[Dịch]Vân Cuồng

Chương 30 : Tâm ngoan thủ lạt




Lắc đầu, Liễu Vân Cuồng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Tư Đồ quý phi, ta muốn làm thế nào với ngươi, không phải là việc ngươi có thể ngăn cản? Ta có thể làm được hay không, ngươi chỉ cần chờ một lát nữa thì sẽ biết ngay thôi.”

Tư Đồ Hương sợ hãi, run rẩy: Nàng biết Vân Cuồng không phải đang nói đùa, nhưng nếu thật sự bị đối xử giống như những gì đứa nhỏ này nói thì không bằng nàng cắn lưỡi tự sát cho xong. Nghĩ xong, nàng ta nhanh chóng muốn thực hiện ý đồ, lại bị Vân Cuồng nhìn thấu, trực tiếp, không nói một tiếng đá nàng ta một cái. Một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên, Tư Đồ Hương đã giống như một đống bùn lầy té xuống sàn, gân tay gân chân bị đứt đoạn. Lúc này ngay cả tự sát nàng ta cũng không có khả năng làm được. Trong mắt nàng ta hiện lên sợ hãi tột độ, nước mắt không nhịn được chảy ra không ngừng.

“Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu!”

Lúc này, Vân Cuồng rốt cuộc cũng toát ra nét tươi cười như ác ma, một đôi mắt ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo, lần lượt quét nhìn toàn thân Tư Đồ Hương: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng để cho ngươi chết như vậy. Ta có nhân sâm ngàn năm tốt nhất có thể giữ lại cho ngươi một hơi thở, dù có bị ném đến bãi tha ma thì ngươi cũng có thể trụ được khoảng bảy tám ngày. Bị kiến cắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết nhưng trong một thời gian ngắn thì cũng không thể lấy mạng của ngươi được. Đương nhiên, nếu ngươi gặp phải lang sói, chó hoang muốn ăn thịt ngươi, thì chuyện này ta không thể quản được.”

Mặc kệ là bị mấy con trùng cắn chết hay là bị chó hoang, lang sói cắn chết tươi, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân nàng ta rét run. Tư Đồ Hương bị Vân Cuồng làm cho không thể nói chuyện, nên chỉ có thể y y nha nha hừ ra một ít âm thanh mơ hồ, rồi hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Dịch cầu cứu.

Nhìn thấy ánh mắt Tư Đồ Hương nhìn lại đây, Sở Dịch thật sự muốn bật người dậy chụp chết nữ nhân này: Người sắp chết vậy mà còn muốn đem tai họa đến cho hắn!

“Liễu Vân Cuồng! Ngươi đối đãi như vậy với chúng ta không sợ Lôi gia biết được sẽ đối phó lại ngươi sao? Người sáng mắt không nói tiếng lóng*, tùy tiện can thiệp vương quyền là tội lớn, phải đồng thời chịu sự khiển trách của bát tông! Liễu gia ngươi có thể chấp nhận nổi sao?” Sở Dịch giận tái mặt, lo lắng một lúc, sau lại nghĩ ra chuyện này để gây áp lực cho Liễu Vân Cuồng. Thần sắc hắn chuyển từ kinh hãi sang nhẹ nhõm, may mắn. Hắn giả mù sa mưa** nói: “Nếu hôm nay ngươi bỏ qua việc này, trẫm có thể thề vời trời, cam đoan sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi! Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cẩn thận đi!”

