[Dịch]Vạn Năm Luân Hồi

Chương 4 : Chương 4




Vương Vệ? Hiện tại tôi mới biết cuộc sống là một vòng cung nhỏ hẹp, chớp mắt đã có thể gặp anh của kiếp trước. Nếu duyên phận của chúng ta đã xuyên thời gian để tới gần nhau tôi sẽ không để nó lãng phí thêm nữa

"Thái tử, ái nữ không biết quy củ gây phiền hà cho ngài, ta chính thức tạ lỗi với ngày tại đây" Dương Tể cuối thấp người, cũng tại đứa con gái thứ hai không hiểu chuyện cái gì cũng khiến ông phải bận tâm, lần này ông quyết phải dạy dỗ nàng

"Dương đại nhân không cần khách sáo, chỉ là ta có một số chuyện thắc mắc về nàng, Dương Y" sắc thái không biến đổi, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẹn một vẻ vô cùng phẳng lặng

Dương Tể đứng thẳng người, hơi ngẩn người một lúc. Ông cứ tưởng nhị tiểu thư đã gây họa không ngờ lại là đứa con gái bướng bỉnh Dương Y, càng ngày càng rắc rối, "Y nhi còn nhỏ, tính tình rất thẳng thắn, có gì nói đó không nhìn mặt ai. Ngài hãy nể mặt ta mà bỏ qua cho nó"

"Ta còn chưa đặt câu hỏi ngài đã cầu xin liệu có phải ta là một ác nhân?" con ngươi bị ánh nắng chiếu vào trực tiếp nên đặc biệt có màu tím tinh tế, những loạn tóc dài được gió đùng đẩy mà tự do bay nhảy

"Không, vi thần không có ý đó" Dương Tể lắc đầu, mồ hôi tuông trên mặt, đắc tội với hoàng thân quốc thích... vạn nhất là tên thái tử quyền thế khuynh đảo này sẽ rất rắc rối vì có thể sẽ khiến gia tộc rơi vào vòng xoáy giết người, máu nhuộm phỉ thành,

"Vậy chúng ta vào nhà rồi hãy nói" Vương Vệ gật đầu, hắn cũng là người kiêu ngạo, bảo thủ lại cố chấp cái gì đã tò mò đã muốn thì không ai có thể ngăn cản, quan trọng hắn rất có hứng thú với Dương Y, hắn rất muốn biết được khuôn mặt thật của nàng

Dương Y bị bỏng từ nhỏ chuyện này vốn đã truyền ra khắp kinh thành. 'Tam tiểu thư Dương phủ xấu xí' biệt danh từ lâu luôn đặt nặng trên vai nàng, có lẽ đó là một trong những lý do khiến nàng ta có tính khí nóng nảy. Thử hỏi đời có bao nhiêu kẻ có thể bao dung nàng? Lúc trước là một con người xấu xí đến nay lại khác biệt việc này ai có thể nghĩ đến

Hai người cùng bước vào phủ diện chính, chính giữa là một bức tranh núi non cao hùng vĩ. Xung quanh được trang trí vài cây kiểng nhỏ lúc nào cũng tản ra một hương thơm dịu nhẹ

...

"Dương Y, mẫu thân có lỗi với con. Không phải mẫu thân cố ý bỏ rơi con, con đừng trách ta, mấy năm nay lòng ta đau như cắt..." mẫu thân nàng cầm tâm bông tẩm nhẹ lên vùng tráng bị thương rỉ máu đỏ của nàng, đôi mắt gứm đỏ

Dương Y cười thầm trong lòng, quá rõ rồi, nàng thuộc tuýp người thù dai liền nhớ tới chuyện mấy con đàn bà vô năng được xưng danh tỷ tỷ đó: Được lắm, đại tỷ nhị tỷ hai người chờ đó, ta sẽ thay Dương Y trả vài phần quà đặc biệt cho các người

"Năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" kí ức của nàng chỉ còn những lớp sương vẩn đục không màu sắc

"Pháp sư của đế quốc chúng ta cũng là huynh trưởng của ta đã liệu trước. Huynh ấy nói 'Mệnh trời khó tránh, ta rất muốn phá vỡ nó nhưng tiếc sức ta không đủ. Số phận của một trong các nha đầu nhà ngươi sẽ được phong huy mẫu nghi thiên hạ, còn các nha đầu còn lại e rằng bị... aiz'. Ta rất sợ, mỗi lần nhìn thấy các tỷ của con ta lại hình thành những ám ảnh lên người con, sợ con sẽ bị các tỷ hại chết" ánh mắt lơ đãng, cánh tay trắng nõn, thon dài dừng bôi thuốc lên vết thương sau đó bỏ hẳn xuống

Pháp sư ơi pháp sư không uổng công ông là pháp sư được tín nhiệm của đế quốc, đoán rất chính xác!

"Người đừng lo nữ nhi hiểu rồi, sẽ không hận hai người" nàng cười khẩy, mi mắt nheo lại như một chú mèo nhỏ đang oa oe làm nũng

Mẫu thân nắm chặt lấy đôi tay nàng, các ngón tay chuyển động vuốt ve tay nàng, "Còn nữa, huynh ấy có nói huynh ấy sẽ cố trừ điềm gỡ đó phải mắc mười bốn năm cũng chính là sau tết nguyên tiêu vài tháng nữa"

Nàng nâng cao khoé môi, sống mũi thon dài như một viên kim cương nhẫn bóng dưới ánh nắng sặc sỡ ngoài cửa sổ truyền vào, "Con hiểu rồi mẫu thân"

Trừ bỏ thì sao, trễ rồi... ta đã xuyên ngàn năm đến đây không kịp thay đổi số mệnh của mấy người họ nữa

...

"Cung tiễn thái tử, ngài đi đường cẩn thận" Dương Tể cuối người, chấp tay cung kính Vương Vệ

Vương Vệ là thái tử của Vương Minh quốc thường hay bỏ đi ra ngoài chơi nhưng toàn lấy danh 'Di phục xuất tuần' để ra ngoài. Trong mắt họ thì là vậy nhưng mà hắn không phải tuýp người tầm thường mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của hắn, "Ngài quá khách sáo rồi, ta sẽ mang tin tốt đến cho ngài" nói xong hắn phóng lên ngựa lao đi như gió cuống

Tin tốt? Sẽ là tin tức gì đây? Dương Tể thở dài suy nghĩ một hồi chợt nhớ đến Dương Y thầm nghĩ không bình thường

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Làm mất mặt Dương phủ ta, thừa tướng ta còn mặt mũi gì nữa"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.