[Dịch]Vạn Năm Luân Hồi

Chương 7 : Chương 7




"Chủ nhân, tam tiểu thư của Dương phủ có gì khiến ngài cảm thấy nàng ta khác biệt?" một y thủ toàn thân vận một bộ hắc phục đứng nghiêm nghị trước mặt thái tử Vương Vệ. Thấy chủ nhân của mình có một chút sự kỳ lạ trong mắt từ khi hồi phủ nên hắn thuận miệng hỏi một tiếng.

"Nàng ta có một khí thế vượt mặt những người ta từng gặp. Khí thế có thể gọi là đang xưng vương" Vương Vệ cầm tách trà lên nhâm nhi một ít lại đặt xuống. Cái kiểu đi mà hất cái mặt lên của nàng khiến hắn rất chú ý đến, ít ai dám trước mặt hắn mà thể hiện được hoàn toàn thế độ ngông cuồng như vậy.

"Nữ nhân cũng có khí thế?".

"Tiểu Lạc, do ngươi không hiểu. Khí thế của nữ nhân đã có thì còn mãnh mẽ hơn của nam nhân chúng ta rất nhiều".

Tiểu Lạc thở nhẹ, nhắm mắt yên định vài giây, "Chủ nhân, tôi sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ ngày vừa giao". Hắn một giây biến mất khỏi phòng của Vương Vệ.

Tính ra, tiểu Lạc là người mà hắn đào tạo cũng là người đứng thứ hai của tứ đại quái vật Luân Niên của Kinh thành. Hắn có quy tắc nhất định, không bao giờ để bất cứ kẻ thù nào thấy được gương mặt thật.

Trong bốn kỳ tài của hắn tất cả đều là nam nhân, được giao những nhiệm vụ không mấy vẻ vang. Làm nội gián trong phủ của các thừa tướng và các quan lại trong triều ngày ngày điều phải moi tin tức, độ nguy hiểm rất cao nên buộc phải luyện tập rất gian khổ.

Đám thuộc hạ của hắn có một con hồ ly trắng chín đuôi rất ít nói và duy chỉ nghe lời mình hắn, vì lý do gì ư? Hắn là người đánh bại con hồ ly đó, bắt hắn nói chuyện với loại người đã là một nổi nhục a.

...

Thời gian cũng dần dần thoáng qua, ngày mai chính là đêm tết nguyên tiêu rồi, trong Vương phủ tất bật hơn mọi ngày.

Khan Ni phu nhân cùng các ái nữ ra ngoài mua gấm vóc về may y phục mới. Kinh thành vốn dĩ phồn hoa, dịp lễ lớn nên rất đông người buôn bán, người mua cũng không ít.

"Y nhi, màu tím hợp với con nhất nhìn rất trang nhã" Khan Ni phu nhân cười tít mắt, đưa miếng vải vào người nàng ngắm nghía ít lâu.

Dương Y cười dịu dàng ẩn hiện dưới lớp khăn lụa mỏng, thứ nàng thích cũng chính là màu tím, cũng may không phải màu xanh lá cây không thì... nàng dù chết cũng không mặc vào người.

"Cẩm Tú, muội cũng thích màu tím nhỉ? Lấy màu của mẫu thân chọn đi" Dương Minh Nguyệt vô tình nhìn thấy cảnh không thuận mắt ở ngay trước mặt, tức không thành lời nhưng phải nuốt vào cố gắng diễn.

Tóm lại nàng ta có tốt lành gì, toàn đem muội muội ngu ngốc Dương Cẩm Tú thế thân chịu trận.

"Minh Nguyệt, mẫu thân chọn sấp tơ lụa tím này cho Y nhi. Cẩm Tú thích màu hồng nên mẫu thân chọn sẵn rồi" Khan Ni phu nhân nhanh chóng nói.

Dương Cẩm Tú vừa nghe Dương Minh Nguyệt nói chưa kịp phản ứng lại bị mẫu thân cướp mất vai thoại nên ấm ức một trận.

"Mẫu thân không sao, nếu đại tỷ muốn lấy nó cho nhị tỷ cũng không sao. Y nhi vốn là quen rồi" Dương Y nàng thích nhất là đả kích người khác, câu Y nhi vốn là quen rồi này, một người thông minh như phu nhân Khan Ni chắc chắn sẽ hiểu rất rõ.

"Không được, mẫu thân chọn cho con, con không được từ chối. Cẩm Tú là tỷ tỷ nên phải nhường cho muội muội nó sẽ không dành với con" do Dương Y nhẹ nhàng chạm vào nổi đau của một người mẹ, bao năm nay không chăm sóc cho đứa con gái mình thật tốt.

Dương Cẩm Tú nghe thấy lời nói của mẫu thân mình như một tiếng sét gầm ngang tai, nàng nghĩ tất cả điều là con sao chỉ duy nhất Dương Y được chọn vải còn hai tỷ muội lại phải tự lựa? Thật bất công!.

"Cẩm Tú, vậy lấy màu hồng do mẫu thân đã chọn qua đi" Minh Nguyệt đi đến cầm sấp vải màu hồng đưa cho nàng. Nếu bây giờ không ngăn cản với tính cách này của Dương Cẩm Tú thì mọi chuyện trở nên rối hơn lúc nào hết.

"Mẫu thân, phải lựa cho phụ thân một sấp nữa" Dương Y nhìn quanh, liền với tay đến trước lấy sấp vải màu nâu với hoa văn tinh sảo, "Mẫu thân cái này rất hợp với phụ thân" nói xong nàng cười.

"Tiểu thư rất biết chọn, đây là tơ lụa thượng hạng được nhập từ Lưu Đài các ở Kim quốc về" ông chủ thấy nàng lấy sấp phải liền biết nàng rất biết cách lựa chọn.

Lưu Đài các là nơi sản xuất tơ lụa thượng hạng cao cấp nhất phía Đông Kim quốc. Vận chuyển từ Kim quốc đến đây cũng mất khoảng mấy tháng.

"Rất đẹp Y nhi, mẫu thân cũng tính lựa cho ngài một cái không ngờ con lại nhanh tay hơn" một đứa trẻ biết lo lắng về gia đình là rất tốt, khiến cho phu nhân không cách nào thoát khỏi sự vui sướng.

"Con đi ra ngoài cùng Thận nhi dạo quanh một vòng đi, có nhiều chỗ rất đẹp. Mẫu thân sẽ hồi phủ trước sau đó sẽ kêu các lão nhân gia trong phủ dùng kiệu đến để đưa con về" phu nhân cầm tay Dương Y xoa xoa, lấy trên người ra đưa một túi tiền lớn cho nàng.

"Đa tạ mẫu thân" nàng gật đầu với Thận nhi sau đó lui ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.