(*đại khái giống như nói người thông minh không nói chuyện vòng vo vậy)

(**làm trò che mắt người khác)

“A, hôm nay Liễu Tiểu vương gia có vào cung sao? Tại sao ta không biết? Ai thấy?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Cuồng ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Nàng chớp chớp đôi mắt to trong veo, vô tội nói: “Nghĩa phụ, chuyện ngài nói có chỗ không đúng rồi, tại sao ta lại nghe nói Hoàng trúc võ sĩ của Lôi gia đã bị một vị siêu cấp cao thủ giết chết toàn bộ? Truyền nhân của Liễu gia ta cũng bị thương nặng! Vị cao thủ kia lai lịch không rõ, chẳng phân biệt được địch hay ta. Trước khi rời đi, lại gặp ngay lúc Hoàng đế Đại sở và Tư Đồ quý phi ngắm trăng, cũng không biết tại sao lại nổi lên xung đột, rồi làm thịt đám thị vệ, cung nữ, còn tính luôn cả Hoàng thượng Đại Sở, và Qúy Phi nương nương nữa, sau đó thì rời đi, không rõ tung tích?”

Cái gì? Siêu cấp cao thủ? Chỗ chó má nào có siêu cấp cao thủ xuất hiện!

Sở Dịch tức giận đến toàn thân phát run, cảm thấy lục phủ, ngũ tạng của mình như bị lệch vị trí cả. Nàng đứng trước mặt hắn động thủ, lại còn dám ăn nói bừa bãi đẩy trách nhiệm cho người khác? Không phải nàng thì là quỷ làm à!

“Ngươi…” Ngươi quả thật là một kẻ tráo trở!

“Thế nào? Nghĩa phụ không nghĩ đến việc này sao?” Vân Cuồng nháy nháy mắt kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lại thoáng hiện nét trào phúng, giễu cợt. Nàng không chút để ý hừ cười, nói: “Nghĩa phụ nghĩ ta chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà có thể giết toàn bộ Hoàng trúc cao thủ của Lôi gia sao? Còn dám phạm thượng, hành thích vua? Ngài không phải đang nói giỡn chứ?”

Sở Dịch bị nàng chọc tức muốn bất tỉnh tại chỗ: Cái gì mà nghĩ, vốn dĩ chính là ngươi làm có được không! Hắn thật sự muốn nắm lấy nàng hỏi một chút: Ngươi không dám phạm thượng, hành thích vua? Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?

Nhưng lập tức, hắn lại bị lời nói của nàng dọa sợ đến mức rùng mình một cái, con ngươi co lại. Đến lúc này hắn mới ý thức được, những lời đứa bé trước mặt này nói đã hoàn toàn đem đường lui của hắn chặt đứt toàn bộ!

Sở Dịch hoảng sợ, thật sự hoảng sợ vạn phần!

Trong lời nói của Vân Cuồng, thì đến Hoàng trúc võ sĩ của Lôi gia cũng bị giết sạch, hoàn toàn không có may mắn thoát khỏi! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ những việc này đều do một tay nàng (Vân Cuồng) thao túng hết cả! Rốt cuộc đứa nhỏ này có bao nhiêu thực lực? Rốt cuộc phía sau nàng còn có thế lực cường đại nào không?

Tuy nàng nói vòng vo, ba xạo, nhưng trong những lời nói ấy của nàng đã lộ rõ một điều, việc nàng đến đây không một ai biết cả, tất cả những người chứng kiến đều đã chết sạch. Trời không nói, đất không nói, chính nàng ta cũng không nói, hắn và Tư Đồ Hương đều bị giết thì cũng không thể nói rõ mọi chuyện. Do đó chỉ cần nàng bịa ra câu chuyện về một cao thủ thần bí nào đó thì hoàn toàn có thể đem toàn bộ trách nhiệm phủi sạch, giống như nàng đã nói, còn có ai có thể biết được chân tướng đây? Sẽ có người hoài nghi một đứa bé không đến mười tuổi như nàng là hung thủ sao?

Không ngờ, nàng chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi mà đã có thể suy nghĩ chặt chẽ, chu đáo, thủ đoạn lại cay độc đến vậy! Nàng hoàn toàn không quan tâm những cung nhân này vô tội hay không, đều trực tiếp tàn sát, không chừa một ai, phần ngoan độc này quả thực khiến người khác không rét mà run! Trong nháy mắt, Sở Dịch đột nhiên phát hiện bóng dáng nho nhỏ kia trở nên cao lớn, mà hắn lại trở thành một con kiến hôi yếu ớt dưới chân nàng, chỉ cần nàng vừa động chân thì hắn chỉ có thể bi ai chờ chết!

