nhàng thở ra, liền mở miệng hỏi nói.
Vân Dạ lắc lắc đầu “Ta cũng không biết.”
“Răng rắc”“Răng rắc”“Răng rắc”
Từng đạo vết rạn xuất hiện trên bề mặt đại đản, ánh mắt Vân Dạ lần nữa tập trung vào đại đản trên không trung, nguyên bản Hỏa Diễm còn muốn hỏi thêm cái gì nữa bổng nhiên ngậm miệng lại, cùng Vân Dạ cùng nhau khẩn trương nhìn đại đản trên không trung.
“Răng rắc” Trên đỉnh đại đản rốt cuộc bị nứt ra thành một cái động nhỏ.
“Răng rắc, răng rắc” Động càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau, một tiểu đầu màu xám ướt sũng từ lỗ hỏng trên đại đản chui ra, một đôi mắt ngây thơ đen láy nhìn Vân Dạ cùng Hỏa Diễm.
Đây là Long?
Tiểu long thực cố gắng từ trong xác đại đản đi ra, dưới sự kinh ngạc của Vân Dạ, từng mảnh từng mảnh đem xác đại đản ăn vào.Sau khi ăn xong, tiểu long dùng tiểu móng vuốt của nó vỗ vỗ tiểu bộ ngực của mình, còn khoa trương ợ một cái làm ra bộ dáng ăn no. Sau đó, sưu một tiếng chui vào trong lòng Vân Dạ , tốc độ cực nhanh, làm cho Vân Dạ âm thầm líu lưỡi. Tiểu long ở trong lòng Vân Dạ cọ cọ, thỏa mãn ngủ.
Vân Dạ khóe miệng rút trừu, hiện tại là tình huống gì?Tiểu tử này rốt cuộc là ma thú gì? Tiểu tử này cùng với bộ dạng của Thần Long đông phương rất giống nhau, nhưng mà Thần Long lại nhỏ như vậy sao?
Vân Dạ lấy tay đem tiểu long từ trong lòng mình kéo ra, đặt ở trong lòng bàn tay khẽ hỏi :“Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc là ma thú gì?”
Tiểu Long mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Vân Dạ liếc mắt một cái lại nhắm mắt lại. Vân Dạ thấy tiểu tử này thật sự mệt mỏi, cũng không lại bức nó, sau đó lại nhẹ nhàng bắt nó thả vào trong lòng mình.
Ở bên kia theo một khắc từ lúc Tiểu Long được sinh ra, nguyên bản Băng Nhi đang bị vây trong trạng thái tu luyện đột nhiên toàn thân run run, nguyên tố bốn phía cũng trở nên không ổn định .
“Vân lão đại, Băng Nhi đã xảy ra chuyện.” Thanh âm của Hỏa Diễm đem lực chú ý của Vân Dạ lực từ trên người Tiểu Long kéo trở về. Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi lúc xanh lúc trắng , tình huống rất là nguy cấp.
Vân Dạ vội vàng đi đến trước mặt Băng Nhi, lo lắng nhìn hắn “Sao lại thế này? Vừa mới nãy không phải còn tốt lắm sao? Giờ sao lại thành như thế này?”
“Ta cũng không biết, có thể nguyên nhân là do ma thú lúc nãy của Vân lão đại xuất thế. Thời diểm lúc hắn được sinh ra, ta ngay cả đầu đều không ngẩn lên được, Băng Nhi đang tu luyện rất có khả năng cũng bị ảnh hưởng .” Hỏa Diễm lo lắng nhìn Băng Nhi, tuy rằng mỗi ngày hắn cùng cái tên Tinh Linh nguyên tố này thường xuyên cãi nhau, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, Hỏa Diễm cũng dần dần tiếp nhận Băng Nhi, biết Băng Nhi có tính cách của tiểu hài tử. Thân là đồng bạn, hắn vẫn là thực để ý Băng Nhi .
“Tiểu long?” Vân Dạ có chút đăm chiêu nhìn tiểu tử đang ngủ say trong lòng. Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?
Nói xong, Vân Dạ chậm rãi điều động hỗn độn linh khí trong không gian, từng chút một bình phục nguyên tố đang bạo động trên người Băng Nhi. Thời gian chậm rãi đi qua, rốt cục đến thời điểm Vân Dạ sắp duy trì không được nữa, linh khí bên người Băng Nhi chậm rãi bình phục . Băng Nhi từ trong ngủ say chậm rãi mở mắt.
