Sơn mạch Mê Vụ
Đêm về khuya, trăng tròn vành vạnh, nhưng sắc trăng bàng bạc vẫn không thể xuyên qua tầng lá, đem chút ánh sáng ít ỏi cho khu rừng. Loài thú ăn đêm ra khỏi hang, gầm gừ tranh nhau miếng mồi, bất ngờ bị những bóng người xẹt qua dọa sợ.
Mộ Dung Anh Đào rất nhanh, giống như toàn bộ đấu khí chỉ dồn xuống đôi chân. Theo ngay sau nàng là An Triệt, còn Vân Tử Đằng bị bỏ lại ở tít phía sau.
-Ta thật không hiểu.- Vân Tử Đằng đạp lên cành cây, thân ảnh lục sắc như bị bóng đêm nuốt trọn- Tại sao tỷ tỷ lại dập tắt Lục Sắc Hỏa?
Đậu trên vai cô, Phàm nhi liếc mắt khinh thường:
-Ngươi ngu chắc? Ngọn lửa đó chỉ là một phần của Lục Sắc Hỏa chân chính thôi.
-Di? Chỉ là một phần?- Vân Tử Đằng nghĩ tới ngọn lửa cao ngang đầu mình kia.
-Hừ, đúng là kiến thức hạn hẹp! Vểnh tai lên nghe gia nói đây!- Phàm nhi hất mỏ- Lục Sắc Hỏa chân chính có hỏa diễm lớn cỡ ngọn núi, hơn nữa còn có thủ hộ thú ngang sức với đỉnh phong Đấu hoàng. Ngươi nghĩ gì mà cho rằng một phàm nhân như Mộ Dung Anh Đào có thể dập tắt được dị hỏa?
Vân Tử Đằng im lặng, khóe môi co giật liên hồi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đem con chim chết tiệt này đi nước. Khinh bỉ, khinh bỉ, cái giọng điệu kia chính là trắng trợn khinh bỉ!!!!!
Phàm nhi vắt vẻo trên vai Tử Đằng, hoàn toàn không biêt người bên cạnh đang âm thầm đem mình chế thành chim quay trong tưởng tượng:
-Tiểu Đằng, tỷ tỷ ngươi hình như không ổn lắm. Nếu ngươi không nhanh lên, chẳng biết chừng Anh Đào tỷ tỷ thân yêu của ngươi sẽ bị cướp đi đó.- Mỗ điểu nào đó đâm chọc.
Vân Tử Đằng không đáp lại, lặng lẽ nhìn bóng áo tím ở phía trước. Đấu khí hệ hỏa bao phủ nàng, biến Mộ Dung Anh Đào thành đốm lửa mĩ lệ đầy kiêu ngạo, nhưng lớp băng trắng quấn trên tay lại làm người khác chạnh lòng.
Tử Đằng khẽ thở dài. Hà cớ gì cứ phải cô đơn như vậy?
-Tỷ tỷ sẽ không để lộ sự yếu đuối trước mặt ta đâu.
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Phàm nhi, Vân Tử Đằng khẽ hạ mi mắt.
Trong ba người bọn họ, Mộ Dung Anh Đào là chị gái của tiểu Thiên Thiên, tuổi cũng hơn Tử Đằng một chút. Thân là người lớn nhất, Anh Đào phải chịu vô số áp lực, chẳng những bảo vệ cho các em mà còn là trụ cột tinh thần cho cả nhóm. Anh Đào hiểu, nếu trụ cột sụp đổ thì cả nhóm sẽ hỗn loạn, vậy nên, yếu mềm là điều cấm kị nhất...
Không nhận được câu trả lời, Phàm nhi kì quái thu lại ánh mắt, lúc này mới phát hiện ra hai người phía trước đã biến mất.
-Cái trò gì thế này?- Phàm nhi tức muốn hộc máu, nhảy khỏi vai Tử Đằng.
