[Dịch]Vạn Giới Pháp Thần

Chương 252 :  Chương 252: Nhắm vào Lucy




Takagi một lần nữa vùng đũa phép, một tấm ván gỗ chắc chắn, to và dài từ trong không khí xuất hiện nối giữa cái bè và con tàu Dawn Treater.

Sau đó cô bé từ từ bước tới lên con thuyền của Lucy mấy người, mặc kệ cho mấy thủy thụ bắn tên vào người Takagi trong tuyệt vọng.

Có một thủy thủ gan dạ hơn, anh ta nhảy tới định dùng kiếm chém đứt tấm ván mà Takagi đang đi, hòng làm cho cô ta ngã xuống.

Nhưng, Takagi sao ngốc tới mức để tên này thực hiện được ý đồ, cô bé trong nháy mắt lại bắn ra một lời nguyền chết chóc xanh lè:

“Avada Kedavra.”

Ngay lập tức, anh thủy thủ chết cứng người rồi ngã xuống biệt. Chiến trận hoàn toàn nghiêng về một phía, Lucy mọi người chỉ là cá nằm trong rọ để người khác thích thịt thì thịt lúc nào, thích giết thì giết…

“Mọi người lấp thật kĩ vào…”

“Con bé kia không thể nào bảo vệ mình mãi được…”

Trong lúc Takagi bắn chú giết chóc, thì một mũi tên xoẹt xuyên qua vị trí cô đang đứng, tất nhiên là trượt, nhưng chỉ cần thế cũng đủ để Edmund nhìn ra một thứ, cậu hét lên:

“Mọi người tấn công dồn dập vào, cô ta không thể vừa duy trì cái vòng ma pháp bảo vệ kia vừa phát chú tấn công được… chỉ cần khiến cô ta bận rộn….”

Các thủy thủ khác hiểu ra, bọn họ thay vì đồng loạt bắn tên, ben chia nhau ra bắn. Cụ thể là trong một giây sẽ có hai mũi tên được bắn ra…

Đồng thời, Caspian phải nói là lén lút chỉ huy mấy thủy thủ nhanh chân nhanh tay, gỏi cận chiến đứng núp ở phía sau mất cái thùng và mạn thuyền.

Bọn họ chỉ chờ Takagi lên thuyền là lập tức xông ra khống chế cô bé. Rồi bắt cô ta làm con tim để kiềm chế ‘Fayola’.

Dù kế hoạch này nghe không một chút quanh minh chính đại nào, nói khó nghe là đê hèn bẩn thỉu. Vì mạng sống, Caspian đành phải đặt mấy cái tiêu chuẩn quý tộc, tinh thần hiệp sĩ, ném xó một bên hết.

Nhưng muốn thành công tất cả phải phụ thuộc vào nữ hoàng ‘Fayola’ giả ở đằng kia. Từ nãy tới giờ họ quan sát thấy cô ta vô cùng khinh địch, đó sẽ là điều khiến cô ta trả giá.

Đối diện, quả thật ‘Fayola’ không đặt Lucy mấy người trong mắt, cô ta đang nghịch cái đồ chơi của mình, một ngón chân dơ lên cho thằng bé kia liếm láp. Rồi thỉnh thoảng cô ta lại đá thằng bé mấy cái khiến cho nó rên nên một cách đau đớn.

Nhưng mấy cái kế vặt của Edmund và Caspian làm sao thoát khỏi con mắt của cô, Thậm chí, Takagi phía trước đã nhìn ra điều gì đó rồi. Lucy mấy người quá coi thường phù thủy rồi.

Không, Phải nói là Lucy mấy người đánh giá không đủ độ nguy hiểm và ma mãnh của các phù thủy, nhất là phù thủy lại là do Cái ác biến ra. Bọn họ có đầy những mánh khóe mà không ai ngờ tới.

Ngay khi Takagi bước lên boong thuyền, đúng theo kế hoạch, mười tên thủy thủ đồng loạt nhảy ra từ chỗ lấp, lấy chiến thuật lấy thịt đè người tấn công Takagi.

Cùng lúc đó, hơn mười cung thủ khác nhắm đúng thời cơ bắn tên để buộc cho Takagi phải dùng Bùa bảo vệ (Potago), không cho cô ta dùng lời nguyền xanh lè chết người kia và câu thần chú khiến mọi thứ nổ tung kia.

Đáng lẽ ra đã thành công nhưng mà Takagi đâu có sử dụng bùa bảo vệ (Potago) hay hai câu thần chú còn lại trong suy đoán của họ.

Takagi nhếch miệng lên, khinh thường nhìn mấy tên thủy thủ như bọn sâu kiến đang đâm đầu chịu chết, cô vung đũa thần thành một vòng cung một trăm tám độ trước mặt nói:

“Impedimenta.” (ND - Lời nguyền chậm chạp)

Lập tức, mười thủy thủ cảm thấy động tác cơ thể mình chậm lại một cách rõ rệt. Đặc biệt, các mũi tên đang bay như rùa bò. Mọi thứ trong bán kính mười mét xung quanh Takagi đều như vậy.

Thời gian như bị kéo lại, khiến nó trôi qua một cách chậm chạm.

Giờ thì mọi thứ quá dễ dàng rồi, Takagi nhẹ nhàng chỉ đũa thần về phía đám mũi tên nói:

“Reducto.” (ND - Bùa hủy diệt)

Mười mũi tên bị nổ tung thành vô số mảnh, bắn khắp thuyền.

Takagi không dừng lại, cô lại chĩa đũa thần vào vị thủy thủ ngoài cùng bên trái, thờ ơ nói:

“Avada Kedavra.”

Lại thêm một thủy thủ hi sinh.

