Con đường này lạnh lẽo, phàm nhân không dám vượt qua nửa bước, cách cửa Kim Dương phái một trượng có một bức tượng cao trượng tám, nguyên liệu là phân trâu phân ngựa, không hiểu làm cách nào mà dựng lên được.
Đúng hình Đào Đại Nhiên nhưng miệng ngậm phân trâu.
Không hiểu sao Giang Sĩ Ngọc có thiên phú này, “khắc” Đào Đại Nhiên rất đạt, cực kỳ hưởng thụ cục phân trâu trong miệng.
Đào Bạch Ngưng tròn mắt.
Đào Đại Nhiên phất tay, quang mang chẻ tan bức tượng.
Để làm được thì nguyên phân trâu phân ngựa đã mấy trăm cân, khó trách Giang Sĩ Ngọc bảo nguyên liệu không dễ tìm...
"Ngươi đâu!" Đào Đại Nhiên gầm to, cả Kim Dương phái hành động, các đệ tử vội vàng chạy ra, thấy đống phân và sắc mặt chưởng môn thì vội quét dọn.
Vốn Đào Đại Nhiên định đưa con gái ra ngoài, liền phất tay áo quay về. Đào Bạch Ngưng theo sau.
Cả hai về thư phòng, Đào Bạch Ngưng do dự rồi nói: "Cha, họ làm thế đáng ghét nhưng chúng ta đối đãi họ như thế có tệ quá không?"
Đào Đại Nhiên nhìn con gái, tan giận thở dài: "Vi phụ còn cách nào nữa? Bọn Sùng Dần tuy có ơn với chúng ta nhưng cứ thế thì sớm muộn gì cơ nghiệp tổ tông cũng mất."
Đào Bạch Ngưng do dự, kỳ thực muốn nói Tôn Lập không thèm chút "cơ nghiệp" đó nhưng không nói ra.
"Ngưng nhi," Đào Đại Nhiên tiếp lời: "Chúng ta có mười tám binh dung, cộng thêm thực lực bản thân, đủ đấu với Nam Đấu môn, Doãn Dương là nhất đại kiêu hùng, tất biết điều đó, hà huống giết Quan Tinh Hà là bọn Tôn Lập, lại đi rồi, Doãn Dương sao chấp nhận tổn thất để động can qua với chúng ta?"
"Nhưng..." Đào Bạch Ngưng định nói nhưng rồi thôi: "Cha muốn làm gì, con gái cũng ủng hộ."
Đào Đại Nhiên xoa đầu nàng ta: "Thế mới là con gái ngoan! Ha ha..."
Đào Đại Nhiên cho là phái bọn Sùng Dần đến Cổ Thú sơn trang là một nược cờ hay: Họ đi thì coi như đứng ngoài, y đẩy lùi Nam Đấu môn, về sau sao còn dám lên mặt với y nữa?
Họ rút khỏi Kim Dương phái, y bớt đi tâm phúc đại hoạn.
La Hoàn kỳ thực đã phân tích rõ việc đó.
"Đào Đại Nhiên phạm một sai lầm, là lấy tính cách của mình gán cho người khác. Y làm Nam Đấu môn môn chủ sẽ không đời nào tốn công hạ Kim Dương phái, nhưng thứ nhất y không phải Doãn Dương, chưa từng trải nỗi đau hai lần mất con, thứ hai y làm chưởng môn môn phái nhỏ, không thể so với Doãn Dương là chưởng môn tuyệt đỉnh đại phái trong tứ tông lục môn?"
La Hoàn nói đúng như thế, Tôn Lập rất hiểu.
...
Trên quan đạo, bọn Tôn Lập thoải mái cất bước.
Gần đây Nam Đấu môn phong tỏa Lô Hoàn thành, ai cũng cho rằng Kim Dương phái không thể chống nổi, để tránh vạ lây thì không ai tới đó, phàm nhân muốn chạy ra cũng không được nên quan đạo gần như vắng người.
Chúng nhân mười phần khoái ý.
Đi nhanh một lúc rồi chậm lại, Tô Tiểu Mai nói: "Tôn Lập, chúng ta tìm chỗ nghỉ đã, dạo này liên tục giao chiến, ai cũng có cảm ngộ, bế quan một thời gian tất tăng tiến cảnh giới."
Chúng nhân gật đầu, Tôn Lập cũng nói: "Được, chúng ta tĩnh tu một thời gian, tích tụ thực lực, tranh thủ rời chỗ này!"
"Được."
Tôn Lập đang chọn chỗ bế quan, quan đạo xuất hiện một đội nhân mã, người đi đầu cao lớn, thấy bọn gã thì hỏi to: "Tôn Lập tiên sinh phải không?"
