[Dịch]Vận Đào Hoa

Chương 14 : Nam Yêu Nam Là Chuyện Thiên Kinh Địa Nghĩa




-Yên phủ đích nữ cũng không vô dụng nhỉ.

Cánh môi Vân Tử Đằng thoáng cong lên thành nụ cười châm biếm, châm biếm một Vân gia ngu xuẩn coi báu vật như cỏ rác.

_____________

Vân Tử Đằng– tiểu thư chân chính của Yên phủ, ngay từ khi có nhận thức đã phát hiện nhiều điều kỳ lạ trong cuộc sống của mình. Tử Đằng biết mẫu thân không yếu. Nếu mẫu thân muốn, những kẻ gọi là Vân gia kia sẽ chẳng là gì. Ấy vậy mà, mẫu thân lại cam chịu ở lại chốn tồi tàn này. Tử Đằng khi ấy còn ngây thơ cho rằng mẫu thân rất yêu cái người “phụ thân” kia.

Chỉ là, nàng đã nhầm!

Năm lên bốn, Vân Tử Đằng bộc lộ thiên phú kinh người. Mẫu thân chỉ nhìn vào đôi mắt nàng, buồn bã thở dài.

Âm thanh ấy cứ lẩn quẩn trong tâm trí nàng.

Vân Tử Đằng của lúc năm tuổi là một Tử Đằng đã bắt đầu làm quen với bát dược các di nương đưa tới. Mẫu thân nói dược này không giết được nàng, chỉ từ từ ăn mòn cơ thể, biến nàng thành phế vật không thể tu luyện. Mỗi lần dược đến đều là mẫu thân thay nàng uống hết.

Có lần, Tử Đằng ngây thơ hỏi:

-Mẫu thân, sao người không đổ đi?

Thanh Yên- mẫu thân nàng chỉ nhìn nàng cười nhẹ rồi lại bưng bát dược lên uống.

Trong một thoáng, Vân Tử Đằng tưởng như đã thấy, nơi mẫu thân vừa nhấp môi chuyển sang màu trắng ngà.

Gió thổi qua, bật tung cửa sổ, giải phóng căn phòng khỏi không khí ngột ngạt.

Tử Đằng chợt phát hiện, chẳng biết tự lúc nào, giai điệu của gió đã thay đổi.

Là ai đang theo dõi mẫu tử nàng?

________

Sáu tuổi, một đêm mưa bão, hắc y nhân đột nhập vào tiểu viện của mẫu tử nàng.

Vân Tử Đằng co mình trong góc giường, kinh hoảng nhìn tử thần lặng lẽ đi tới.

Sấm chớp lóe lên, một khoảnh khắc, nàng như nhìn thấy đôi mắt khát máu của kẻ lạ mặt.

Nhưng mà, hắn ta không thể đạt được mục đích.

Mẫu thân nhẹ nhàng kết liễu hắn. Máu tươi tanh tưởi bắn lên mặt mẫu thân, Tử Đằng cảm thấy, mẫu thân còn đáng sợ hơn hắc y nhân kia cả ngàn lần.

Sau đó…

Sau đó, mẫu thân chẳng nói lời nào, cứ như vậy phong ấn toàn bộ tu vi của nàng.

Lúc chìm trong đau đớn, mẫu thân nắm tay nàng, nhẹ giọng an ủi:

-Tiểu Đằng, mẫu thân làm vậy là vì con.

Tại sao, nàng có cảm giác đôi mắt mẫu thân như đang nhìn một người khác?

_________

Lên mười hai, mẫu thân bị bệnh, ngày qua ngày nằm liệt trên giường bệnh. Tử Đằng biết, dược của các di nương phát huy tác dụng rồi.

Ngày hôm ấy, mẫu thân siết chặt tay nàng, gương mặt tinh xảo hôm nào đã tàn phai theo năm tháng, chỉ còn lại một Thanh Yên tiều tụy với đầy khắc khổ tang thương.