-Đi thôi!- Vân Tử Đằng lướt qua Phàm nhi, hoàn toàn không chút để ý.
-Ngươi có vấn đề à?- Ngay lúc này đây, Phàm nhi rất rất rất rất muốn nổi điên- Ngươi có biết sơn mạch Mê Vụ về đêm nguy hiểm thế nào không?
-Phàm nhi, ngươi không hiểu đâu! Ta tin tưởng tỷ ấy.
Tiếng cười lảnh lót tựa như chuông bạc, không pha lẫn tạp chất, phảng phất mang theo hình bóng của 1 đứa trẻ ngây ngô.
Phải, Phàm nhi, ngươi vĩnh viễn chẳng cách nào hiểu được, rằng ba người bọn ta luôn có mối liên kết đặc biệt dành cho nhau.
Nó, là cả một câu chuyện dài, được viết nên từ chính tuổi thơ của bọn ta.
Một câu chuyện từ rất lâu rồi.
Thân ảnh lục sắc hòa quyện cùng màn đêm, để lại mình Phàm nhi vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì ở phía sau.
-Có liên quan gì đến chuyện gia đang hỏi sao? A... Này, chờ gia với! NÀY!!!!!
_____________Phân cách tuyến nha ~~~~ *lăn lăn* ________________
Vượt lên không gian u ám dưới những tầng lá cây, ngay trên cánh rừng âm u lại là thế giới hoàn toàn khác. Trăng lấp lánh, tà mị và dịu dàng, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên đỉnh đầu cây rừng. Tiếng kêu của loài săn đêm như chạm tới bức màn đen lấp lánh trên cao kia. Và mỗi khi gió nghịch ngợm vờn qua, cây rừng xào xạc hát lên khúc nhạc nguyên thủy nhất. Tầng lá ngả mình theo gió tạo nên những gợn sóng mê hồn.
An Triệt đứng lặng im giữa không trung, trăng dịu dàng phủ lên thân hình cao lớn của hắn, ngũ quan lạnh lùng bởi thế mà thêm vài phần thanh thoát nhẹ nhàng.
An Triệt dịu dàng nhìn người trong lòng. Hắn cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng:
-Tiểu Đào nhi, không cần sợ hãi.
Không có tiếng đáp lại, nhưng hắn có thể cảm nhận cánh tay run rẩy của nàng nắm vạt áo hắn chặt hơn.
Mộ Dung Anh Đào nhắm mắt, áp tai lên ngực hắn. Tiếng tim đập trầm ổn của An Triệt khiến nàng thấy an tâm hơn.
Như một thói quen, từ lâu đã ăn sâu vào trong bọn họ, cũng là thể hiện mối liên kết đã nhập vào xương tủy.
-An Triệt, ta đã thấy một đôi mắt. Nó rất đáng sợ, tàn nhẫn và vô cảm, y như…- Nghĩ tới đây, nàng lại khẽ run lên- Giống như đôi mắt của phụ thân ta vậy.
An Triệt nhíu mày, nghĩ đến nam nhân dịu dàng tà mị kia. Hắn không biết nhiều về Mộ Dung Kỳ Nguyệt dù đã ở Nguyệt Vũ sơn trang hơn năm năm trời. Trong ấn tượng của An Triệt, Mộ Dung Kỳ Nguyệt lúc nào cũng cười, cười rất đẹp, hơn nữa trong nụ cười của hắn (Mộ Dung Kỳ Nguyệt) không tìm thấy chút giả dối nào.
Nhưng An Triệt hiểu, ngoài với những người thân thiết ra, Mộ Dung Kỳ Nguyệt chưa bao giờ thật tâm.
So với phu nhân Phi Yến Phượng Vũ lạnh lùng, Mộ Dung Kỳ Nguyệt còn đáng sợ hơn nhiều.
_______________Ta là phân cách không gian đại nhân ___________________
-A! Đáng chết! Đáng hận! Thứ phế vật vô dụng đó!
