[Dịch]Vạn Năm

Chương 24 : Chương 24​




Sáng hôm sau, đoàn người khởi hành khá sớm, theo như nữ quan đến báo cho Tử Lan thì đây là ý chỉ của Hoàng thượng, muốn đến Nam Uyển trước giờ cơm chiều. Tử Lan vì tối hôm qua không ngủ được nên cực kì uể oải để mặc cho Tử Y rửa mặt thay quần áo. Khi đã xong xuôi, xốc dậy một chút tinh thần, Tử Lan bước ra cửa nhưng không may lại nhìn thấy đại ca cùng Tường Hách đang đứng hàn huyên gần đó, mà Lam Y cũng đang đứng bên cạnh. Tử Lan đi tới hành lễ chào Tường Hách. Tường Hách cũng không keo kiệt chào lại rồi nói chuyện đôi câu, sau đó nhanh chóng ra xe ngựa. Tử Lan bị Tử Hàn kéo đến một góc khuất, để Lam Y và Tử Y canh chừng, dùng giọng nói có phần ai oán, Tử Hàn bắt đầu cáo trạng:

-Muội có thể đổi cho ta một thân vệ khác không?

-Lam Y càng Bạch Dạ làm việc không tốt? – Tử Lan kì quái hỏi lại.

-Không, Bạch Dạ thì rất tốt nhưng – Từ Hàn hơi liếc ra ngoài nói – Lam cô nương thì hơi có vấn đề.

-Vấn đề gì? – Tử Lan khó hiểu hỏi.

-Thân phận nàng là nữ tử làm sao ngày đêm chung xe ngựa với ta như vậy được, sẽ làm ảnh hưởng xấu tới thanh danh của nàng – Tử Hàn bất đắc dĩ nói – Cho nên huynh nói muội, tìm một thân vệ nam khác cho huynh đi.

-Nhưng có Lam Y chăm sóc cho huynh có phải tốt hơn không, nàng không yếu đuối giống tì nữ bình thường mà còn cực kì trung thành. – Tử Lan bác bỏ ngay ý kiến của đại ca – Tóm lại, chuyện của muội đã quyết, huynh không cần nói gì thêm.

-Vậy có thể ngày hôm nay để cô ấy đi chung xe với muội được không, có Lam Y trong xe ta liền thấy cả người không thoải mái – Tử Hàn thấy không thuyết phục được muội muội, xuống nước năn nỉ.

-Cho dù huynh có thẹn thùng đi chăng nữa – nói xong câu này, Tử Lan hài lòng nhìn thấy nét mặt thẹn quá hóa giận của huynh trưởng rồi mới chậm rãi nói tiếp – Huynh cũng không được né tránh, muội đang tập cho huynh sau này không cần lúng túng khi đứng trước nữ nhi nữa, huynh phải cảm tạ muội mới đúng.

Thấy Tử Hàn dường như còn muốn nói gì đó nữa, Tử Lan trực tiếp đưa tay ngắt lời:

-Chuyện này dừng lại ở đây, sắp đến giờ khởi hành rồi, không thể trì hoãn ở đây được, muội đi trước.

Nói đoạn, nàng khéo léo dùng ống tay áo che lại cái ngáp không mấy đoan trang rồi mới đi ra ngoài, dẫn theo Tử Y ra xe ngựa. Bởi vì cả đêm không ngủ được, cộng thêm xe ngựa lắc lư, thời tiết lại mát mẻ dễ chịu, Tử Lan vừa lên xe được một lúc liền thoải mái dựa vào gối mềm ngủ mất. Mãi khi đến trưa dừng lại dựng trãi ăn trưa Tử Y mới gọi nàng dậy. Tử Lan uể oải nhìn trời nằng bên ngoài, nàng quyết định:

-Tử Y, đi báo với đại ca ta không khỏe nên sẽ ở trên xe nghỉ ngơi, không xuống đâu.

-Vâng – Tử Y đáp lời rồi đi ra ngoài.

-Tiểu thư, không xuống ạ? – Ám Dạ bên ngoài cất tiếng hỏi.

Tử Lan ừ một tiếng, hắn liền tìm một bóng râm không xa nơi dựng trại đỗ xe vào. Một lát sau, Tử Y quay lại mang theo một hộp cơm cùng một hộp điểm tâm tinh xảo:

-Cái này là do Hạ đại nhân bảo nữ quan đưa cho tiểu thư – Tử Y để hộp cơm đến trước mặt Tử Lan, sau đó mở hộp điểm tâm – Còn đây là Băng Đồng gửi.

Tử Lan nghe tới Băng Đồng liền không tự chủ nhìn hộp điểm tâm nhiều thêm mấy lần, sau đó gọi ra ngoài xe

-Ngươi vào đây ăn luôn đi.

Bên ngoài chưa kịp trả lời thì Tử Y đã vội nói:

-Ám Dạ là đàn ông, sao có thể vào chung chỗ với tiểu thư được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người.

Tử Lan hơi nhíu mày, nàng quên mất thứ luật lệ rắc rối của thời đại này, suy nghĩ một lát, nàng nói:

-Vậy hộp cơm này hai ngươi cùng ăn đi.

-Không cần đâu tiểu thư, chúng nô tì có thể đi đến chỗ nhận cơm của nô bộc.