Nằm trên giường bệnh, bà nắm tay Vân Tử Đằng, gắng gượng nhắn nhủ những lời cuối cùng.

-Tiểu Đằng, mẫu thân xin lỗi…

-Con không phải nhi nữ ta, hay đúng hơn, con- linh hồn trong thân xác này không phải nữ nhi ruột thịt của ta.

-Từ lúc mới sinh, Vân Tử Đằng đã được đem tới thế giới khác, mà con, chỉ là một tiểu hài tử qua đời ngay khi ra khỏi bụng mẹ, bị ta dùng đấu khí kéo tới nơi này.

Thanh Yên vuốt ve gương mặt Vân Tử Đằng , tưởng như qua khuôn mặt đó, bà có thể thấy nữ nhi thật sự của mình.

Đoạn ký ức hiện lên trong tâm trí bà. Thanh Yên nhớ, ngày nữ nhi bé bỏng của mình chào đời, bà đã hạnh phúc ra sao.

Nhưng mà, số phận nghiệt ngã không để họ ở cạnh nhau.

Vì nữ nhi ruột thịt, bà hy sinh tất cả đem linh hồn con mình tráo đổi với đứa trẻ ở thế giới khác, bảo vệ thân xác này mười hai năm ròng, đến tận khi sức cùng lực kiệt.

-Hứa với mẫu thân, bảo vệ cơ thể này cho đến khi Vân Tử Đằng thật sự quay trở lại.

Trong chớp mắt, thứ cảm xúc không rõ tên trào lên cổ họng nàng. Vân Tử Đằng lặng lẽ không nói, chỉ nắm lấy tay người thân duy nhất của nàng, mẫu thân nàng yêu thương suốt mười hai năm qua.

-Hứa với mẫu thân…

Bàn tay Thanh Yên dần mất đi sức lực, trượt xuống khuôn mặt nàng.

Vân Tử Đằng im lặng, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm phụ nhân trên giường bệnh.

-Vân Tử Đằng...

Thanh Yên dịu dàng cười rộ lên, mà cùng lúc ấy, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây chảy tràn trên khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Thanh Yên đi rồi!

Trước khi ra đi, bà ấy đã cho nàng biết một sự thật cay đắng.

Chớp mắt ấy, Vân Tử Đằng bỗng cảm thấy hận.

Nàng hận Thanh Yên mười hai năm qua chưa một lần thật lòng thương yêu nàng, có chăng, cũng chỉ là môt mực bảo vệ thân xác nữ nhi bà thương yêu nhất.

Nàng hận một Vân Tử Đằng ở thế giới khác, người có thể đón nhận tình yêu thương của mẫu thân dù cho không tồn tại.

Nàng hận bản thân mình, hận mình không có đôi mắt xám như Thanh Yên, hận bản thân chỉ là vong hồn lưu lạc.

Nàng hận... Nàng hận...

Đêm hôm ấy, khi muôn vàn đóa hoa khép cánh ngủ im, tiếng khóc tang thương vang vọng như dày xé tâm can con người.

Mùa xuân năm mười lăm tuổi, Vân Tử Đằng lặng lẽ đặt cây bút trên tay xuống, gấp lại quyển sách, nụ cười tang thương tuyệt vọng.

Đến rồi! Cái ngày nàng chào đời, cũng là ngày số mệnh định trước đã đến rồi!

Ngày xưa, linh hồn Vân Tử Đằng bị đem đến thế giới khác, mà nàng, một linh hồn không rõ tên tuổi, cứ như vậy xuyên qua mà chính bản thân cũng chẳng hề hay biết.

Nhưng kết thúc rồi. Mười lăm năm trước một lần hoán đổi, mười lăm năm sau, cố chủ trở về, đoạt lại hết thảy mọi thứ.