Vân Lăng tức giận ném lọ hoa quý giá vào tường, âm thanh đổ vỡ như kích thích nàng ta điên lên, tiếp tục đập phá đồ đạc trong phòng, giống như những món đồ này chính là Vân Tử Đằng và Mộ Dung Anh Đào.
Đám tỳ nữ của nàng ta sợ hãi đứng nép vào góc tường, sợ hãi cầu mong sau khi ném hết mọi thứ, Vân Lăng sẽ không đem bọn họ ra trút giận.
Vân Lăng thở phì phò, nhìn xung quanh thấy không còn gì để đập phá nữa, tầm mắt ả ta chuyển đến đám tỳ nữ đang co rúm run rẩy.
Đôi mắt ả ta hằn lên tia máu hung ác, túm lấy mái tóc của tỳ nữ nhỏ tuổi, giật mạnh khiến tiểu tỳ nữ ngã xuống sàn. Tiểu tỳ nữ hoảng sợ đến mức không nói nên lời, chỉ biết khóc toáng lên. Mặc kệ, Vân Lăng vẫn lạnh lùng lại gần, cầm trên tay một thanh chủy thủ sắc bén, ánh mắt tựa như con thú điên.
Vân Lăng nâng cằm tiểu tỳ nữ, khuôn mặt thanh tú tái mét trong mắt ả hóa thành gương mặt xinh đẹp tuyệt trần phảng phất kiêu ngạo của Mộ Dung Anh Đào và Vân Tử Đằng. Vân Lăng dùng lực, thích thú nghe tiếng kêu khóc và âm thanh xương vỡ hòa trộn vào nhau. Vân Lăng đưa thanh chủy thủ kề sát mặt tiểu tỳ nữ, ánh mắt long lên sòng sọc:
-Hừ, xinh đẹp thì có gì tốt, chẳng qua cũng chỉ là thứ phế vật dựa hơi tỳ nữ mà thôi. Bây giờ ta phá hủy khuôn mặt của ngươi, xem ngươi có còn đi dụ dỗ nam nhân được không!
Vừa nói, Vân Lăng vừa hung hăng dùng lực, thanh chủy thủ kéo lê từng đường trên khuôn mặt tiểu tỳ nữ. Không phải rạch nữa, mà giống như đang xé ra vậy, vô cùng khủng khiếp.
Rúc vào một góc an toàn, Hồng Tụ rùng mình run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt. Tiếng kêu khóc của tỳ nữ kia như âm thanh từ địa ngục dày xéo nội tâm Hồng Tụ. Thân là tỳ nữ thân cận của Vân Lăng, Hồng Tụ hiểu rất rõ chủ nhân của mình và biến thái và độc ác đến mức nào. Cứ mỗi khi có gì không vui, Vân Lăng luôn tìm những tỳ nữ nhỏ tuổi mà hành hạ. Hình phạt mỗi lần một khác, nhưng đều tàn nhẫn không cách nào diễn tả nổi.
-Hồng Tụ!- Hồng Tụ giật bắn người, run rẩy bước đến trước mặt Vân Lăng.
Vân Lăng đá tiểu tỳ nữ dưới chân, lạnh lùng liếc mắt. Hồng Tụ hiểu ý, vội cho người tiến vào dọn dẹp.
Chờ căn phòng được xử lý sạch sẽ, tiểu tỳ nữ đáng thương kia cũng bị bọn nô bộc khuân đi, Tiểu Hồng vội vã dâng trà, Vân Lăng ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm đảo qua Hồng Tụ.
Hồng Tụ quỳ dưới chân nàng ta, đôi môi hồng nhuận bị cắn đến rỉ máu. Qua hồi lâu, Hồng Tụ mới nhỏ giọng:
-Nô tì đã hiểu, nô tì sẽ lập tức theo dõi Vân Tử Đằng và người tỳ nữ kia.
