[Dịch]Vạn Năm Luân Hồi

Chương 17 : Chương 17




“Đáng ghét! Cái gương mặt đó, con nha đầu chết tiệt cứ đợi đấy ta sẽ xử lý ngươi” Dương Cẩm Tú phẫn nộ, ngồi dưới đất mà mặt mày tối sầm lại, hai bàn tay cấu chặt dưới nền gạch. Dương Cẩm Tú vốn đã ghét Dương Y từ trước, nay lại xảy ra chuyện này khiến cho Dương Cẩm Tú ghét nàng hơn bao giờ hết. Căm thù nàng đến tận xương máu.

Đối với nàng cũng vậy bất kỳ cái gì từ những người muốn hại mình điều có một mục đích như nhau đó là muốn biến mất, nàng mất đi họ mới thấy thế giới này hạnh phúc, vì như vậy nàng mới càng phúc hắc sống thật tốt a.

Gương mặt của nàng khiến tất cả mọi người điều một phen hoảng loạn, các tiểu thư đài các ấy nếu không nghe nói đằng sau tấm lụa ấy là một gương mặt xấu xí cũng không rảnh rỗi đi xin sự với nàng, ngược lại nếu biết gương mặt đó còn đẹp hơn đệ nhất mỹ nữ của kinh thành cho dù giao nửa giang sơn các nàng cũng không làm cho rơi chiếc khăn đó, thấy mặt Dương Y liền cảm thấy bị sỉ nhục, thực sự là ông trời quá bất công.

“A. Chuyện này thú vị thật. Con gái thân sinh của Dương Tể thật chỉ có mình con bé đó tài trí hơn người, chỉ là riêng hai tỷ của nàng ta, ta là vẫn thấy không thuận mắt” Viễn Phiến đưa tay lên cánh môi suy tư, gương mặt che khăn khiến ai cũng rất muốn gỡ xuống của nàng rất không thuận mắt nay lại tự động rơi xuống đúng là ý trời. Như vậy cũng khiến tâm tình bớt một gánh nặng để suy nghĩ.

“Gương mặt đấy con đã từng thấy qua, lúc đó trời cũng tối nên nhìn không rõ. Đúng là đẹp hơn Đông Tuyển của Vân Du các rất nhiều” Vương Vệ đứng dậy nhìn theo hướng nàng vừa đi, hắn có cảm giác rất lạ về chuyện lúc nãy xảy ra nên một mực muốn tìm hiểu.

“Vệ nhi, đừng để bản thân lúng sâu vào nha đầu đó sẽ rất khó mà dứt ra, một khi con yêu nó, nó sẽ không để con thoát khỏi vòng mê muội của tình cảm đâu” Viễn Phiến đã từng bị buột chặt bởi một sợi dây gọi là tình nhưng sợi dây ấy chỉ một mình nàng nắm, còn ngươi kia mãi không chấp nhận nàng trong thế giới của mình.

“Hoàng nhi nghe lời người” nói xong hăn vụt đi mất.

Trong hoàng cung lại nhất thời trở nên im ắng, mọi người điều xin cáo lui để chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối thật tốt, chỉ là đám công tử tiểu thư vẫn còn lưu lại nơi này.

“Y nhi đâu rồi?” Dương Tể bước ra từ trong thư phòng của hoàng thượng, hắn vừa cùng với Vương Thư thảo luận một vài việc.

“Y nhi đi xem các bằng hữu chơi bóng rồi” ngữ khí nhẹ nhàng, nàng nhìn ra phía các hoàng tôn tộc tử chơi đùa, “A hình như tất cả đều đi đâu mất rồi” ngay cả bóng một con chim cũng không có, hoàng tôn tộc tử ở đâu ra chứ.

“Sức khỏe của nó vẫn tốt chứ? Mau kêu thị vệ tìm nó về” hắn vẫn là để tâm đến nàng nhất, thân mang bệnh lại đi khắp nơi nếu lỡ ngất xỉu giữa đường ai sẽ giúp nàng nhận ra thân thế chứ.

“Có lẽ mệt quá nên về nghỉ rồi. Để thiếp về phòng tìm, Y nhi chắc chắn sẽ ở đấy”.

Dương Y đi phía trước, Tịnh Thiếu Xá trong bộ giáp binh sĩ hắn đi theo phía sau nàng không chút tiếng động, kết cục của hắn có lẽ không tươi đẹp như anh mặt trời nóng ấm hiện tại nữa, không chừng sẽ trở thành mùa đông mưa tiết ngập lòng. Hắn không hề cố ý, chỉ là bảo vệ nàng một ít ai ngờ lại là người hại nàng chứ.

"Dương Y, ta thật sự có lỗi với ngươi. Đừng đuổi ta đi, ta sẽ làm những gì mà ngươi nói" Tịnh Thiếu Xá hết cách rồi, lòng hồi hộp không yên sợ nàng sẽ trách mắng, hắn cầu xin sự tha thứ trước khi chết vậy cũng coi như là một cơ hội để sống đi.

"Im lặng rồi đi theo đi, tên ngốc. Nói nhiều như thế sợ sẽ mệt cho ngươi đấy" nàng liếc xéo hắn, đây là đe dọa không phải một lời khuyên. Hắn mà không hiểu ý trong câu này chắc chắn sẽ bị nàng biến thành tro tàn a.

"Ta sẽ im lặng".

Hai người tiếp tục đi, đi một lúc hắn cũng không chú ý rõ con đường đã đi đến đây nên rất ngạc nhiên. Nàng mở cửa đi vào, hắn bước chân theo rồi xoay người đóng cửa lại.

"Tịnh, ngươi làm tốt lắm. Tuy không nằm trong kế hoạch nhưng nhờ ngươi ta lại nảy ra một ý tưởng mới" nàng ngồi xuống ghế, tai mũi ửng đỏ lên vì tiết trời lạnh lẽo. Thân thể chịu nhiệt không tốt khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hắn đơ mặt ra, hắn tưởng sẽ bị nàng đánh đến chết, nghĩ lại thì hắn nhớ nàng đâu có võ công sao hành xác hắn được nhưng mà cái thứ đồ chơi kia rất nguy hiểm lỡ đụng vào người chắc chắn không còn là cái xác nguyên dạng nữa.

"Ta đã nghĩ mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác nhưng bây giờ ta lại có một kế hoạch tốt hơn. Nghĩ lại gương mặt này cũng rất hữu dụng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.