Vân Cuồng liếc mắt một cái, tầm mắt quay sang nhìn Tư Đồ Hương, thản nhiên phân phó: “Huyết Y, còn chưa động thủ sao?”

Huyết Y sửng sốt, xưa nay bàn tay luôn giết người như ngóe đột nhiên có chút cứng ngắc. Hắn giết người không ít, nhưng thủ đoạn độc ác bậc này vẫn khiến lòng hắn cảm thấy kinh khủng. Tiến lên hai bước, trong mắt hắn có một tia do dự.

Sắc mặt Vân Cuồng hơi trầm xuống, trong lòng thầm than, tuy rằng võ công của Huyết Y không tồi, nhưng tuổi lại quá nhỏ, kinh nghiệm còn ít, không đủ tàn nhẫn, quả quyết. Đang tính tự mình động thủ, bên người đột nhiên nổi lên từng trận kình phong sắc bén, trong tiếng hét thảm thiết của Tư Đồ Hương, một cánh tay tuyết trắng còn mang theo tia máu, bay vọt lên không trung, rồi thẳng tắp rơi xuống sàn.

“Ta làm!” Một thanh âm lãnh khốc, kiên định vang lên, theo sau đó là thanh niên mắt màu lửa đỏ cũng đi vào, màu sắc trong mắt lộ vẻ khát máu, đẹp đẽ, mê hoặc. Thiếu niên đi đến trước mặt Vân Cuồng, ánh mắt càng phát ra nhu hòa, dịu dàng, giống như băng tuyết đang dần tan chảy, thiếu niên hơi vuốt cằm: “Đạm Đài Nhận xin ra mắt chủ nhân, từ nay về sau, nguyện là ‘Liễu Nhận’ trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân, vì chủ nhân mà cống hiến sức lực!”

Phương thức chào hỏi của đối phương theo lẽ thường mà nói có lẽ khá vô lễ, nhưng Vân Cuồng biết rằng, đối với thiếu niên cuồng vọng yêu nghiệt này mà nói, từ trước đến giờ hắn còn chưa bao giờ phải cúi đầu như vậy lần nào cả.

“Tốt!” Vân Cuồng gật gật đầu, cười cười với hắn, bên người có nhiều cao thủ thiên tài, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng tốt.

Đạm Đài Nhận là một người thông minh, hắn biết nếu chỉ có một mình hắn đối mặt với sự đuổi giết của tông môn thì chỉ có nước phải chết không thể nghi ngờ, mà Vân Cuồng lại có khả năng giúp hắn che giấu lực lượng, cho nên lúc này hắn mới có ý niệm này trong đầu. Đương nhiên, nếu không phải Vân Cuồng đã cứu hắn một mạng, hơn nữa hắn lại có loại cảm giác đặc thù với nàng, còn bị thuyết phục bởi thủ đoạn của nàng, thì cho dù hắn có chết, cũng đừng mong hắn có thể cúi đầu xưng thần.

Ở ngoài cửa, Liễu Tường đi cùng thiếu niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp máu tanh như vậy. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay cố gắng bám chặt vào cánh cửa, đầu móng tay bấu chặt đến chảy máu cũng kiên trì chống đỡ không chịu nôn ra. Tâm hắn như gương sáng, hiểu rõ nếu về sau muốn đứng bên cạnh nàng thì sẽ phải thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên hắn nhất định phải học thích ứng! Bởi vì hắn đã quyết định sẽ vĩnh viễn đi theo chủ nhân!

“A Nhận, tiếp tục!” Thanh âm Vân Cuồng thản nhiên lại quỷ dị, vang lên một lần nữa. Tư Đồ Hương đã đau đến bất tỉnh lại bị một chậu máu tươi hắc tỉnh, tỉnh rồi gào khóc, nước mắt giàn giụa, thê lương vô cùng.