Nàng không dám nhận tên mình là Vân Tử Đằng nữa, cũng chẳng đi đâu xa, cả ngày chỉ quanh quẩn trong tiểu viện. Nàng muốn thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, để tất cả mọi thứ cho Vân Tử Đằng thật sự.

Bước ra ngoài hiên, hơi thở dịu dàng của mùa xuân phả vào khuôn mặt nàng, khẽ nhắm mắt, vạt áo lay động cánh hoa.

Nàng không phải hoa tử đằng xinh đẹp rực rỡ, nàng chỉ là hoa dại vô danh mọc trên đường đời.

Nàng không có nhiều ước muốn, chỉ mong được hưởng trọn vẹn tình cảm của mẫu thân chứ không phải thông qua tình yêu dành cho chủ nhân thân xác này.

Nếu có oán, đành oán ông trời trêu người.

Dang tay ra, đón nhận ánh nắng mặt trời rực rỡ, nàng đau khổ ngẩng đầu.

Sắp đến rồi…

Thời khắc nàng ra đi, cũng là thời khắc Vân Tử Đằng trở về.

Thời khắc vòng quay số mệnh bắt đầu hoạt động.

Trên cơ thể nàng, ánh sáng lóe lên rồi càng lúc càng mạnh, tựa hồ bao phủ cả thân hình bé nhỏ trong ánh sáng đó.

Linh khí khổng lồ được phóng thích, uy áp nặng nề chùm lên tiểu viện, rồi tới toàn Yên phủ, sau đó là cả kinh thành, đánh động cường giả khắp nơi.

Chỉ nghe âm thanh chói tai vang lên, mười mấy hắc y nhân lao tới, mỗi người một kiếm, nhẹ như không kết liễu sinh mạng nàng.

Thân ảnh xinh đẹp ngã xuống, máu tươi bắn lên cánh hoa.

Thần trí mơ hồ, nàng không nghe được bọn họ nói gì, chỉ là, ngay sau đó có thêm mấy hắc y nhân nữa đuổi tới, tấn công đám người kia. Chờ đến khi hắc y nhân giết nàng rời đi, mấy hắc y nhân mới tới lập tức biến mất.

Nàng mỉm cười chua xót. Sớm đã biết mẫu thân lợi hại, không ngờ lại bảo vệ Vân Tử Đằng tới mức này.

Vết thương trên cơ thể nàng từ từ lành lại, mà đồng thời, linh hồn nàng càng ngày càng rời xa.

Nàng thật muốn hỏi, mẫu thân, thực ra dược của các di nương không thể hại người phải không? Nhưng người lại hy sinh đấu khí để tạo phong ấn, sao cho khi ngày này tới, mọi vết thương trên thân xác này sẽ tự lành lại.

Người không muốn Vân Tử Đằng tái sinh với cơ thể không lành lặng, phải không mẫu thân?

Gắng gượng liếc mắt, ở vị trí này, nàng không thể thấy quyển sách kia, nhưng nàng muốn viết tiếp. Nàng muốn Vân Tử Đằng hiểu được nỗi hận của nàng, để nàng ấy trân trọng thân xác của bản thân, cũng là thay nàng trả lại tất cả.

Đầu ngón tay hơi nâng lên, tựa hồ dùng hết toàn bộ khí lực, quang mang màu lục hướng vào quyển sách.

Dòng chữ đen tuyền như múa hiện ra trên nền giấy trắng. Gió vờn qua, trang sách lặng lẽ gấp lại.

Lệ châu trong suốt đậu nơi khóe mắt, nàng đã ra đi.

Tử đằng khô héo trong tiểu viện bỗng đồng loạt nở rộ, màu tím bao phủ không gian, cánh hoa mềm mại mỏng manh phủ lên cơ thể nàng, vô thanh nhưng tựa như khúc hát đau khổ vì sự ra đi của người thiếu nữ.

Mười lăm năm trước, ở Liễu Bích thành, một câu chuyện được lan truyền.

