[Dịch]Vạn Năm Luân Hồi

Chương 5 : Chương 5




"Lão gia bớt giận" nô bộc trong phũ tỏ vẻ yếu ớt, cùng một lượt quỳ xuống. Dương gia rất ít khi giận đến nóng mặt đập bàn như vậy, tính ra thì cũng được mấy năm rồi.

Dương Tể luôn tỏ ra bình tĩnh trước mọi tình huống, vì hắn đưa lễ nghĩa là đầu, gia giáo trong nhà không ai không biết, dù có thương yêu đến thế nào đều phải chịu hình phạt công bằng như nhau

Khan Ni phu nhân dắt tay Dương Y vào phủ diện chính, thấy Dương Tể hừng hừng lửa giận liền tức tốc nói "Lão gia đừng trách Y nhi, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện"

Dương Tể đứng dậy, chấp hai tay ra sau, "Khan Ni nàng đừng hiểu lầm, người ta nói là Cẩm Tú" sự dịu nhẹ trên gương mặt phân tán khắp các ngóc ngách, sắc mặt ông ta thay đổi còn nhanh hơn gió. "Dương Y, ta đã bảo con tự nhìn lại bản thân trong một tháng sao con lại tự tiện ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của ta"

Nàng nghe thấy câu nói của Dương Tể liền thẳng lưng quỳ xuống, đầu hơi hạ thấp, "Phụ thân, Y nhi nhận ra lỗi lầm mà bản thân đã gây ra". Ở đây có mẫu thân, phụ thân sẽ không dám trách mắng nàng, khiong thể phí đi cơ hội tốt như thế này

"Lão gia người xem Y nhi đã biết lỗi rồi. Chàng bỏ qua cho nó đi" Khan Ni phu nhân đỡ nàng đứng dậy, phủi đầu gối giúp nàng

"Được được" Dương Tể vuốt bộ râu đen dài trước cầm, "Còn Cẩm Tú đâu? Đứa trẻ này không thể không dạy dỗ" ông trừng mắt nhìn đám người hầu phía sau. Trong ba đứa con thân sinh, ông thương nhất là Dương Y và Dương Minh Nguyệt còn đứa con Dương Cẩm Tú kiêu ngạo, cứng đầu khinh rẻ người khác sau này ắt để lại hoạ

Dương Minh Nguyệt ở trong phòng trang điểm nghe thấy tiếng độ ở phủ diện liền cùng nha hoàn đi đến. Nàng bước vào thấy mẫu thân đang đỡ Dương Y, còn phụ thân thì tức giận nên đi tới bái kiến, "Bái kiến phụ thân, mẫu thân. Nguyệt nhi vừa nghe tiếng động nên liền chạy đến đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì"

"Là do con nha đầu Cẩm Tú đó. Nó vừa gây sự với Thái tử, thiếu một chút nữa gây ra hoạ lớn" Dương Tể mặt lạnh, thuật lại tội lớn của Dương Cẩm Tú vừa lúc nãy gây ra. Thái tử Vương Vệ nổi tiếng thông minh, xử lý mọi chuyện theo quy tắc không phân thân phận nên rất được tôn trọng, đặc biệt chẳng thích vuốt mặt để mũi cho bất kỳ ai nên hậu thuẫn phía sau lưng chỉ có Viễn phi.

Nói tới Viễn phi người ta liền nghĩ đến gia thế khủng khiếp phía sau lưng bà ta. Cha Viễn phi là tướng quân tiếng tâm lừng lẫy, nam chinh bắc phạt, trăm trận trăm thắng, điều khiển hai mươi vạn quân thiết đảo biên cương nhưng đáng tiếc người mà hoàng đế yêu chỉ có hoàng hậu Minh Diễm.

"Phụ thân, Cẩm Tú đang ở đình viện" Dương Minh Nguyệt cúi đầu sau đó đứng dậy, nét mặt bình thường nói với Dương Tể. Không phải đơn giản mà Dương Tể yêu thương nàng ta a, mà vì chính tính cách của nàng ta khiến người ta thích

Phía sau tấm màn che mặt, cánh môi Dương Y nhếch lên, nàng nghĩ: Dương Minh Nguyệt ngươi quả nhiên lòng dạ rất sâu, không như ả Dương Cẩm Tú ngu ngốc để người ta lừa mà không hay biết

"Mời nhị tiểu thư của các người đến đây" Dương Tể tức giận, chỉ tay về phía hai nha hoàn run rẩy phía sau lưng Dương Minh Nguyệt

...

"Cẩm Tú tiểu thư, tướng gia gọi người đến" một nha hoàn lên tiếng, cung kính khơm người

Dương Cẩm Tú đang ngồi nhâm nhi tách trà trong tay lại phải buông ra đặt trở lại lên bàn, quay đầu trừng mắt nhìn hai nha hoàn, "Có chuyện gì?"

"Là chuyện vừa lúc nãy tiểu thư bất kính với Thái tử" hai nha hoàn nhìn nhau gật đầu sau đó một người tiếp tục nói

Dương Cẩm Tú giận đỏ mặt, đưa tay nắm chặt tách trà, nhưng ngón tay thon dài đỏ lên: Tất cả là tại Dương Y, ả ta đúng là khắc tinh, là sao chổi

Nàng vứt tách trà xuống hồ nước bên cạnh đình viện, đứng dậy phắt váy bỏ đi

"Bái kiến phụ thân, mẫu thân" Dương Cẩm Tú bước vào, một mạch quỳ xuống

"Ngươi chắc được nuông chiều quá nên hư rồi, hôm nay ta thật sự phải dạy dỗ ngươi" Dương Tể tức giận đi đến trước mặt nàng ta, "Quản gia, đem gia pháp ra đây" ông đưa tay ngang, nhìn quản gia bên cạnh một cái

"Lão gia, nó là nữ nhi nếu ngài cứ dùng roi đánh như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo, sau này còn ai dám lấy nó nữa" Khan Ni phu nhân nhảy xỏm xuống ôm lấy Dương Cẩm Tú. Dù thế nào đi nữa tất cả đều là con mà bà đứt ruột sinh ra, đứa nào cũng không được phép tổn hại

"Đây lão gia" quản gia cần roi da bằng hai tay

"Khan Ni nàng tránh ra đi, để ta dạy dỗ nó cho nó biết thế nào là con cái của gia đình gia giáo" ông tức giận sai người lôi Khan Ni phu nhân ra

Dương Cẩm Tú nước mắt chảy rồng rồng trên mặt, đây là lần đầu thấy cha nàng dùng đến gia pháp...

"Phụ thân, chờ đã ta có điều muốn nói"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.