Sau đó Takagi tiếp tục, cô giết người như giết mất con gà bị trói chặt trên thớt, cổ của nó cũng bị dán chặt xuống mặt thớt.

Trong khi, Takagi chỉ cần cần rìu chặt đầu từng con gà một, từ trái sang phải cho đến khi chết hết mới thôi.

Đứng ở gần đó, Lucy trông thấy tất cả, miệng cô bé hé ra như muốn hét điều gì đó nhưng không được, luồng không khí từ trong bụng, trong phổi cô phun ra quá chậm, nó không thể làm rung nổi dây thanh.

Lucy chỉ còn cách vô lực nhìn Takagi tàn sát mười vị thủy thủ, từng người từng người một.

Chuyện này quá kinh khủng, nhất là đối với Lucy, chính cô bé đã nghĩ trong đầu về cơn ác mộng, chính cô đã khiến ‘Fayola’ sáu người kia xuất hiện trên thế giới này.

Gián tiếp Lucy đã hại chết sinh mạng của rất nhiều thủy thủ trên tàu.

….

Chờ đến khi cử động lại được bình thường, Lucy lập tức hét lên:

“Không… làm ơn tha cho họ…”

Lucy chạy tới hai chân khuỵ xuống trước mặt Takagi nói:

“Làm ơn… tha cho bọn họ đi… không phải mấy người chỉ cần bắt tôi hay sao. Chỉ cần tha cho bọn họ thì tôi tình nguyện làm tất cả mọi chuyện.’

Takagi không thèm nhìn Lucy, cô tiếp tục ra tay giết nốt mấy tên thủy thủ đang đứng đơ ra vì sợ hãi… nhưng một cách tay lại chặn cô lại.

Lại là Lucy, cô bé nước mắt như mưa cầu xin nói:

“Dừng lại… Làm ơn… tôi… tôi… hu hu…”

Takagi hất Lucy sang một bên, khiến cô bé ngã đập đầu vào cột buồm... sau đó cô ta gằn giọng nói:

“Tránh sang một bên, con nhóc. Giờ chưa tới lượt mày, nhưng tí nữa mày sẽ biết thế nào là sống không bằng chết…”

Takagi định tiếp tục công việc của mình thì một giọng nói sắc lạnh từ sau lưng cô ta vọng tới, là ‘Fayola’:

“Takagi, dừng lại.”

Lucy nghe thế ánh mắt nhẹ nhõm hẳn đi, cô bé đang chuẩn bị nhìn ‘Fayola’ với ánh mắt cảm kích thì lời ‘Fayola’ nói tiếp theo khiến Lucy tuyệt vọng hơn.

“Takagi… giết bọn chúng thì quá là vô dụng, chúng ta phải lợi dụng giá trị cuối cùng của bọn phàm nhân này.”

‘Fayola’ nhìn thật sâu Lucy với ánh mắt khiến người ta phải nổi da gà vì sợ hãi. Ả nói tiếp:

“Không phải con nhóc đó muốn cứu bọn phàm nhân kia sao. Đã vậy, ngươi bắt hết bọn chúng lại, dằn vặt từng đứa một cho đến chết trước mặt nó… ha ha… cho nó biết.”

Takahi ánh mắt sáng lên, nhìn ‘Fayola’ với ánh mắt đầy vẻ khâm phục.

Rồi mặc kệ sự nải vải van xin của Lucy, Takagi tóm lấy từng thủy thủ một, trói họ lại và xếp thành một đống ở giữa boong thuyền.

Đến lượt bắt Lucy vào vị trí ‘xem’ cảnh hành quyết rõ nhất, thì đột nhiên một bóng người xông ra che chắn trước người cô bé và tấn công Takagi, đó là Rhince.

Rhince vừa nãy bị thương khá nặng trong lúc chiến đấu với con rắn biển khổng lồ, nên anh ta được sắp xếp một vị trí canh gác khá an toàn cho lắm.

Vừa rồi, tất cả hành động của Takagi anh đều thấy, nhưng vì quá sợ… nên anh mới không dám xông da mà lẳng lặng trốn ở một góc.

Đây không phải là vấn đề dũng cảm hay không, đối diện với một kẻ địch mà mình không đánh thắng được mà dũng cảm xông nên thì bị gọi là ngu si không lượng sức mình.

Nhưng Rhince nghĩ hôm nay anh phải là người như vậy, anh không thể để ả ta tiếp tục hoành hành được, anh xông nên định đánh nén Takagi nhưng… có vẻ không thành công rồi.

Ả ta dễ dàng né được và biến ra một sợi dây thừng trói chặt Rhince lại. Takagi đã một phát giữa trán Rhince khiến anh ta ngã lộn vòng tới bên cạnh đống thủy thủ bị trói khác.

Takagi giọng chế giễu, lạnh lùng nói:

“Hừ, muốn đánh nén ta một lần nữa à, tuy không thành công, nhưng cũng khá là bất ngờ đó. để thưởng cho mi, ta sẽ giết chết mi đầu tiên.”

Nói xong, Takagi lại nhìn Lucy một cái và nói:

“Nào Lucy thân yêu, tới lúc xem trình diễn rồi.”

Takagi chỉ cây đũa phép vào người Rhince xấu số nói:

“Avada Kedavra.”

Ánh sáng xanh lè lóe lên và đâm thẳng vào ngực, nhưng một biến cố nổi lên…

Một ánh sáng trắng khác ngăn lại ánh sáng xanh lè kia… là một con gấu bằng ánh sáng… giống hệt con gấu mà Lucy đã dùng để đánh đuổi đám sương mù.

Là Gael… con bé trong tay cầm một cái hộp giống hệt cái hộp mà Ambrose đã đưa cho Lucy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.