Đồn rằng, có một đứa bé, ngày nó chào đời, hoa tử đằng tưởng như chết khô trong tiểu viện bỗng đồng loạt nở rộ, mà cả kinh thành cũng được phủ trong sắc tử đằng tím biếc.

Đứa bé ấy, ra đời trong sự chào đón của hoa tử đằng, nên mới có tên…

Vân Tử Đằng.

Bộp

An Triệt đặt ly trà xuống, cặp mắt đen nhàn nhạt liếc nhìn quyển sách đáng thương bị quăng vào góc tường.

-Nó gây thù với ngươi à?

-Ừ!- Mộ Dung Anh Đào nghiến răng.

Thấy tâm trạng nàng không tốt, lông mày An Triệt thoáng nhăn lại. Hắn thò tay nhặt quyển sách, ánh mắt hờ hững lướt qua.

-Cảm thấy không thích sao?

-…- Nàng im lặng nghịch dị hỏa trong tay.

Đặt quyển sách lên bàn, An Triệt nhảy tót lên giường, lượn đi lượn lại xung quanh làm phiền nàng:

-Nào nào, mau nói ta nghe coi.

-Cau có sẽ khiến ngươi già đi đấy.

-Mau nói gì đi chứ.

-Này này…

Mộ Dung Anh Đào đen mặt, giơ chân đạp An Triệt xuống giường.

-Ngươi biến!

An Triệt xoa xoa mông tỏ vẻ ủy khuất nhìn nàng. Thấy nàng làm bộ không quan tâm, hắn nhún vai, như con cún ngồi chồm hỗm trên nền nhà.

-Đá ta một cái hết bực chưa? Giờ nói đi, sao ngươi lại bực bội?

-Ta không có!- Mộ Dung Anh Đào bĩu môi- Chỉ là... Dù lúc nào tiểu Đằng cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thực chất lại là người hay suy nghĩ. Với tính cách của muội ấy, khi đọc cuốn nhật ký này nhất định đã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại tự suy diễn lung tung, cho rằng tại mình nên Vân Tử Đằng trước kia mới chịu đau khổ đến vậy. Nếu là ngươi, ngươi có thể không phiền lòng sao? A... này... ngươi đang làm gì??!!!!

An Triệt ngẩng đầu, vẻ mặt cún con bất mãn nhìn nàng:

-Ngươi đạp ta xuống giường, ta liền muốn cắn ngươi. Nhưng cắn ngươi không được nên cắn tóc ngươi cho hả giận!!!

Lau mồ hôi. Lâu ngày máu lại không lên não chắc? Mộ Dung Anh Đào đen mặt đạp thêm cú nữa.

Một cú đạp này khiến An Triệt văng ra, thân hình cao lớn làm đổ bàn, mảnh ngọc bội màu tím rơi xuống đất.

Ngọc bội hình trăng khuyết rơi trên nền đất, âm thanh thanh thúy dễ nghe thu hút sự chú ý của hai người.Từ từ, quầng sáng màu tím hiện ra phủ lấy ngọc bội, ánh sáng màu tím nhàn nhạt dần đậm hơn, cuối cùng kết thành đốm sáng lơ lửng trong không trung.

-Tỷ tỷ!!!- Âm thanh phát ra từ đốm sáng.

Mộ Dung Anh Đào dùng ánh mắt trao đổi với An Triệt, xác định mình không nghe nhầm, nàng run run:

-Tiểu… tiểu Thiên Thiên?

-Hỏi ngộ, thể tỷ tưởng cái gì?- Giọng nói oan ức nhưng không che nổi nét tà mị, ngoài Mộ Dung Thí Thiên ra thì còn có thể là ai?

-Tưởng… tưởng…- Tưởng hồn ma đệ hiện về. = =

-Thôi ngưng! Khỏi cần nói cũng biết, tỷ chưa khám phá năng lực của ngọc bội!

-…- Anh Đào câm nín.