Lão nha mãng tượng lao nhanh tới: "Tiên sinh, là tại hạ!"
Hóa ra là Tông Khánh Viêm.
Tôn Lập hơi bất ngờ: "Sao các hạ lại tới? Nam Đấu môn đang vây công Lô Hoàn thành."
Tông Khánh Viêm cười hì hì: "Tiên sinh khẳng định muốn nghe nói thật, nếu tại hạ đợi chiến sự kết thúc mới tới, tiên sinh đời nào chịu gặp?"
Tôn Lập cười ha hả: "Các hạ càng lúc càng thích nói thật."
Tông Khánh Viêm cũng cười, Tôn Lập kéo y qua giới thiệu. Tông Khánh Viêm cả kinh: bọn Tôn Lập đều còn trẻ nhưng cảnh giới kinh nhân, toán người này lại có cao thủ nghịch thiên như Tôn Lập thì tất hình thành sức mạnh đủ thay đổi đại cục Ô Hoàn!
Y lấy làm mừng mình đặt cược đúng.
Trước khi y tới, phụ mẫu không cho đi vì nghĩ Kim Dương phái không phải đối thủ của Nam Đấu môn, đến trợ giúp có khác gì tự sát?
Nhưng Tông Dương Hỏa vẫn phái y đi, Tông Khánh Viêm bội phục gia gia hơn ai hết: Gừng càng già càng cay!
Tông Khánh Viêm lấy làm lạ: "Tiên sinh định đi đâu?"
Tôn Lập không muốn nhắc đến Kim Dương phái nên nói: "Chuẩn bị tìm chỗ tĩnh tu một thời gian."
Tông Khánh Viêm nói: "Chi bằng tới Tông gia?"
Tông gia đại thị tộc tại Ô Hoàn cũng là, lại là linh thú thế gia.
"Hình như hơi quấy nhiễu thì phải?" Sùng Dần do dự.
Tông Khánh Viêm hiểu ý: "Tiên sinh yên tâm, kỳ thực tại hạ và gia tổ ở trong núi, rất thanh tĩnh, chỉ có vài người hầu."
Tông gia là đại thị tộc, người ra người vào cũng đủ nhức đầu, nếu ở cùng tổ tôn Tông Khánh Viêm thì bớt phiền não.
Sùng Dần gật đầu với Lập, Tôn Lập nói: "Vậy xin quấy nhiễu."
Tông Khánh Viêm hớn hở: "Tiên sinh chịu tới là vinh hạnh của bọn tại hạ, xin đừng khách khí. Đi nào!"
Nền tảng của linh thú thế gia trứ danh Ô Hoàn quả nhiên thâm hậu, Tông Khánh Viêm gọi thêm ba con Lão nha mãng tượng. Mỗi con đều cõng bục gỗ trải thảm, có người hầu rót trà rót rượu.
Bọn Tông Khánh Viêm gồm chín người, xuống thú binh của Tôn Lập mà cưỡi bốn con Lão nha mãng tượng.
Linh thú này tốc độ không chậm nhưng bình ổn, đích xác dễ chịu hơn cưỡi thú binh.
...
Tông gia ở Bạch Tượng quận của Nam Ô Hoàn, trong Cực Ý tông của tứ tông lục môn. Tông gia có lão tổ tông Tông Dương Hỏa tọa trấn, Cực Ý tông cũng nể mặt.
Tông Dương Hỏa mất đi, Tông gia ra sao thì không ai biết.
Tông Dương Hỏa lúc trẻ chiều con cái nên không ai thành tài, khi cao tuổi y mới nhận ra Tông gia không có người kế thừa, nên toàn lực bồi dưỡng Tông Khánh Viêm, mười phần nghiêm khắc.
Tông Khánh Viêm là người có khả năng kế thừa y bát nhất.
Hiện giờ có cơ duyên trước mắt để siêu việt Tông Dương Hỏa, đưa Tông gia đến tầmcao mới nên Tông Dương Hỏa bất chấp tất cả, cho Tông Khánh Viêm đến Lô Hoàn thành.
Tông Khánh Viêm mời bọn Tôn Lập, trước đó đã sai người về bẩm cáo Tông Dương Hỏa. Tông Dương Hỏa hớn hở. Chuyến này không khỏi nguy hiểm, nhưng gần cơ duyên hơn, y tất nhiên phải chuẩn bị, thuận tiện mắng mỏ con cháu – thể hiện rằng lão tử ta đây dạy được một tôn tử ra hồn.