“Đây là làm sao vậy? Tỷ tỷ? Ta còn còn sống sao?” Băng Nhi có chút mơ hồ nhìn quanh cảnh bốn phía xung quanh bị phá hư, nó không phải bị nguyên tố phản phệ sao?Bây giờ sao lại như thế này?
“Đứa ngốc, nói chuyện ngu ngốc gì vậy? Có ta ở đây làm sao có thể để cho ngươi chết được?” Vân Dạ nhẹ nhàng đem Băng Nhi đặt trong lòng bàn tay của mình, vừa mới bởi vì sự sơ ý của nàng thiếu chút nữa liền mất đi tiểu bất điểm này ,“Vừa mới nãy là chuyện gì xảy ra?”
“Tỷ tỷ, vừa nãy có một cỗ uy áp thật mạnh làm cho tâm thần ta không ổn định, xảy ra chuyện gì sao?” Băng Nhi lo lắng nhìn Vân Dạ, trong con ngươi tràn đầy sự quan tâm.
Vân Dạ nhếch khóe môi, lộ ra một cái tươi cười tuyệt mỹ :“Không có việc gì. Băng Nhi hảo hảo ngủ đi, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Nghe vậy, Băng Nhi im lặng nhắm hai mắt lại, hắn thật sự là quá mệt mỏi , vừa mới bị nguyên tố bạo động đã dùng hết toàn bộ khí lực của hắn, nếu không lo lắng cho tỷ tỷ, hắn căn bản không muốn mở mắt ra. Nhìn Băng Nhi không có việc gì, Vân Dạ thở phào một hơi, hoàn hảo tới kịp.
“Hỏa Diễm, tiến giai bị đánh gãy đối với Băng Nhi có bất lợi gì không?” Vân Dạ một tay ôm Băng Nhi, một tay ôm Tiểu Long, xoay người hỏi Hỏa Diễm.
“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, mỗi người tình huống đều không giống nhau, nhưng bình thường ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng, hiện tại chủ yếu nhìn xem sự khôi phục của Băng Nhi rồi mới biết được .” Hỏa Diễm trừng mắt to nhìn Vân Dạ, chuẩn xác hơn là nhìn Băng Nhi trong lòng Vân Dạ, tên tiểu Tinh Linh này không có việc gì đi?
Vân Dạ hạ mi mắt xuống,con ngươi màu tím lộ ra một tia áy náy, tiểu bất điểm ta sẽ không để cho ngươi có việc gì .
Bên kia,trong thư phòng Vương gia gia chủ Vương Chính:
Giờ phút này, Vương Chính trước mặt người ở bên ngoài không ai bì nổi cư nhiên vẻ mặt khiêm tốn cúi đầu trước mặt một nam nhân toàn thân mặc hắc bào màu đen. Nam nhân mặc hắc bào mặt không chút thay đổi, không nói câu nào hai mắt không biết nhìn về phương nào. Không khí trong thư phòng lập tức ngưng trọng lên. Vương Chính đang cúi đầu trên trán chậm rãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng không tự giác nắm chặt lại .
Hồi lâu, hắc y nam tử rốt cục mở miệng “Lấy đến sao?” Thanh âm khàn khàn, giống như quỷ mị, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (dựng tóc gáy).
Vương Chính từ không gian giới chỉ xuất ra một thanh đại kiếm màu lửa đỏ , cung kính đưa cho hắc y nam tử. Hắc y nam tử vươn tay tiếp nhận thanh kiếm, nhìn kỹ lập tức gật đầu,thu thanh kiếm vào không gian giới chỉ của mình : “Ân, lần này làm không tệ.”
Nghe vậy, Vương Chính mới yên lòng “Vậy đại nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài?”
“Gấp cái gì? Chỉ cần ngươi giúp ta làm tốt chuyện ta giao phó, ta sẽ nhắc tên ngươi trước mặt cấp trên.” Thanh âm khàn khàn của Hắc y nam tử truyền đến, trong thanh âm mang theo một chút tức giận.
Tâm Vương Chính vừa mới buông lỏng lại lập tức khẩn trương lên “ Dạ, cung tiễn đại nhân.”
“Ân.” Hắc y nam tử thản nhiên gật đầu, trong chớp mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Trong thư phòng, Vương Chính lập tức ngồi phịch trên ghế , kịch liệt thở ra, mỗi lần cùng đại nhân gặp mặt, hắn cảm giác giống như thở không nỗi.
Bên kia, Vân gia đang vội vàng huấn luyện một đội ngũ bảo vệ, Vân Dạ đặt tên cho bọn họ là Hộ Vân đoàn.