[Dịch]Vạn Giới Pháp Thần

Chương 296 : Lão Quirrell khốn khổ




Tin tức về Cuộc tranh tài giữa các Câu lạc bộ trong Hogwarts như một cơn lốc thổi qua các học sinh, bọn chúng tuy chưa thấy thông tin chính thức, nhưng đã có thể tưởng tượng ra được sự hoành tráng của cuộc thi này.

Năm ngoái, kí ức về Invention Club và Dueling Club tổ chức giải Đấu tay đôi toàn Hogwarts còn đang rất mới, cái cảm giác hân hoan trong một ngày hội lớn vẫn còn đậm trong trí nhớ.

Thế mà năm nay một giải đấu còn lớn hơn được tổ chức… thật rất đáng chờ mong.

====

Không khí chờ mong sự kiện lớn kia như được giải khát phần nào bởi một ngày lễ sắp tới - Lễ hội Ma Halloween. Năm nào Câu lạc bộ Sáng chế cũng mang tới đầy sự bất ngờ.

Năm này không ngoại lệ, Ambrose đã duyệt ý tưởng của Fred, George, William tám đứa cấp dưới, câu lạc bộ của cậu bây giờ có nhiều thành viên trẻ tuổi hơn, bọn này cũng mang tới những ý tưởng hết sức phòng phú.

So với việc làm theo sự phân công thì làm theo ý tưởng của mình thì nhanh hơn và năng suất hơn rất nhiều, vì vậy chỉ trong hai tuần là tất cả đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ tới ngày Lễ hội Ma mà thôi.

Năm nay Halloween lại vào chủ nhật, tạo điều kiện để Invention Club kéo dài thời gian sự kiện, bọn chúng cũng làm một cái mê cung ma quái, nhưng bọn quái vật khác rất nhiều, số lượng tăng một cách kinh khủng, phải gấp đôi năm ngoái.

Số quái vật này không phải do Ambrose bọn người chế tạo, là do ý tưởng của mấy đứa kia, bọn chúng sẽ cho học sinh Hogwarts thuê quần áo, trang bị để đóng giả các con ma đi lại trong mê cung.

Chuyện này khiến cái mê cúng trở lên sống động chưa từng có, cảnh ma rượt người từ đầu mê cung tới cuối mê cung, từ phòng này sang phòng khác… là chuyện bình thường.

Đặc biệt hơn, các con ma này sẽ được thả rông vào sáng chủ nhật (tức đúng ngày lễ chính), lúc đó chúng tha hồ mà đuổi bắt và dọa người…

Các bộ trang phục này đều được Ambrose vẽ vào ma pháp trận tàng hình, nên chuyện đang đi đường bị một con quái vật vồ ra là chuyện không phải không có khả năng.

Thời gian trôi qua chớp mắt, hai ngày hội kết thúc trong sự tiếc nuối của các học sinh, mọi hoạt động của Invention Club đã dừng lại vào lúc 4 giờ chiều.

Đây là quy định của trường, để tránh trường hợp như năm ngoái, bọn học sinh mải chơi quên không tham gia bữa tiệc tối Halloween.

Sau hai tiếng thu dọn vất vả, cuối cùng Ambrose mấy người cũng trả lại hành lang thông thoáng cho các tiết học ngày mai, Ambrose ra lệnh cho bọn nhóc tới bữa tiệc trước chờ cậu, Ambrose còn phải kiểm tra nốt khu vực thu vé nữa nên đến sau.

Đến Takagi cũng bị cậu đuổi đi…

Năm phút sau, Ambrose xử lý xong đống giấy tờ, cậu xem cái đồng hồ quả quýt trước ngực thầm nghĩ:

“Bữa tiệc hẳn mới bắt đầu năm phút, vẫn còn kịp.”

Thế là nhân vật chính của chúng ta vội vàng đóng cửa trụ sở Câu lạc bộ, và chạy tới Đại sảnh, có điều khi đi qua hành lang phía tây, Ambrose lại thấy lão giáo sư gián điệp Quirinus Quirrell đang nén nút làm gì đó.

“Chuyện này?”

Ambrose ngửi thấy trong không khí sặc sụa mùi âm mưu, cậu dùng đũa tần gõ lên đầu mình một cái. Ngay sau đó, thân thể cậu nhạt dẫn tới khí hoàn toàn tan biến, Ambrose mới đi theo sau.

Tên giáo sư lắp bắp rẽ xuống một cái cầu thang rồi hắn thẳng tiến tới một bức tường, tại đây, hắn ngõ nghiên cảnh giới xung quanh em có ai không…

Sau khi xác nhận chỉ có một mình, tên giáo sư rút đũa phép ra gõ ba phát lên bức tường, thật kì diệu, bức tường này liền nứt ra làm đôi, rồi một cái cổng vòm xuất hiện mà ở trong có nhốt một con quỷ khổng lồ đang ngủ - có lẽ là hôn mê.

Quirinus Quirrell khò khè nói:

“Đây rồi, hành động lần này phải thành công… chủ nhân sẽ thưởng cho ta…”

Chủ nhân? Xem ra Voldermort bắt đầu không yên rồi, hắn thúc dục tên giáo sư gián điệp phải hành động nhanh hơn… Ambrose thoáng nghĩ.

Phía đối diện, tên giáo sư bắt đầu dùng đũa thần bẻ khóa, ông ta ngụy trang như thể có một cỗ lực vô cùng mạnh phát tan sợi dây xích ra vậy.

Ambrose nhìn phát là biết hắn đang muốn thả tên quỷ khổng lồ kia, Nhưng tại sao hắn lại muốn làm vậy?