Vân Lăng không buồn đáp lời, chỉ thản nhiên xoay người vào phòng trong, để lại nha hoàn thân cận của mình quỳ dưới nền đất lạnh lẽo.
Sớm hôm sau, một bóng người thập thò trước cổng tiểu viện của Vân Tử Đằng.
-Tỷ tỷ, mau xem, muội làm được rồi này!- Tiếng reo mừng vang lên, khác hẳn với giọng nói lạnh lẽo ngày thường.
-Không tệ!- Mộ Dung Anh Đào xoắn xoắn lọn tóc, mỉm cười nhìn Tử Đằng- Muội thử khống chế hình dáng của ngọn lửa xem sao.
-Vâng!- Vân Tử Đằng cười ngọt ngào đáp lại, sắc mặt cô lập tức trở về vẻ nghiêm túc, hạt mồ hôi vẫn còn vương trên cái trán trơn bóng.
Ngọn lửa trong tay Tử Đằng bất chợt bùng lên, cô “a” 1 tiếng, lúc hồi thần lại đã thấy Ngọc Băng Thanh Tâm Hỏa trong tay biến đâu mất. Tròng mắt màu xám bạc ngước lên nhìn Anh Đào, khuôn mặt đáng thương như con cún nhỏ.
-Được rồi được rồi.- Anh Đào xoa trán, nàng vẫn không thắng nổi vẻ mặt đáng yêu của cái núi băng này mà- Dù sao muội cũng có thể chất đặc biệt, Ngọc Băng Thanh Tâm Hỏa cho muội 1 nửa rồi, sau này cứ từ từ luyện tiếp.
-Thật?- Đôi mắt Vân Tử Đằng sáng rực, nhưng trong khoảnh khắc bỗng ảm đạm- Tỷ tỷ, tỷ cho ta 1 nửa Ngọc Băng Thanh Tâm Hỏa không sợ ngọn lửa của tỷ sẽ yếu đi sao?
Anh Đào ngẩn người, mất 1 lúc mới hiểu ý của Tử Đằng, nàng phá lên cười ngặt nghẽo:
-Tiểu Đằng, con gà kia không nói cho muội biết à? Dị hỏa trời sinh có thể tự khôi phục. Chỉ cần đem đặt vào cơ thể người có thể chất đặc biệt như chúng ta, cho dù có đem chia ra thành trăm mảnh vẫn khôi phục được như cũ. Còn nếu tách khỏi bản thể mà đem ra môi trường bên ngoài, dị hỏa sẽ lập tức tan biến. Tất nhiên… - Mắt phượng câu hồn ánh lên tia sắc lẹm- Từ phi người đem dị hỏa ra ngoài có thực lực cường đại đến mức nghịch thiên.
Không khí xung quanh bỗng trầm xuống, kí ức về ngọn dị hỏa trong hang động lại hiện về. Vân Tử Đằng lén đưa mắt nhìn Mộ Dung Anh Đào, thấy sắc mặt nàng không tốt đành im lặng.
[i]Bốp![/i]
Phàm nhi chẳng biết từ đâu chui ra, hung hăng đập lên đầu nàng:
-Ngươi mới nói ai là gà, hả?
-Mộ Dung tiểu thư, người đừng làm chủ tử thêm phiền lòng nữa.- Từ trong nhà, Hoàng bước ra mang theo nước ô mai.
Tử Đằng thập phần tự nhiên đón lấy ly nước, duy chỉ có nụ cười trên mặt đã tắt ngúm, còn Anh Đào lạnh lùng nhìn hắn. Thu lại ánh mắt, nàng thản nhiên hỏi:
-Cái tên tên Huyền kia đâu?
-Hắn?- Hoàng cười cười vô hại- Hắn thấy có con chuột ở quanh đây nên xử lý rồi.- Nói đến đây, ánh mắt hắn liếc về phía Hồng Tụ.
Hồng Tụ thầm kêu “không ổn”, còn chưa kịp phản ứng đã bị một cơn cuồng phong cuốn đi, chỉ chốc lát sau, thân hình yếu ớt đã bị ném xuống đất.
