[Dịch]Vạn Giới Pháp Thần

Chương 358 : Nhẹ nhõm suy luận




“Hãy nhìn vấn đề này từ quan điểm của tôi: Tôi đang bị nhiều áp lực. Tôi phải cho người ta thấy tôi có làm cái gì đó. Nếu rốt cục thủ phạm không phải là Hagrid thì ông ấy sẽ được thả về và không ai nói đến chuyện này nữa. Nhưng bây giờ thì tôi phải bắt ông ấy. Đành phải vậy thôi. Không thể không thi hành bổn phận của mình.”

Lão Hagrid nghe vậy khóc xước mướt, rên rỉ nói:

“Đừng nhốt tôi vô ngục Azkaban.”

“Rất tiếc, Hagrid, quyết định đã được kí, chốc nữa Thần sáng sẽ tới đưa anh đi.” Ông Bộ trưởng không cảm xúc nói.

Lúc này, Lucius Malfoy mới cất lời:

“Ngài Bộ trưởng, nếu chuyện của ngài đã xong thì đến lượt tôi.”

Ambrose nghe vậy hai mắt híp lại, không lẽ Malfoy đinh ra tay với ông hiệu trưởng, theo cậu biết, tên này trong suốt hè vừa rồi rất hăng hái bái phỏng mấy thành viên khác trong Hội đồng quản trị Hogwarts.

Đúng như Ambrose đoán, lão Malfoy lộ ra mục đích ngay sau đó:

“Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên.”

Malfoy cha lấy ra một tờ giấy để lên bàn nói tiếp:

“Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?”

Không phải Dumbledore mà chính là ông Bộ trưởng Corneluis Fudge phản ứng đầu tiên:

“Chuyện này. Lucius, sao anh không nói trước với tôi, chúng ta…”

“Không, sự chỉ định – hay đình chỉ – chức vụ hiệu trưởng là chuyện của Ban quản trị nhà trường, ông Fudge à. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm được gì để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường…”

Fudge khuôn mặt khó coi, ông ta không ngờ mình lại bị qua mặt như vậy, nhưng cứ nghĩ tới vụ chuyến tàu Hogwarts hai năm trước, dù không muốn nhưng vẫn phải nuốt cục tức này vào bụng.

=====

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, thông tin về việc lại có một học sinh khác bị tấn công và chuyện ông hiệu trưởng Dumbledore phải rời trường không ngừng lan truyền trong bọn học sinh.

Chưa bao giờ mà nỗi khiếp sợ lan tràn ghê gớm như những ngày này, kể cả các thành viên của Câu lạc bộ Sáng chế cũng bị ảnh hưởng, Ambrose buộc phải mấy lên đứng ra trấn an mọi người.

Ambrose dạy thêm cho mọi người một số ma pháp trận tấn công và phòng thủ tự động dùng khi không may bị tập kích… bắt bọn này học xong và ứng dụng ngay trên người vào khoảng thời gian này.

Biết mình được đảm bảo, đám thành viên yên tâm không ít.

Trong một lần rời câu lạc bộ, Ambrose không may gặp phải bức tranh của tên kị sĩ dở hơi Cadogan, tên này theo đuôi cậu mấy cái hành lang chỉ để thách đấu, nếu thắng, Ambrose phải tặng cho hồn ma của hắn một cây cỏ Deadweed.

“Ta đa... Ambrose Karling, nhân danh hiệp sĩ xứ Kent huyền diệu, ta thách đấu mi, phần thưởng là một thứ đồ ngon lành dành cho các linh hồn. Nhanh. Kẻ hèn nhát, nhận lời đi.”

“Lại là ông, ông không thấy chán cái trò này hả, Cadogan.” Ambrose chán ghét nói.

Bên cạnh cậu Takagi cười trên nỗi đau khổ của người khác, rồi thấy cậu bạn trai trừng mắt nhìn mình, cô lóe ra một ý nghĩ nói:

“Ngài Cadogan, ngài có biết hung thủ trong mấy vụ tấn công học sinh gần đây không?”

Ambrose kinh ngạc nhìn Takagi, sao cô bé lại nghĩ ra chuyện hỏi một bức tranh cơ chứ, theo Ambrose nghĩ mấy bức tranh này chỉ biết nói chuyện thôi, chứ nó không có trí nhớ dài lâu, hay khả năng tư duy gì cả.

Vấn đề là câu trả lời tiếp theo của bức tranh khiến Ambrose cảm giác như vừa tát vào mặt mình:

“Làm sao ta không biết, chính ta còn thấy đây này. Thế nào, Ambrose Karling, cậu có muốn biết không, đưa cho ta thứ kia, sẽ rõ.”