-Bỏ qua đi, chuyện này tỷ có thể hỏi chủ nhân các phân nhánh. Đệ nghe nói Vân băng sơn đang ở cùng tỷ. Nàng ấy đâu rồi?

Mộ Dung Anh Đào liếc nhìn trời đêm qua ô cửa sổ, đầu ngón tay khẽ cong lên. Chỉ thoáng chốc, mùi hương hoa đào dịu dàng đã bao phủ cả tiểu viện, vô thanh vô tức đưa người ta vào giấc ngủ không mộng mị.

Lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, liền ngay tức khắc Vân Tử Đằng đẩy cửa bước vào. Nhìn nàng, Vân Tử Đằng chậm chạp nhướn mày, đáy mắt phảng phất tiếu ý:

-Mê hồn hương thật lợi hại, hai tên kia ngủ hết rồi. Để đề phòng, muội cũng cho thêm một ít.- Nói tới đây, tầm mắt cô chuyển về đốm sáng lơ lửng giữa phòng, giọng nói trong trẻo như hàn băng mang theo ý khiêu khích vang lên- Tiểu Thiên Thiên, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn ngu ngốc như trước.

-Cái giọng đâm chọc mỉa mai mà vẫn lạnh lùng này… Hừ hừ, đúng là ngươi rồi Vân băng sơn. Sao vậy, tiền chữa bệnh đòi hỏi cao quá nên bị đuổi giết à?

-Không dám không dám, nhân tiện, ngươi vẫn đang nợ tiền ta đấy.- Vân Tử Đằng ngồi xuống, đón chén trà từ tay Mộ Dung Anh Đào- Nửa đêm nửa hôm làm phiền ta ngủ, có rắm mau thả đi ~.

-Hứ!!! Không chơi cùng ngươi, tỷ tỷ, đệ bị bắt nạt!

-Sao?- Anh Đào nghiêng đầu, thờ ơ nghịch tách trà trong tay.

-Đệ… đệ bị nam nhân đè... Ô ô ô...

-Cái gì?- Mộ Dung Anh Đào đập bàn đứng dậy- Đệ vừa nói gì?

-Ô ô, đệ bị nam nhân đè…- Mộ Dung Thí Thiên rất oan ức lặp lại lần nữa, đáy lòng không khỏi vui vẻ. Cậu biết mà, tỷ tỷ luôn lo lắng cho cậu.

Bất quá, rất nhanh, Mộ Dung Thí Thiên đã bị hiện thực phũ phàng đá bay.

Mộ Dung Anh Đào:

-Đệ nằm dưới? Không được, thiếu gia của Nguyệt Vũ sơn trang sao lại nằm dưới? Phải phản công, phản công a.

Vân Tử Đằng:

-Ta biết mà. Nhìn ngươi xem, phong tình tà mì, khuôn mặt bán nam bán nữ, cơ thể mảnh mai càng nhìn càng muốn hung hăng chà đạp, quả là tiểu thụ trời sinh.

Thí Thiên 囧. Đây là cái thể loại gì, cái thể loại gì a?????? ԅ(≖△≖ԅ)

Nuốt nước bọt, rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa:

-Tỷ không có một chút thương cảm nào sao???? Ô ô ô, tại sao đệ lại đáng thương đến vậy? Mấy người bắt nạt đệ. Ô ô ô….

Vân Tử Đằng nhíu mày:

-Ngươi đừng giả khóc nữa, nghe thật buồn nôn.

-Có sao đâu?- Mộ Dung Anh Đào nhún vai- Đệ chưa nghe một câu nói…

-Câu gì?- Mấy ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

- Nam yêu nam là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Thí Thiên tiếp tục囧. Cậu có thể hung hăng chửi vào mặt tỷ tỷ của mình không?

Chắc không được rồi. *Chui vào góc tường vẽ vòng tròn*

-An Triệt, ngươi đừng nói ngươi không phải nam nhân a. Ngươi mau nói gì đi chứ? TT~~~TT

-Ngu ngốc!- An Triệt phun ra hai chữ- Ta là giống đực, không phải nam nhân!

