[Dịch]Vạn Năm

Chương 16 : Chương 16​




Quản sự của Thái tử phi đang đứng đợi ở cổng đón tiếp các vị tiểu thư thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, trước xe còn treo một thẻ bài màu vàng có chữ Hạ liền biết ngay đây là Hạ tiểu thư nổi tiếng gần đây. Ông được Thái tử phi dặn dò phải tiếp người này cho chu đáo. Ngay khi xe ngựa dừng lại, một chiếc xe ngựa khác cũng vừa đến chắn ngay đầu xe của Tử Lan. Nàng hơi khó chịu chau mày, dùng tay hơi lật miếng vải ngay cửa sổ nhìn ra ngoài liền thấy biển tên chữ Tiền vàng chóe đập vào mắt. Tử Lan cười thâm trầm, ánh mắt sáng quắc nhìn người vừa xuống xe, không ai khác ngoài thiên kim của Hộ bộ thượng thư Tiền Lệ Thu.

Đợi xe trước đánh đi, phu xe bên ngoài đánh xe đến trước cửa phủ rồi mới nói với người trong xe

-Tiểu thư, tới nơi rồi ạ.

Nghe như vậy, Thanh Y xuống trước lấy một cái ghế treo bên xe để xuống đất, Lam Y thì giở màn để Tử Lan đi ra. Khi Thanh Y và Lam Y bước ra mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, nha hoàn đã đẹp như thế thì chủ nhân sẽ như thế nào. Tử Lan ung dung nhấc váy đi xuống, nhìn quản sự tươi cười đón mỉm cười đáp lại, định đi vào thì lại có hai xe ngựa tới. Tử Lan ngước mắt nhìn, nhận ra một trong hai xe đó là xe của Tuân Úc Vương thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì. Đến khi Võ Vương bước xuống từ xe ngựa thứ hai thì Tử Lan biết, yến hội này cũng không đơn giản là ngắm hoa. Không trách được Tử Lan, nàng đến thế giới này chưa lâu, lại mất ba năm học nghệ, chưa từng tham gia những yến hội kiểu này. Thông thường, đây là nơi nữ tử khoe tài nghệ, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của quý nhân thì có thể thành phượng hoàng rồi. Tử Lan mải suy nghĩ không để ý thấy Tiền Lệ Thu cũng đang đứng bên kia cổng. Tử Lan nhìn vào xe của Thừa Mạc, thấy hộ vệ của hắn lấy xe lăn ra, lại bế hắn đặt lên xe, tới lúc hắn tới trước mặt, Tử Lan mới hoàn hồn, má hơi đó, từ bé đến giờ nàng chưa từng bày ra vẻ hoa si như vậy, thầm nhủ định lực không tốt, nàng phúc thân cúi đầu chào, che giấu biểu tình trên mặt

-Tham kiến Võ Vương gia, Tuân Úc vương gia.

-Miễn lễ đi – Võ Vương nói.

Tử Lan lúc này ngẩng lên, một chút dao động lúc nãy đã được hoàn toàn gột rửa, trở về dáng vẻ thanh cao bình thường. Dù vậy vì lúc nãy vội vàng cúi đầu, Tử Lan không nhìn thấy khóe miệng của Thừa Mạc nhếch lên, nếu nàng lại biết vẻ mặt thẹn thùng nhìn hắn của mình đã bị chính chủ nhìn thấy thì chắc sẽ hối hận đến chết.

Thừa Mạc cũng rất nhanh lướt qua Tử Lan, hình ảnh nàng lúc nãy đã in sâu vào lòng khiến hắn có một dục vọng muốn thấy nhiều hơn nữa những vẻ mặt của nàng chứ không phải vẻ lạnh nhạt bình thường. Vừa nghĩ đến đó, khóe môi hắn lại không kiềm chế được nâng lên.

Tử Lan nhìn theo vạt áo trắng tinh có thêu chìm của Thừa Mạc thầm nhủ, người này đặc biệt thích màu trắng. Tử Lan dẫn Thanh Y và Lam Y vào. Vì được Thái tử phi dặn dò trước nên quản sự rất chu đáo với Tử Lan. Ban đầu, Tử Lan cũng không để ý lắm, đến khi thấy chỉ mình nàng được nhận thái độ đối xử như vậy thì Tử Lan hơi ngạc nhiên. Tử Lan khéo léo hỏi quản sự thì biết được, người dặn dò cho hắn là Thái tử phi. Điều này làm Tử Lan bất ngờ một chút, nàng nhìn vị Thái tử phi đang đứng phía trước chào hỏi khách nhân, nàng tiến lên hành lễ:

-Tham kiến Thái tử phi.

-Vị này là Hạ tiểu thư đúng không – Thái tử phi lên tiếng, nhưng chưa cho Tử Lan đứng lên.

-Thưa phải – Tử Lan hơi nhíu mày nhưng không để Thái tử phi nhìn thấy.

-Mau mau đứng lên – Lúc này Thái tử phi mới nâng Tử Lan dậy.

Tử Lan đứng dậy, ngước mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của Thái tử phi Trương Tuế Lâm. Tuế Lâm không phải là người đẹp nhất nhưng từ đầu mày cuối mắt đều phát ra một cỗ quý khí, cao ngạo. Khí chất đó không phải luyện tập mà có, đó là ngạo khí từ tủy xương. Trang điểm nhẹ nhàng nhưng sắc sảo, không làm mất vẻ quý phụ.

