[Dịch]Vạn Giới Pháp Thần

Chương 286 : Kì lạ thay




Ron biết chàng trai lớn hơn cậu hai tuổi trước mặt là một đại gia đích thực, tiêu tiền như vùng nước, và rất hào phóng với cậu và Ginny. Ron nở một nụ cười méo mó khó coi nói:

“Mời anh vào ngồi, vừa rồi Fred và George có đi qua… nhưng hai tên này chả nói gì cả.”

“Xin chào…”

Ambrose cười nói rồi tiến vào toa, cậu hơi nhăn mũi một cái về đống lộn xộn bên trong, thích sạch sẽ từ nhỏ, cậu không chịu nổi cái môi trường tồi tàn như vậy, Ambrose phất tay một cái…

Cả toa tàu như được gột rửa, mọi vết bẩn biến mất, kẻ cả con chuột suýt bị nuốt sống vừa rồi cũng sạch sẽ như mới.

Harry Potter quan sát Ambrose từ lúc anh ta xuất hiện, cậu bé kinh ngạc nói:

“Phép thuật thật kì diệu, mà anh làm sao tàng hình được vậy?”

Im lặng nãy giờ, Hermione mới có dịp thể hiện, cô bé cao giọng nói:

“Đấy là phép thuật sạch sẽ bình thường thôi, cái cao siêu là anh Ambrose không cần dùng đũa phép cũng có thể thi chú được…”

Potter nghe vậy nhớ lại, rồi dùng ánh mắt trên cả kinh ngạc nhìn Ambrose, nói:

“Không lẽ không dùng đũa phép mà thi chú là giỏi… lúc trước.. còn bé tôi vẫn dùng được thôi…”

Hermione nghe thế nhìn Potter như nhìn một tên ngốc, cô bé giọng như bà chủ nhỏ nói:

“Cậu là Harry Potter.”

“Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn ‘Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám’ và cuốn ‘Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi’.”

“Nhưng mà cậu làm sao không phân biệt khi phù thủy cố ý thi chú mà không cần đũa phép với phù thủy làm phép theo bản năng khi gặp nguy hiểm, hay gì gì cả…”

Nghe thế, Harry đột nhiên nhớ lại lời ông bác khổng lồ Rubeus Hagrid đã nói khi thuyết phục cậu nhận mình là một phù thủy, Harry đồng ý gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, sao điều cơ bản như vậy bạn không biết hả?” Hermione dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn Potter, theo những lời trong sách vở nói, thì cậu nhóc với vết sẹo hình tia chớp này phải vĩ đại lắm chứ.

Nhưng Hermione nhìn qua nhìn lại không thấy chỗ nào vĩ đại hay đặc biệt cả, trông cậu nhóc rất bình thường, thậm chí có chút không được tự tin cho lắm.

Harry đoán được phần nào ý nghĩ của cô bé trước mặt, cậu biết mình luôn bị mọi người chú ý, cậu không muốn vậy cho lắm, nên nói thẳng:

“Tôi mới biết mình là phù thủy không tới một tháng, lên không hiểu gì nhiều…”

“Ồ… tôi xin lỗi, chỉ là… không ngờ bạn lại là như vậy.” Hermione nhận ra mình hơi vô duyên nên xin lỗi nói.

“Không sao, tôi quen rồi…”

Potter đinh nói gì tiếp nhưng toàn thân cậu bé cảm thấy cứng lại, vết sẹo trên trấn thình lính đau ráp như bị thiêu đốt… Khuôn mặt nhăn nhó, tay cậu day lên chán mình.

Theo bản năng, cậu bé nhìn xung quanh, khi thấy Ambrose đang nhìn nhằm chằm mình thì không hiểu sao Potter thấy sợ hãi lùi người lại. Cách xa nhân vật chính của chúng ta xa nhất có thể.

Nhưng, tất cả chúng đều chỉ diễn ra trong chưa tới hai giây, đến khi Potter nhìn lại phía vị học trưởng này lần nữa thì cậu không thấy gì cả, cậu chỉ nghe thấy một giọng nói hứng thú:

“Sao vậy, nhóc không ổn chỗ nào hả?”

“Không… em ổn.” Potter sau đó trở lên cẩn thận hơn, cậu bé cũng không tự chủ tôn kính với Ambrose hơn nhiều:

“Cảm ơn anh.”

“Ừ… vào Hogwarts nếu có gì khó khăn nhớ tìm tới Invention Club nhé, hoặc gặp anh em sinh đôi nhà Weasley cũng được, rất ít việc trong trường mà hai tên này không tìm cách giải quyết được.” Ambrose nói như dặn dò bọn đệ.

“Vâng, em biết.”

“Rồi, Hermione chúng ta đi tiếp thôi, trong toa này không có ếch rồi.”

“Vâng ạ.” Hermione nhảy lên nói, cô hết cảm thấy hứng thú ở trong toa này rồi, hai đứa bé trai thật nhàm chán không bằng đi cung anh Ambrose…

Ron và Harry hai đứa thấy thế vội vàng theo phép lịch sự đứng dậy tiễn đưa, Ambrose cười nhếch mép trong tích tắc liếc về phía vết sẹo của Harry và con chuột già hú để của thằng tóc đỏ… Không ai hiểu cậu ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Ngược lại, Hermione vẫn cái giọng cao như cây bao báp nói:

“Mà hai bạn không được đánh nhau trong trường đâu đấy, và thay quần áo đồng phục được rồi, chúng ta sắp tới nơi. Còn nữa, cậu… Ron Weasley phải không, trên mặt cậu đầy nhỏ kì.”

Nói rồi cô bé cười khúc khích đi trước, Ambrose gật đầu tạm biệt hai nhóc rồi từ từ bước theo sao.