”Đúng rồi, là để đánh lạc hướng, hắn không muốn khi mình đang trộm đồ có người phát hiện…”

Một nước cờ đơn giản đến ngu ngốc nhưng lại khá hiệu quả, khi không có ai ngờ một giáo sư lại làm như vậy… vấn đề là tiếp theo hắn định làm gì?

Rất nhanh, Ambrose biết câu trả lời, Quirrell khuôn mặt cau có, hắn lại từ đập đầu của mình và bức tường đối diện, đây là…

“Tên này muốn vừa ăn cướp vừa la làng, lợi dụng sự hỗn loạn của đám học sinh để hành động… Vậy bước tiếp theo của hắn không phải là chạy tới Đại sảnh đường thông báo có còn quái vật sổng chuồng sao?” Ambrose thầm nghĩ.

Nhưng rồi, hai mắt cậu lại sáng lên, đây là một cơ hội để ‘chỉnh’ tên giáo sư này một lần nữa.

Ambrose lẳng lặng tiến dần con quái vật, cậu rút ra một cái bọc khí, bên trong đưng một chất khí khiến mọi thứ phát điên… Một loại vũ khí hóa học khá tiên tiến của Thất đại đảo quốc.

Cậu ta từ từ nhét cái bọc khí này vào mũi và dính chặt ở trong đó, sau đó Ambrose đục thủng một cái lỗ và đâm một nhát kiếm vào mông con quỷ khổng lồ.

Cú đâm khiến nó đau đớn tỉnh dậy gào thét lên ầm ĩ cả cái hành lang, nhưng cú hét lại kiến nó hít tất cả đống khí mà Ambrose nhét vào lỗ mũi nó vừa rồi.

Con quái vật ngay lập tức hai mắt đỏ hồng lên, nó thở phì phò nhìn xung quanh muốn tìm thứ nào đó để phát tiết, kia rồi, đập vào mắt nó là lão Quirinus Quirrell…

Con quỷ hét thêm một cái, vung cánh tay to như cột nhà vào đầu ông giáo sư tội nghiệp. May là lão ta kịp thời hét lên:

“Protego.” (ND - Bùa che chắn)

Một lớp màng ma lực trong suốt đón lấy đòn tấn công, nhưng thế vẫn không đủ, cả người ông giáo sư bay ra đập thẳng tới bức tường đối diện… cú va chạm này vô cùng mạnh, lão Quirrell lập tức phọt máu miệng.

Có vẻ mấy bộ phận nội tạng của tên này bị đánh cho lệnh vị trí rồi, đối diện, con quỷ khổng lồ vẫn lao tới. Nó tóm lấy cái chùy gỗ của mình ở góc phòng và đập một phát thật mạnh xuống tên giáo sư.

“Sẽ chết, nếu không tránh.”

Nghĩ như vậy, Quirrell cố khởi động cái cơ thể đang gào thét vì đau đớn của mình ngã sang một bên… may là cú ngã người này cũng đủ tránh đòn chùy đập xuống.

Lão ta nằm sang một bên, giơ đũa thần bắn ra một sợi dây trói chặt lấy hai chân của con quỷ khổng lồ… đòn này rất hiệu quả, con quái vật mất thăng bằng cũng ngã xuống theo.

Chỉ là nó không ngã sang phía trước, phía sau, bên trái hay bên phải mà ngã đúng vào người ông giáo sư. Ở một góc mina suýt phì cười vì cảnh này, cậu tặc lưỡi nói:

“Chỉ trách lão ăn ở không tốt, nên mới đen tới vậy.”

Cả thân thể hơn năm tạ đè cuống một tên gầy còm, bảy chục cân cũng chưa tới thì bạn biết rồi đấy? Lão Quirrell miệng phun ra toàn dịch dạ dày, đồ ăn đồ uống trong bụng lão ra hết bằng sạch.

Sau cú ép thịt này, lão ta phải giảm được ba cân là ít.

Ambrose muốn chơi khăm thêm mấy trò nữa, nhưng cậu lại sợ ông giáo tư tóp teo này chết mất, nên thôi. Cậu lại ngồi thỏa mái xuống một góc khuất và dở tấm bản đồ Đạo tặc ra xem.

Đúng như dự đoán, tên giáo sư gián điệp này chạy tới đại sảnh đường… đang đi thì hắn gục xuống không di chuyển nữa… xem ra tên này diễn cũng khá đây.

Nhưng một chi tiết khác lại gây cho cậu chú ý, Hermione, cô bé không ở trong đại sảnh đường mà lại ở trong nhà vệ sinh cách chỗ cậu không xa lắm.

Nhưng đó không phải vấn đề, mà là con quỷ khổng lồ vừa bị thả chạy tới hướng đó xong.

“Không xong, Hermione gặp con quái vật mất.”

Ambrose nhanh chóng gấp tờ bản đồ lại và chạy tới cái nhà vệ sinh nữ, Ambrose không thèm gõ cửa mà lập tức xông tới nói:

“Hermione, em ở đâu, chúng ta rời khỏi đây ngay.”

Giờ cậu mới thấy con bé quần áo không được ngăn lắp cho lắm đang đứng ở trước khu rửa tay, cô bé sợ hãi la lên một tiếng, khi thấy là Ambrose mới xấu hổ nói:

“Anh Ambrose… sao anh lại xông vào nhà vệ sinh nữ…”

“Chuyện này để sau hãy nói, chúng ta đi trước… ngoài kia có một con quỷ khổng lồ xổng chuồng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.