“Định cứu nàng ta à? Cô nương ấy không tầm thường đâu, tuy nhỏ tuổi nhưng theo ta quan sát tâm lý phải hơn hai mươi rồi” Viễn Phiến hoàng hậu cùng mười mấy nha hoàn che ô đi theo phía sau, nàng biết hắn nhất định sẽ đi theo Dương Y ra đây.
“Bái kiến mẫu hậu, hoàng nhi chỉ lo nàng ấy sẽ bị thương tổn” hắn nhìn nàng yếu đuối như vậy rất không nhẫn tâm nhìn nàng bị thương nhưng hắn vốn là con người tàn bạo nay lại bị lung lay chỉ bởi một người.
“Dương Y, con nhóc này rất thông minh, lại có thể khiến cho một người như Tịnh Thiếu Xá đỡ dùm một quả bóng mà không than trách một lời chứng tỏ nó rất biết dùng đầu”.
Vân Đồ và phụ thân Viễn Phiến có quen biết nên đương nhiên nàng cũng biết qua Vân Du tông, không những vậy nàng còn rất rõ thế sự bên trong a. Tịnh Thiếu Xá nam nhân này không phải ai hắn cũng bảo vệ, tính cách của hắn chính là thích diễn nhưng theo mắt nhìn của nàng, lúc ở bên cạnh của Dương Y hắn không có ý xấu.
Vân Du tông chính là thế lực thứ hai của hoàng hậu và Vân Đồ chính là sư phụ của Vương Vệ. Nhờ Vân Đồ mà Vương Vệ mới có nội công thâm hậu như hiện nay nên hắn rất tôn trọng tình thầy trò giữa hai người.
“Hắn chính là có tình ý với nàng” Vương Vệ cũng đoán được độ chìm của Tịnh Thiếu Xá trong chuyện này.
“Không phải lo, tiểu hài tử nhất định sẽ là của con”.
…
Nàng bước đi, Tịnh Thiếu Xá đi theo phía sau nên nàng cảm thấy yên tâm được phần nào a.
“Muội muội ở lại thêm một lát nữa rồi hãy đi” một nữ tử từ đám người đằng kia đi tới, phía sau cũng có thêm vài người nữa. Nhìn vẻ mặt của mấy người này làm trong đầu nàng xuất hiện những dự cảm không lành, đã thế còn đi theo phía sau nhiều người như thế chắc chắn không phải là tẩn hội đồng nàng chứ.
Thấy đám người này có chuyện gì đó mờ ám nàng quyết không chịu nghe theo mà ở lại, một mạch bước đi.
Nữ tử quay lại liếc đám người phía sau, họ kéo nhau đi đến bắt đầu đùng đẩy với nàng, nàng bị bao vây bởi họ, thân thể yếu đuối như thế này sao nàng phản khan được, cuối cùng lại bị đám người này đưa nàng vào tình thế khó thoát. Tịnh Thiếu Xá thấy được sự khó khăn khi nàng cứ bị họ làm phiền, hắn liền xông lên giải vây cho nàng.
Dương Y chỉ mới định khen ngợi hắn, không ngờ cánh tay không nghe lời phớt ngang mặt làm tấm khăn che mặt bay theo gió hướng bắc du ngoạn. Cảm giác được hắn làm mất khăn che mặt, kế họach của nàng một bước đổ vỡ, tức đến không còn gì để nói, nàng giận run cả người.
Đám nữ tử vui vẻ nhìn nhau, kế hoạch tuy không theo sự sắp xếp nhưng thành công rực rỡ. Đám nam nhân cười đùa đập tay nhau, Dương Cẩm Tú thể hiện thái độ, cười đến mức muốn rớt mất chiếc hàm. Nhưng nụ cười đó chỉ là không được lâu, gương mặt Dương Y khiến nàng ta cảm thấy rất sợ hãi, đám hoàng tử, công tử và tiểu thư không còn gì để nói nữa.
Tịnh Thiếu Xá cũng mở mồm thật rộng, đây là lần đầu hắn trong thấy gương mặt của nàng khi không đeo khăn, thật sự thì nó cũng khiến hắn cảm thấy rất không ổn.
Gương mặt của nàng, gương mặt chỉ mới ở độ tuổi mười lăm trăng tròn sao có thể như thế này.
“Ta đã nói nàng ta rất xinh đẹp” nàng cướp hồn của vài người đi mất, chỉ riêng nhị hoàng tử tâm tính còn giữ được một ít. Nhờ hắn mà cả đám mới có cơ hội sực tỉnh lại trong cơn say.
“Đi” nàng lạnh lùng nói một câu khiến cho Tịnh Thiếu Xá không muốn đi theo nữa, có khi nàng tức giận quá sẽ dùng Thất Hải Xà với hắn, lúc đấy chỉ còn cách đưa tro cốt cho Tinh Thiên gắt đi khắp nơi nhưng hắn cũng không biết Tinh có chịu gắt không hay là ở nhà đem tro cốt của hắn đi dẫm đạp.
Đám hoàng tử định chạy theo nịnh hót sau đó nói một câu xin lỗi cho nàng hả giận mà yêu thích bọn hắn, ai ngờ bị nhị hoàng tử ngăn lại, “Đám các ngươi vừa làm người ta thương tổn, đừng nghĩ có cơ hội đụng đến nữa” nhị hoàng tử miệt thị đám nam nhân này, vừa đánh vừa xoa thật là nhục mặt nam tử hảo hán.
“Nhị ca, huynh cũng đừng quên huynh cũng có phần” hắn cũng xém một chút quên mất, hắn cũng là một phần trong việc tạo ra kế hoạch này, nếu không phải hắn đi khen nàng xinh đẹp thì mọi sự bây giờ vẫn bình yên.
Hắn cũng cảm thấy mình có lỗi nhưng hắn chỉ góp ý thôi chỉ là góp ý thôi mà. Trong lòng hắn nghĩ như vậy đấy, có lỗi không bao giờ chịu nhận chỉ đổ lỗi cho hoàn cảnh, môi trường và người.
“Dương Cẩm Tú tiểu thư, chẳng phải ngươi nói nàng ta xấu như ma quỷ hay sao? Gương mặt đó có thể là ma quỷ sao? Có thể Đông Tuyển, Bạch Nhiên của kinh thành cũng không bằng nàng ta” đám người đồng lọat ồ ạt vào mặt Dương Cẩm Tú. Chuyện này rõ ràng là nàng ta tự chuốc lấy nhưng bây giờ lại giả vờ khóc lóc ỉ oi làm người ta thấy thương cảm.
“Đi thôi. Dương phủ toàn là một lũ giả vờ” nữ tử vứt lại cho Dương Cẩm Tú một câu khinh rẻ, lần đầu tiên bị người khác bất kính không tôn trọng như thế, nếu đây không phải là hoàng cung nàng đã tát cho đám người đó vài cái cho hả dạ.