Còn con cháu tranh chấp thế này, y mặc kệ. chỉ nói rằng: Tông Khánh Viêm trưởng thành được, tương lai họ mới có thể cáo mượn oai hùm mà sống sung sướng, Tông Khánh Viêm có chuyện gì, sau này lão đầu tử chết rồi, các ngươi sẽ bị cừu nhân thanh toán!
Người được cử về cũng nhanh trí, bẩm báo rõ với lão gia tử, Tông Dương Hỏa biết bọn Tôn Lập ưa thanh tĩnh, nên dặn con cháu không được qua lại chơi bời với đám bạn bè rượu thịt, Tông gia mấy trăm năm tới có hưng vượng phát đạt hay rơi xuống bùn đen là trông vào thời gian này!
Tông Dương Hỏa lão gia tử nóng lòng như lửa chờ đợi, sáu ngày sau bọn Tôn Lập mới tới.
Tông Dương Hỏa ra cách trăm dặm đón, khách khách khí khí đưa bọn Tôn Lập vào núi khiến bọn gã cũng ngại ngùng.
Quả nhiên không có tiệc tùng yến hội, tất cả đều đơn giản, chỉ có mấy người hầu hầu hạ Tông Dương Hỏa đã mấy chục năm ở cùng, ai nấy vừa ý, trò chuyện với Tông Dương Hỏa lão gia tử xong là bế quan xung kích cảnh giới.
Tôn Lập không vội bế quan, mỗi tối tu luyện, ba ngày nghiên cứ linh văn trận trang.
Linh văn trận trang đương nhiên không thể giao lưu với Tông Dương Hỏa, nhưng linh thú và Thú thần ấn thì được.
Tông Dương Hỏa thu gom nhiều linh thú kinh mạch đồ, Tôn Lập mượn xem thì cũng thu hoạch cực lớn, Tông Dương Hỏa nghiên cứu linh thú nhiều năm nên kiến giải độc đáo, khiến gã thu lợi nhiều.
Còn tri thức về linh thú của gã đến từ La Hoàn, hơn xa tu chân văn minh kỷ này, Tôn Lập nói một câu là ông cháu Tông Dương Hỏa đều cho là lý luận tuyệt diệu, có được tư duy mới.
Tổ tôn lđều nghĩ: đúng, sao lại không nghĩ được thế nhỉ?
Dạo này Tôn Lập được Tông Dương Hỏa mở lối, lại chế tác bảy "Thú thần ấn" gắn cho thú binh.
Bảy nhị cấp thú binh đều nhờ thế mà thành tam cấp thú binh.
Tôn Lập không che giấu, khắc được Thú thần ấn nào cũng cho tổ tôn Tông Dương Hỏa quan sát.
Đến Tông gia mười ngày, rời Lô Hoàn thành đã nửa tháng, hôm đó Tông Khánh Viêm tỏ vẻ lạ lùng đến gặp Tôn Lập: "Tiên sinh, có việc chắc tiên sinh cũng rõ."
Tôn Lập thấy y ấp úng thì lấy làm lạ: "Sao hả? Thật ra là việc gì?"
"Kim Dương phái bị Nam Đấu môn công phá rồi."
Tôn Lập không bất ngờ, chỉ không ngờ nhanh thế.
"Nam Đấu môn mời Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng thái thượng trưởng lão xuất thủ, Kim Dương phái sau rốt không chống nổi, tuy chia ra đột vây nhưng không thoát được bao nhiêu."
Tôn Lập gật đầu, Doãn Dương cũng lão làng, biết lấy cường giả thông thường tiêu hao binh dung là không xong nên mời thái thượng trưởng lão, tuy có vẻ “dùng dao mổ trâu giết gà” nhưng giảm tổn hao đến mức thấp nhất. Nam Đấu môn không ảnh hưởng nhiều tới chỉnh thể thực lực, vẫn hùng cứ Ô Hoàn.
"Có tin nói là thập bát đại binh dung của Đào Bạch Ngưng phải thiêu đốt sinh mệnh mới điều khiển được, mỗi lần là mười năm, để chống lại Nam Đấu môn, nàng ta liên tục sử dụng, mười mấy lần xong là dương thọ hao tận..."
Tôn Lập thở dài: "Nàng ta đúng là bị cha liên lụy."
Lúc ở Thiên tứ bảo đồ, Đào Bạch Ngưng đã biết thế nên mới dị thường.
Kim Dương phái đang lúc nguy hiểm, nàng ta lấy được mười tám binh dung sao lại không dùng? Nhưng sử dụng là tiêu hao dương thọ, e là Đào Bạch Ngưng lúc về Kim Dương phái đã sẵn sàng chết.
Tôn Lập không hỏi về sinh tử của Đào Đại Nhiên, lúc này với y chết lại là giải thoát.