-Ta còn hộp này không phải sao – Tử Lan vuốt lên hộp điểm tâm, nét mặt nhu hòa đi rất nhiều. – Các ngươi cứ ăn đi, ta thừa biết thứ cơm kia không hợp khẩu vị các ngươi – Nói đoạn nàng lấy một đĩa bánh quế hoa trong hộp đưa cho Tử Y – Để tráng miệng.

Sau đó trực tiếp không quan tâm tới Tử Y, nàng bắt đầu thỏa mãn ăn từng miếng từng miếng điểm tâm. Tử Lan híp mắt nói:

-Lần sau khi đi xa ta sẽ chuẩn bị thức ăn cùng với điểm tâm của Thiên Kỳ lâu, mấy thứ nữ quan kia nấu cũng không bằng đầu bếp ở Thiên Kỳ lâu, hẳn là các ngươi ăn không vào rồi.

-Còn có khó khăn gì mà chúng thuộc hạ chưa trải qua, ăn không còn là vấn đề quan trọng nữa – Tử Y bỏ đi xưng hô thường ngày, cười khổ nói với Tử Lan rồi mang thức ăn ra ngoài ăn cùng với Ám Dạ.

Tử Lan vừa ăn vừa suy nghĩ lời nói của Tử Y, mãi đến khi Tử Y từ bên ngoài vào nàng mới dừng lại. Tiếp tục một buổi chiều nằm trên xe ngựa, vừa đến hoàng hôn cũng là lúc đoàn người bước chân vào Nam Uyển. Nhìn thấy rừng cây rậm rạp hai bên đường vào khu lầu các, Tử Lan không tự giác nâng tinh thần. Cuối cùng cũng đến nơi, đây sẽ là nơi bắt đầu, từ bây giờ, Tử Lan chính thức bước chân vào vũng nước đục đó.

-Tiểu thư, đã đến nơi – Ám Dạ ở bên ngoài nói vọng vào.

Tử Lan đáp một tiếng rồi bước ra ngoài, nhìn vầng tà dương sau rừng cây, nàng hít sâu một hơi rồi quay lưng đi về phía lầu các. Nơi Tử Lan ở được gọi là Nghênh Phong Các, từ cái tên cũng biết được ở đây là nơi đón gió nhiều nhất Nam Uyển. Nhưng vì như vậy nên lầu này khá cao, có thể phóng tầm mắt khắp vùng Nam Uyển, điểm này rất hợp ý nàng. Các này có 4 phòng, 2 phòng ở lầu dưới và 2 phòng lầu trên, Tử Lan cùng một vị tiểu thư khác được xếp ở lầu trên, còn bên dưới là phòng của Tử Hàn cùng Tường Hách. Nghe nói vì Tử Hàn ở đây nên Tường Hách xin chuyển sang. Nơi này không quá xa khu đình viện của Hoàng gia, chỉ cách một vườn hàn mai và đào. Nếu xét theo vị trí thì có thể thấy đại ca của nàng cũng khá được lòng thánh thượng.

-Tiểu thư, buổi tối còn có yến tiệc, tiểu thư nên đi tắm rồi ạ - Tử Y ở phía sau lên tiếng.

-Ta biết rồi, để ta tự tắm, ngươi ở ngoài dọn dẹp đi – Tử Lan vừa nói vừa đi ra sau bình phong.

Sau khi tắm xong, Tử Lan chọn một bộ váy trắng, bên ngoài có áo choàng màu hồng nhạt bằng tơ tằm thêu rất nhiều hoa đào ở viền. Nàng dựa theo kí ức kiếp trước tự chải cho mình một kiểu tóc hình đôi cánh thiên thần rồi dùng một sợi dây trắng buộc ở giữa. Sau đó dùng một sợi dây bằng bạc có gắng một viên thạch anh hình giọt nước màu xanh đeo lên trước trán. Trang điểm nhẹ nhàng rồi theo chân Tử Hàn ra cửa..

-Tử Lan muội muội hôm nay rất đẹp – Tường Hách sau khi nhìn thấy nàng liền xuýt xoa khen.

-Cũng không nhìn xem là muội muội nhà ai – Tử Hàn kiêu ngạo nói.

Tử Lan mỉm cười, hơi lắc đầu rồi cho Tường Hách một ánh mắt với ý : “Huynh xem đại ca muội kiêu ngạo kìa, thật là không hiểu nổi”. Tường Hách cười lớn. Tử Lan quan sát họ, Tường Hách hôm nay mặc một thân hắc y, nhìn rất ra dáng võ tướng, còn đại ca nàng lại chọn sắc trắng, tay còn phe phẩy một chiếc quạt có vẽ tranh thủy mặc. Tử Lan bất chợt nghĩ về Tử Du, nếu vị trí hôm nay của nàng là của cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ sướng rơn, Tử Du đặc biệt thích soái ca. Nghĩ đến đây nàng bỗng cười khổ, nếu nàng đến thời đại này sớm hơn 2 năm thì sẽ khác, nàng của lúc đó tâm lí cực kì tăm tối. Khi đó, nàng còn chưa thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Nếu không có Tử Du, nàng chắc chắn không thể nào lạc quan như bây giờ.

Khi đến yến tiệc thì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chưa đến, Tử Lan thi lễ với Tường Hách rồi đi bề phía nữ quyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.