Liễu Nhận lãnh khốc rút trường kiếm dính máu ra, vừa muốn ra tay lại nghe thấy thanh âm suy yếu, già nua của Sở Dịch ngăn cản: “Đủ rồi! Không cần tiếp tục quanh co lòng vòng! Rốt cuộc ngươi có điều kiện gì, nói ra đi!”

Chuyện tới bây giờ, sao Sở Dịch có thể không nhìn ra, tất cả những chuyện Vân Cuồng làm đều mang theo ý uy hiếp, từng bước từng bước tiến hành tâm lý chiến (cuộc chiến tâm lý), tầng tầng ép sát, khiến hắn không thể tránh, không thể lui, tâm thần đại loạn! Thủ đoạn như thế, tất nhiên không chỉ đơn giản là muốn tra tấn hắn, nhất định còn có mục đích khác nữa. Buồn cười chính là hắn lại không thể phản kháng mục đích kia của nàng. Bên tai nghe tiếng la hét thảm thiết khiến da đầu người khác run rẩy của Tư Đồ Hương, lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm muốn chết không được của nàng ta, trong lòng Sở Dịch đã muốn hoảng loạn tột độ, gần như không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa.

“Thì ra ngươi cũng không quá ngu ngốc a.” Trào phúng cười, Vân Cuồng tùy tiện lấy ra một cuốn thánh chỉ trống trong ta áo, mở ra, phóng lên trên bàn, nói với Sở Dịch: “Tuổi tác của nghĩa phụ đã cao, thân thể có nhiều bệnh không tiện nói ra, càng không còn tâm sức mà xử lý triều chính. Hôm nay ta mời nghĩa phụ hạ chỉ, phong phụ thân ta là Liễu hiền vương thay quyền chấp chính, chưởng quản quyền to!”

Vân Cuồng chậm rãi nói ra, mà Sở Dịch lại nghe như sấm đánh ngang tai! Đứa bé này, thì ra lại có chủ ý như vậy!

“Ngươi vỗn dĩ là…” Trắng trợn cướp ngôi! Sở Dịch nghiến răng nghiến lợi, ngực phập phồng tức giận.

Cuồng ngạo cười một tiếng, Vân Cuồng tà nghễ liếc mắt nhìn hắn, bộ dạng hung hăng càng quấy, cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Không phải thứ ngươi để ý nhất là ngôi vị hoàng đế sao? Vì thế ngươi thậm chí không tiếc hạ độc một đứa bé như ta, còn mưu hại con ruột của mình! Vậy nên ta càng muốn nhìn ngươi trơ mắt bất lực, chắp tay nhường quyền vị cho người khác! Sở Dịch, ngươi tốt nhất nên rõ ràng tình cảnh của mình. Hạ chỉ, ta bảo toàn tính mạng cho ngươi, còn không, ta chỉ có thể khiến ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!”

“Ngươi khẳng định sẽ buông tha ta?” Ánh mắt Sở Dịch đột nhiên sáng ngời, giống như nắm được một con đường sống. Lúc này, tâm thần của hắn đã hỗn loạn cực điểm, ước chừng chỉ nghĩ muốn bảo trụ một mạng này rồi nói sau.

Vân Cuồng tùy ý thoáng nhìn, khóe môi hiện lên một nét cười không rõ: “Việc cửu đại tông môn muốn can thiệp vào chuyện của hoàng thất sẽ như thế nào, nghĩa phụ cũng hiểu rất rõ, ta nào dám làm trái chế ước tông môn đâu? Nếu nghĩa phụ nên hạ chỉ nhượng quyền, thì ta, Liễu Vân Cuồng xin thề, quyết không thương tổn tính mạng của ngươi!”

Nhận được cam đoan của Vân Cuồng, Sở Dịch thở ra một hơi, viết chiếu thư, trừ việc này hắn cũng không còn con đường nào khác để chọn. Xem thủ đoạn của đứa bé này, khiến lòng người lạnh lẽo, hắn thật sự không có khí khái để chống đỡ được.