FU**, đây là cái thể loại gì hả???? Ông trời a, ông ở đâu????

(Ông trời liếc mắt: Xin lỗi, ta có hẹn với Thiên Lôi.

Thí Thiên: FU**!!!!!!! )

-Được rồi, mấy chuyện chẳng liên quan thì bỏ qua đi.

Mộ Dung Thí Thiên muốn thổ huyết. Chuyện không quan trọng? Vấn đề cái eo của cậu đấy biết không???? Nhưng rất nhanh, Mộ Dung Thí Thiên đành cam chịu nuốt uất nghẹn vào trong họng, từng tiếng từng tiếng chui ra từ kẽ răng:

-Có, chuyện, gì?

-Hỗn thú, đệ có còn bản nhạc đó không?

-Còn thì vẫn còn, bất quá nó nguy hiểm lắm. Tỷ định làm gì?

Mộ Dung Anh Đào không đáp lời, khóe môi thoáng nâng lên một độ cong nhỏ. Mà ở rất xa, Mộ Dung Thí Thiên khẽ rùng mình.

Tỷ tỷ, người mới cười phải không?

_____________

Đêm.

Màu đen u ám bao trùm tất cả.

Thanh Yên phủ vẫn sáng rực một màn, ánh sáng rực rỡ của muôn vàn viên dạ minh châu quý hiếm.

Đứng trên nóc nhà, bóng dáng cao lớn lạnh nhạt đón gió,ánh sáng mơ hồ ở bên dưới phác lên nửa khuôn mặt hắn. Bên cạnh bóng dáng ấy là đốm sáng màu tím, nhìn thập phần quỷ dị.

Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng có âm thanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu này.

-Ngươi nói với tỷ tỷ ta chưa?- Âm thanh vọng ra từ đốm sáng.

An Triệt lạnh nhạt liếc mắt. Còn đâu một An Triệt trẻ con luôn làm Mộ Dung Anh Đào bực bội? Hắn giờ phút này mới đúng như cảm giác lần đầu Mộ Dung Anh Đào gặp, lạnh, lạnh đến thấu xương, không phải loại giá lạnh bẩm sinh như Vân Tử Đằng mà là cảm giác lạnh như băng của người đã nhìn thấu hồng trần.

-Ta chưa nói.- Hắn lắc đầu- An Viêm thế nào rồi?

Mộ Dung Thí Thiên nhìn người tóc trắng nằm mê man bên cạnh mình, nhỏ giọng trả lời:

-Mê man suốt mấy ngày nay.

Lại trầm mặc.

Đốm sáng màu tím lên tiếng:

-Bao giờ ngươi đi?

An Triệt khẽ thở dài:

-Vốn định chờ các ngươi đủ lông đủ cánh mới rời đi, nhưng tình hình này… Chắc vài ba hôm nữa…

-Ngươi vẫn kiên quyết không nói với tỷ tỷ ta?

-Ừ.- An Triệt gật đầu, trước mắt hắn như hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo xinh đẹp của ai kia. Nói không luyến tiếc thì là giả dối, nhưng hắn không thể ích kỷ chỉ biết đến mình.

Lần này rời đi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Thôi thì cứ như vậy để nàng đừng hy vọng, có lẽ tốt cho cả hai.

Mộ Dung Thí Thiên híp mắt, mệt mỏi dựa vào thành giường, đầu ngón tay lo lắng vuốt khuôn mặt tái nhợt của An Viêm, mà An Triệt cũng lựa chọn trầm mặc.

Im lặng bủa vây. Giữa đêm đen, sự im lặng này phảng phất mang theo cái gì đó không nói thành lời.

____________

Hai ngày trôi qua kể hôm Hồng Tụ bị ném lên sơn mạch Mê Vụ, Vân Tử Đằng và Mộ Dung Anh Đào rốt cuộc cũng đi xem kết quả của mình.