Ambrose nào có ngu tin ngay cậu hỏi lại:

“Ông nghĩ tôi ngu lắm hả ngài Cadogan… tất cả hành lang học sinh bị tập kích làm gì có bữa tranh nào ở đó.”

“Ai bảo không có, chúng ta có những con mắt, ống nhòm bí mật, ta biết một trong đó, trước khi Ngài ma quét rác đã nói cho ta. Hừ không tin chúng ta đi xem.”

“Ngài ma quét rác?” Takagi hỏi lại.

“Đúng ông ta trước kia sống ở Hogwarts, nhưng rời đi rồi… mà chuyện này không quan trọng, nhanh lên, chúng ta tới chỗ vụ tập kích ta chỉ cho hai đứa bay biết.”

Thế là hai người, và một nhân vật trong tranh đi tới cái hành lang mà nhóc phù thủy Muggle và con ma Nick Suýt Mất Đầu bị tấn công.

Ở đó quả có một khung tranh phong cảnh, nhưng nó lại nằm khuất ở ngã rẽ hành lang, tên kị sĩ Cadogan xuất hiện trong bức tranh nói:

“Thấy cái bức tượng kia chưa… nó bóng loáng đó, ta từ đây đã thấy thư tấn công thằng nhóc… nhanh, nhanh cho ta cái cây kia, mau.”

“Ông thấy gì… nói đi, chư đứng ở đây thôi nào thấy cái gì đâu.” Ambrose đàm phán nói.

“Ta… Được rồi, có thứ gì đó từ trong bức tường chui ra, thứ gì đó rất dài…” Kị sĩ dở hơi nói phân nửa rồi dừng lại...

“Chỉ có vậy.”

“Đúng có vậy.”

“Thế mà ông còn đòi một lá cỏ Deadweed.”

“Không, thế là khá năm rồi, nửa lá cũng được, làm ơn cậu Karling đáng kính.” Bức tranh đổi giọng cầu xin nói.

Ambrose giả bộ suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói:

“Thôi được, tôi sẽ gửi cho ông…”

“Hoan hô…”

Chờ khi đuổi được nhân vật trong tranh đí, Ambrose và Takagi mới bước tới hiện trường vụ án, cậu nhìn quanh nhưng chưa thấy cái chỗ nào để thứ gì đó chui ra cả.

“Ambrose, nhìn này, ở đây có một cái ống thoát nước.” Takagi la lên.

“Chính là nó.” Ambrose nhìn vào cái ống, nó không to lắm, chủ hơn cái miệng chén thức ăn một chút… một thứ có thể chui qua nó thì không thể to quá được.

Nhưng cậu nhớ lại việc Hermione nói là nhóc Potter nghe thấy một giọng nói, mà để xác định là một giọng nói trừ khi chúng là các tiếng động có nghĩa và người nghe phải hiểu nó có nghĩa là gì.

Cộng thêm cái lỗ nhỏ như như thế này và con quái vật mà ông kị sĩ Cadogan đã nói, Ambrose khẳng định hung thủ là một con rắn.

Vì Potter là một Xà lão khang mà lại. Không cần điều tra sâu, Ambrose chỉ góp nhặt những gì đã biết cộng thêm một chút suy luận và kiến thức là ra kết quả.

“Một con rắn mà có thể khiến nạn nhân của chúng bị hóa đá…” Ambrose nhẩm thành tiếng.

“Là Tử Xà Basilisk.” Ambrose cùng Takagi cũng thốt lên.

“A, cậu nghĩ ra được à.”

“Phải, Đó là một con mãng xà có thể sống hàng trăm năm và có thể đạt đến kích thước khổng lồ. Nó được phôi thai trong một quả trứng gà nhưng lại được ấp nở bởi một con ếch. Theo mình biết nó còn có khả năng thu nhỏ thân mình để luồn nách qua những chỗ nhỏ nữa.”

“Xem ra con quái vật này bị điều khiển, chứ không có lý do gì để nó ra tay tấn công học sinh, mạo hiểm bị người khác phát hiện như vậy.” Ambrose nói.

“Vậy ta phải làm gì bây giờ, không thể để nó tấn công học sinh như vậy.”

“Chuyện này giao cho cậu và anh em sinh đôi Fred và George bọn người, mình và Fayola trong thời gian gấp lắm rồi, có lẽ mấy hôm nữa mình phải trở về lâu đài Karling để bắt đầu.” Ambrose nói.

Takagi cũng biết tình trạng của Ambrose nên không hỏi thêm, xong rồi hai người một lần nữa trở lại Câu lạc bộ Sáng chế để thông báo chuyện này với mọi người.

Rất nhanh, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, Takagi, Fred, George, William và Robert đã đưa ra ba phương án đối phó với con rắn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.