Vân Tử Đằng chống cằm, ánh mắt rét lạnh nhìn nàng ta:
-Đây chẳng phải nha hoàn thân cận của đại tỷ sao? Hà cớ gì lại xuất hiện ở chỗ này?
Hồng Tụ sợ đến run người nhìn nữ tử trước mắt. Lần đầu tiên trong đời, nàng ta cảm nhận có nữ nhân còn đáng sợ hơn Vân Lăng kia.
-Tỷ tỷ, tỳ nữ này nghe lén chúng ta như vậy, giờ biết làm sao đây?
Ngồi bên cạnh, Mộ Dung Anh Đào khanh khách cười, trên khuôn mặt tinh xảo lộ vẻ ngây ngô, duy chỉ tử đồng ma mị ánh lên tia sáng tàn nhẫn.
-Tỷ nghe nói ở Mê Vụ sơn mạch có loài bọ cạp màu lam sống thành bầy. Nọc của chúng từ từ ăn mòn da thịt, hành hạ con người, nhưng lại làm cho kẻ nhiễm độc muốn chết cũng không được. Đến tận khi chỉ còn là bộ xương trắng vẫn còn cảm nhận được thề giới xung quanh, chỉ biết ngày qua ngày nằm đó, chờ đợi cơ thể hóa thành tro bụi mới có thể chết đi…
Hồng Tụ sợ đến mức sắp phát điên rồi. Vân Tử Đằng bình thường không phải yếu đuối lắm sao? Tuy rằng lần trước phát uy, nhưng non sông khó đổi bản tính khó dời, tam tiểu thư đúng ra vẫn còn chút yếu đuối chứ!
Nhìn tỳ nữ kia bị lôi đi, Mộ Dung Anh Đào nhàn nhã bưng nước ô mai, tiếu tựa phi tiếu:
-Muội tính để nàng ta chết sao?
Vân Tử Đằng cười:
-Tỷ hiểu rõ ta nhất, đâu cần hỏi câu thừa như vậy.
-Tỷ rất tò mò nha ~~~.- Anh Đào híp mắt, cười càng lúc càng giống tiểu hồ ly.
Vân Tử Đằng quay đầu, nụ cười trên môi chợt cứng lại.
-Tỷ...tỷ đang làm gì vậy?- Vân Tử Đằng trợn tròn mắt.
-A?- Mộ Dung Anh Đào quay đầu, vẻ mặt thập phần vô tội, hỏa diễm màu xanh trên tay tỏa ra khí lạnh- Chỉ là làm lạnh đồ uống thôi mà.
Vân Tử Đằng âm thầm lau mồ hôi. Tỷ tỷ, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa là để tỷ sử dụng cho việc này sao? = =
Một quyển sách theo quỹ đạo parabol rơi xuống bên cạnh nàng. Anh Đào tò mò, hết nhìn quyển sách lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của Vân Tử Đằng. Suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng vẫn mở ra.
Giấy cũ ố vàng, hàng chữ thanh tú mà cứng cáp thể hiện chủ nhân là người kiên cường. Mộ Dung Anh Đào hơi nhíu mi. Ở Xích Nguyệt đại lục, sách hầu hết đều viết bằng đấu khí, người đọc nó cũng sử dụng đấu khí, khắc sâu trong linh hồn vĩnh viễn cũng không quên, duy chỉ có một ít loại sách khô khan nhàm chán được viết trên giấy thường. Còn quyển sách này... nhin thế nào cũng không thấy nhàm chán a.
Anh Đào xem rất nhanh, nhìn như chỉ tùy ý lướt qua kỳ thực chưa bỏ sót một chữ. Càng xem, mày liễu càng nhướn cao, nét kinh ngạc pha đậm trong mắt. Nàng bật cười thành tiếng.
-Yên phủ đích nữ cũng không quá vô dụng nhỉ.