Khi Tử Lan quan sát Tuế Lâm thì Tuế lâm cũng nhìn lại Tử Lan. Cung trang xanh biếc tôn lên làn xa trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, đưởng nét sắc sảo, cộng thêm nốt chu sa đỏ thẫm ngay giữa trán càng tăng nét mị hoặc. Vừa cao ngạo như tùng bách, vừa mị hoặc như phù dung, vừa trong trẻo như trúc, vừa mềm mại tựa nước, những điểm đó tưởng chừng đối chọi nhau nhưng lại hòa hợp đến lạ kì. Tuệ Lâm cười khổ trong lòng, chằng trách Thái tử nhớ mãi không quên. Tuệ Lâm cười nói với hạ nhân bên cạnh:

-Đưa Hạ tiểu thư đến đào uyển đi.

-Tử Lan xin phép – Tử Lan hơi nhún người, nhìn Tuệ Lâm bằng một ánh mắt cao thâm rồi lướt đi rất nhanh.

Tuệ Lâm bị Tử Lan nhìn liền chột dạ. Ánh mắt Tử Lan nhìn người khác như muốn nhìn thấu nội tâm, nhưng khi Tuệ Lâm định thần lại thì ánh mắt đó đã mất tăm, chỉ còn một ánh mắt lạnh nhạt. Tuệ Lâm nhìn theo bòng lưng của Tử Lan đến khi nàng khuất sau ngã rẽ.

***

Tử Lan bước vào vườn đào, ở đó hoa đào nở trắng xóa một vùng cực kì xinh đẹp. Tử Lan dường như muốn chìm đắm trong đó, đến khi Thanh Y lên tiếng nhắc nhở Tử Lan vào bàn nàng mới giật mình. Nhìn lại vườn đào với ánh mắt không tốt, Tử Lan chợt trở nên âm trầm. Lam Y và Thanh Y cũng nhận ra sự thay đổi ở Tử Lan liền nâng cao cảnh giác. Tử Lan thấy Lam Y thu hồi nét cười mỉm thì hài lòng, bên cạnh nàng cần những người nhạy bén như vậy. Tử Lan không kiềm chế được lại nhìn vào vườn đào, vườn đào này có vấn đề. Nàng chưa bao giờ ngẩn người như vậy, bởi vì kiếp trước, chỉ cần nàng sơ sẩy một chút sẽ mất mạng.

Nhìn quanh vườn, Tử Lan nhận thấy bàn tiệc được chia làm hai, ở giữa có một đài cao trải thảm nhung đỏ. Bên trái là bàn dành cho nam nhân do Thái tử chủ trì, bên phải là bàn dành cho nữ quyến do Thái tử phi chủ trì. Nhìn sang bên kia, Tử Lan nhìn thấy bóng dáng của đại ca, hắn mặc bộ áo bào lúc sáng ra ngoài, có vẻ là không kịp về nhà thay y phục. Hạ Tử Hàn cũng nhìn sang bên này, thấy Tử Lan thì vẫy vẫy tay rồi cười hết sức dịu dàng, Tử Lan cũng mỉm cười đáp lại. Gần như lập tức, Tử Lan nhận được vô số ánh mắt ghen tị của nữ tử xung quanh. Tử Lan cười bất đắc dĩ, chẵng lẽ họ sợ người khác không biết mình ghen tị hay sao. Tuy nhiên, giữa những ánh mắt đó, có một ánh mắt cự kì nóng bỏng châm vào gáy Tử Lan. Đưa mắt nhìn lại, Tử Lan nhận ra người đang nhìn nàng là Tiền Lệ Thu thì quả thật cảm thấy ông trời cũng thật trêu người, nhà họ Hạ và họ Tiền quả thực là nghiệt duyên. Tuy nhiên Tử Lan không biết rằng, người Tiền Lệ Thu để ý không phải đại ca nàng mà là một người khác. Từ lần yến hội trong cung, khi Tuân Úc Vương thổi tiêu đệm nhạc cho Tử Lan múa thì Lệ Thu đã cảm thấy ghen tị. Vì cớ gì, nàng ta rõ ràng là đệ nhất tài nữ mà tất cả hào quang đều bị Tử Lan chiếm hết. Tử Lan không những là muội muội ruột của Hạ Tử Hàn, còn thân cận với Thái tử, đến hôm yến tiệc lại thu hút ánh mắt của Tuân Úc Vương gia. Lệ Thu âm thầm xoắn chặt khăn tay, hôm nay nàng phải nổi bật hơn mới được. Nghĩ đến đây, Lệ Thu nhìn sang bàn của nam nhân, ánh mắt ái mộ nhìn các Vương gia, Thái tử nàng không dám nghĩ đến nhưng các Vương gia còn lại, nàng tự tin mình đủ khả năng thu hút ánh mắt của họ.

Yến tiệc bắt đầu, Tử Lan chăm chú nhìn những món điểm tâm trước mắt, nàng đặc biệt thích ăn điểm tâm và trái cây tươi nên khi nhìn thấy những món điểm tâm tinh xảo trên bàn thì cực kỳ thích. Chậm rãi cắn một miếng bánh, cảm nhận miếng bánh tan trong miệng, Tử Lan thỏa mãn híp mắt. Một trong những điều khiến Tử Lan đặc biệt hài lòng khi đến thời đại này đó là những mòn điểm tâm tinh xảo ở đây. Tử Lan ăn một cách vui vẻ, không để ý phía bên trái có một đạo ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.