Không bao lâu, chiếu thư đã viết xong, cầm ngọc tỷ ấn một cái, Vân Cuồng thuận tay nhận lấy, nhìn qua một lần, xác định không sai xót, trong nháy mắt ý lạnh trong mắt cũng không còn che giấu nữa.

“Sở Dịch, bây giờ ngươi xuống địa ngục được rồi!” Bàn tay ngọc, trắn nõn, nắm lại dạng trảo, chụp lên đỉnh đầu Sở Dịch, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Vân Cuồng, nhiễm lên ý cười như Tu La địa ngục.

Cả người Sở Dịch chấn động, đỉnh đầu truyền đến từng trận đau nhức, nóng bỏng…Như muốn vỡ ra từng mảnh! Trợn mắt trừng trừng, lại chỉ có thể run rấy chỉ tay vào mặt nàng, vẻ mặt vặn vẹo, oán độc: “Ngươi… Bội tính bội nghĩa, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

“Ai nói ta không giữ lời? Ta chỉ đáp ứng không lấy mạng ngươi, nhưng cũng không đáp ứng sẽ để cho ngươi tiếp tục làm hoàng đế!” Vân Cuồng vô tội hừ một tiếng, trong mắt lại tràn ra lửa giận như muốn thiêu rụi mọi thứ: “Sở Dịch, ngươi mới là kẻ mất tính người, không được chết tử tế! Nói thế nào Thiếu Thu ca ca vẫn là cốt nhục của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, Thiếu Thu ca ca hoàn toàn không có lòng dạ tranh quyền đoạt vị, nhưng ngươi lại nịnh bợ, mượn lực của Lôi gia, muốn lấy tính mạng của huynh ấy, vứt bỏ tính mạng con ruột của mình! Ngươi đáng chết! Chết cũng chưa hết tội!”

Thức chất lôi gia tập kích Sở Thiếu Thu chính là vì Huyền Băng châu ngàn năm, nhất định Sở Dịch cũng biết rõ điều này, nên mới bước ra, can thiệp vào tranh đấu của hai gia tộc, cho Lôi gia một cái cớ hành động. Hiện giờ thế lực của Lôi gia đã ổn định, vững chắc, mơ hồ có xu thế mạnh mẽ áp chế khí thế của bát tông còn lại, nên chỉ cần dựa vào gốc đại thụ (cây to) này, như vậy, ngôi vị hoàng đế của hắn cũng sẽ vững vàng, không cần tiếp tục lo lắng Liễu gia hạ độc thủ. Liễu gia có thực lực xóa sổ hoàng thất Đại Sở, lại đối địch với tông môn đứng đầu cửu tông, lựa chọn như thế nào, chỉ cần không phải đầu heo đều có thể hiểu được.

Sở Dịch sẽ đối phó Liễu gia, Vân Cuồng cho rằng đó là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách, nhưng hắn lại bán đứng tình thân máu mủ, chuyện này khiến Vân Cuồng không thể áp chế phẫn nộ trong lòng.

“Ngươi… Tốt… Đê tiện!” Thì ra ngay từ đầu, nàng đã tính toán không buông tha hắn!

Vân Cuồng lạnh lùng cười, đê tiện sao? Tâm ngoan thủ lạt sao? Vậy thì thế nào? Nàng nhớ rõ mình không phải là một đóa sen trắng thiện lương!

“Sở Dịch, ta sẽ không để cho ngươi chết, ngôi vị hoàng đế của ngươi còn muốn chờ Thiếu Thu ca ca tỉnh lại kế thửa. Cho nên từ giờ cho đến lúc đó ngươi liền trở thành một kẻ ngu ngốc, trơ mắt nhìn quyền vị, lợi ích của mình chảy vào tay người khác đi!”

Một làn khói trắng từ trên đỉnh đầu của Sở Dịch bốc lên, Sở Dịch dãy dụa hai cái, ánh mắt đột nhiên dại ra, ánh sáng trong mắt cũng dần dần tan rã…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.