Tình cảm với con gái của y sâu đậm, vì tự tác thông minh mà tự tay đẩy con gái vào đường chết, nếu y còn sống, tình cảm đó khiến y sống không bằng chết!
Kim Dương phái bị diệt. Đào Đại Nhiên rơi vào cảnh thê thảm, Tôn Lập lẽ ra phải vui nhưng vì Đào Bạch Ngưng nên gã cũng không thích thú gì, phất tay chào Tông Khánh Viêm rồi về phòng tĩnh tâm đả tọa.
Gã định vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo” nhưng không thể tĩnh tâm, phát hồn hỏa, dùng linh thức thôn tính để tu luyện.
...
Tôn Lập hiểu được lợi ích của linh thức, cũng như “Tinh hà chân giải”, càng về sau càng mạnh mẽ.
Tôn Lập liên tiếp thôn tính mấy đạo hồn hỏa, linh thức chi hà dần xanh hơn, gã cũng thấy mãn ý.
Dạo này tĩnh tu, cảnh giới của gã tăng tiến, miễn cưỡng đạt Đạo nhân cảnh đệ thất trọng trung kỳ, từ lúc gã chính thức đạt đệ thất trọng mới hơn một tháng - - tốc độ tu luyện này quả thật kinh hãi.
“Cửu tinh ngự bản đạo” dần thể hiện ưu thế.
Thu công pháp xong, Tôn Lập trầm ngâm suy nghĩ. Võ Diệu và La Hoàn nhận ra, Võ Diệu nói: "Thử linh văn trận trang thật sự thôi..."
Tôn Lập hớn hở: "Thật hả?"
"Tất nhiên, nhưng ngươi định thí nghiệm với ai?"
Lần đầu tiên gắn linh văn trận trang cho tu sĩ tất có nguy hiểm. Gã ngẫm nghĩ rồi cười: "Thôi vậy, để tiểu tử."
Võ Diệu cũng nói: "Ta biết ngay mà."
La Hoàn nói: "Kỳ thực ngươi có thể tìm ai đó, nói rõ lợi hại, không ít người muốn thành vật thí nghiệm đâu."
Tất nhiên không cần dùng tới bọn Giang Sĩ Ngọc.
Tôn Lập nói: "Tiểu tử biết nhưng không muốn để linh văn trận trang lại Ô Hoàn."
Võ Diệu nói: "Kỳ thực để thí nghiệm thì có lựa chọn không tệ."
"Hả?" Tôn Lập và La Hoàn đều không hiểu.
"Các ngươi quên một thứ rồi: Long bì ảnh."
Long bì ảnh là pháp bảo tàn nhẫn nhưng cực kỳ đáng sợ, nguyên liệu là linh văn trận trang trên mình thần long, bóc phần da có linh văn trận trang đó ra rồi tế luyện, sau cùng thành "Long bì ảnh".
Bản chất của nó là linh văn trận trang - - dù đã phá tổn.
Tôn Lập bất ngờ: "Tức là gắn Long bì ảnh cho tiểu tử? Nhưng..."
Võ Diệu nói: "Đương nhiên không thể gắn trực tiếp, linh văn trận trang này đã phá tổn, lại dành cho thần long, không hợp với kinh mạch của người, cần thay đổi..."
Tôn Lập cả kinh, nhưng rồi hứng thú với đề nghị lớn mật của Võ Diệu.
La Hoàn tuy không tinh thông linh văn trận trang như Võ Diệu, nhưng cũng kiến đa thức quảng, liên tục chen lời.
Ý tưởng gần như điên cuồng đó được ba người nhiệt liệt thảo luận, dần hiện rõ lên.
Võ Diệu tin là thực hiện được vì thể nội nhân tộc có chút huyết mạch của thần long nhất tộc, y dùng kết cấu bán linh phù bán trận pháp rút huyết mạch chi lực ra làm chất dẫn, kết hợp với linh văn trận trang trong Long bì ảnh. Như thế nhân tộc có thể sử dụng linh văn trận trang của long tộc.
Về phần bị thiếu, Võ Diệu và Tôn Lập cùng thiết kế một trận pháp phong ấn, linh cảm vần từ lúc Tôn Lập có ý định phong ấn linh thú tại linh văn trận trang.
Thực tế là thêm một tầng trận pháp phong ấn làm “nền”, gắn Long bì ảnh lêm linh văn trận trang.
Thiết kế xong, Tôn Lập dùng nguyên liệu trân quý nhất, với tốc độ nhanh nhất hoàn thành linh văn trận trang. Đoạn nghỉ ngơi ba ngày, tính toán mọi nhẽ trước khi cẩn thận gắn lên tay trái...