Đến khi hai người ra khỏi toa tàu, Ron mới kéo Harry lại phàn nàn nói:

“Thật là con nhỏ phiền phức, thế mà nó được đi cùng anh Ambrose…” Rồi tên này lại than thở:

“Ôi lần này nó chết mất, con chuột này ở nhà tớ mười năm có ít rồi…”

“Này Ron, cậu có vẻ rất quen anh ta, vậy, anh ấy là ai vậy?” Harry không để ý mấy tới con chuột, cậu hơi tò mò về thân phận của Ambrose hỏi.

Có thể nói, Ambrose là phù thủy giỏi nhất mà cậu từng tận mắt thấy, nào là phép tàng hình, phép tẩy sạch mọi thứ sau một nốt nhạc, không cần dùng đũa phép để thi chú nữa

“Cậu không biết, à phải cậu lớn lên ở thế giới Muggle mà. Nói chung là anh Ambrose rất nổi tiếng trong trường, và cũng là bạn thân của hai đứa anh trai sinh đôi của mình.”

“Anh Ambrose từng mấy lần tới nhà tui chơi, anh ta mang rất nhiều quà, kể cả cây đũa phép mình đang cầm là do ảnh tặng đấy.”

“Hơn nữa, Fred và George dường như đang làm việc cho anh ta, nên hai tên này rất dư dả về tiền bạc, thế mà bọn chúng không cho đứa em trai ruột thịt của mình một chút nào.”

“Thế thôi hả?”

“Đâu, Percy và Charles từng nói, Ambrose giỏi hơn bọn họ gấp mười lần, rằng trình độ của anh ta gần như tiếp cận các giáo sư… phải nói là rất giỏi. Kể cả cái Câu lạc bộ Sáng chế do anh Ambrose thành lập và đang làm chủ tịch nữa…”

Nói rồi, thằng Ron bắt đầu khua môi múa mép về Invention Club, rằng nó đang có một món độc của câu lạc bộ này, về rất nhiều hoạt động khác…

Đối diện, Harry càng nghe càng cảm thấy cuộc sống tại Hogwarts sau này của cậu thú vị, và đầy thứ để khám phá, không tự chủ Chúa cứu thế trở thành một fan hâm mộ đặc biệt của Ambrose.

====

Ambrose dẫn Hermione đi dạo quanh tàu một vòng, nhận tiện tìm con cóc luôn. Có thế nói, chuyện đi này như chuyến mà Ambrose mang cô bé đi giới thiệu với các học sinh trong trường vậy.

Trừ bọn năm nhất không biết hoặc biết rất ít, còn lại, hầu như các học sinh đều quen và chào hỏi Ambrose. Đã chào hỏi Ambrose thì bọn họ tất nhiên cũng hỏi cô nhóc bên cạnh của cậu nữa chứ.

Thế là, trong lúc vô tình, Hermione cũng được nhiều người lên trong trường, đơn giản là được vị siêu cấp đẹp trai, tài năng đi cùng và chiếu cố.

Lý do này quá đủ để Hermione thỉnh thoảng bị chơi khăm rồi, mấy cô gái khác luôn nhìn cô bé với ánh mắt bất thiện, với Fayola đi cùng Ambrose thì họ không dám, nhưng với một con nhóc năm nhất thì khác… Hermione đi cạnh Ambrose cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng, Ambrose lại không để ý mấy tới vấn đề này, cậu ta đang nghĩ ngợi chuyện khác, về sự việc xảy ra trong toa tàu của Harry Potter…

Cậu cảm nhận được hai cỗ ma lực lạ hoắc trong căn phòng ấy, mà Ambrose nào có thấy phù thủy nào khác đâu.

Hai cỗ ma lực này che dấu rất kĩ, nếu là phù thủy bình thường không thể nhận ra được, nhưng đối với Ambrose lại khác.

Cậu và Fayola đám người đều tu luyện phép minh thưởng từ nhỏ, nên rất nhạy cảm về ma lực, không giống đám phù thủy ma lực tăng trưởng theo tuổi ở thế giới thực, bọn họ không có cách gì để chủ động tu luyện cả.

Cùng lắm là có một số loại thuốc cực mạnh giúp tăng cường ma lực thôi, mà đã là thuốc mạnh thì kiểu gì cũng để lại di chứng về sau…

Trở lại, điều lạ là hai cỗ ma lực này lại bắt nguồn từ con chuột xấu xí của thằng nhóc Ron, còn cái khác lại từ chính cái trán của Harry Potter.

Quá kì lạ, lại có ma lực trên một bộ phận của con người, việc này Ambrose cần nghiên cứu thêm về tài liệu hoặc hỏi Helios Đại hiền giả và Fayola.

Còn về con chuột không khó đoán, nhiều loài động vật thần kì bản chất chúng đều có ma lực, nên mới thông minh hơn các loại khác.

Nhưng con chuột này khá đặc biệt, ma lực của nó rất giống ma lực của một phù thủy, về nồng độ, cách tỏa ra thu vào.

Ambrose đã thử con chuột này tới hai lần, một là khi dùng phép rửa sạch lông tóc cho nó, hai là lúc kín đáo hơn, cậu quét một sóng ma lực về phía chuột.

Đây chắc chắn là một phù thủy Animagus dùng bùa hóa thú rồi, Ambrose thầm nghĩ. Có điều vì sao hắn ta hoặc ả ta lại làm vậy thì cần điều tra hơn nữa.

Cậu sẽ lưu ý thông tin về con chuột này với cặp sinh đôi nhà Weasley. Nói thế nào đi nữa cặp anh em này đang làm việc cho Ambrose, cậu không muốn họ bị bận tâm bởi mấy chuyện gia đình nhỏ nhặt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.