Mang theo hai thần thú là Phàm nhi và An Triệt, dọc đường đi, ma thú thấy bọn họ đều đồng loạt tránh xa. Huyền và Hoàng đi trước bảo vệ nhưng thực chất chỉ có trách nhiệm dẫn đường.

-Đến rồi.- Huyền dừng bước, ưng mâu lạnh lẽo híp lại.

Trước mặt họ là hang ổ của bọ cạp, bọ cạp màu lam nhung nhúc thành bầy bò lên vật thể không rõ người hay thú. Mảnh vải rách tả tơi vương vãi trên nền đất, mùi hôi thối của da thịt hoại tử khiến Hoàng nhíu mày:

-Không phải chết rồi chứ?

Nghe tiếng nói chuyện, vật thể kia thoáng động đậy, để lộ ra gương mặt đã bị thối nát quá nửa. Mộ Dung Anh Đào chán ghét mỉm cười, từng bước từng bước tiền lên.

-Chưa chết, nhưng tình hình này chẳng khác chết là bao.

Theo mỗi bước đi của nàng, bọ cạp màu lam lùi lại, rất nhanh đã rút khỏi vật thể kia. Vân Tử Đằng cũng tiến lên, lạnh lùng nơi đáy mắt khiến Hồng Tụ sợ hãi.

-Hồng Tụ, thời gian qua ngươi “chơi đùa” ta không ít đâu. Thế nào? Cảm giác bị hành hạ không tệ chứ?

Nhớ lại lúc trước, Hồng Tụ ác độc này vì muốn lấy lòng Vân Lăng mà định hủy dung Vân Tử Đằng, nếu không phải Vân Tử Đằng giấu tài, có lẽ đã sớm bị hủy hoại trong tay nữ nhân thối nát này.

-Bộ dáng này của ngươi rất giống với tâm hồn của ngươi đi? Cả trong ngoài đều mục rữa.

Hồng Tụ kinh hoảng nhìn hai nữ nhân trước mắt, chỉ hận không thể ôm chân các nàng cầu xin:

-Tam tiểu thư, van cầu người, người tha cho nô tỳ đi. Nô tỳ có mắt không tròng, là nô tỳ có mắt không tròng. Người muốn sao cũng được, van cầu người…

Vân Tử Đằng và Mộ Dung Anh Đào trao đổi ánh mắt, nội tâm không che dấu khinh thường. Căm hận nồng đậm thế kia mà còn mở miệng nói mấy điều này, hừ, thật là mở rộng tầm mắt a.

Ngồi xuống, Mộ Dung Anh Đào nhẹ nhàng cười:

-Ta và Vân Tử Đằng có thể giúp ngươi khôi phục dung mạo và cơ thể cũ, muốn không?- Đáy mắt Hồng Tụ sáng rỡ, hung hăng gật đầu. Mộ Dung Anh Đào hài lòng lưu chuyển con ngươi, độ cong bên khóe môi càng lúc càng lạnh- Vậy tốt, chỉ cần ngươi làm theo lời bọn ta…

_________

Trưa hôm ấy, Hồng Tụ trở về, đem theo tin tức cho Vân Lăng.

Ngồi trên ghế, Vân Lăng lạnh lẽo nở nụ cười:

-Vậy ra, Vân Tử Đằng, dốt nhất trên đời chính là cầm.

Một tỳ nữ ở ngoài chạy vào, nhỏ giọng gì đó vào tai nàng ta. Nụ cười trên mặt Vân Lăng càng rực rỡ hơn, có chút điên cuồng độc ác:

-Trời giúp ta trả thù tiện nhân kia! Đi thôi, Mị Ảnh lâu có một cầm khúc vô cùng đặc sắc.

Vân Lăng không hề nhận ra, đôi mắt của Hồng Tụ ngoan ngoãn quỳ gối kia vô cùng độc ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.