- Cái gì? Lý Thanh Dương gia nhập Thiết Cốt Phái?
- Cái gì? Chưởng môn Thiết Cốt Phái chỉ điểm cho Trưởng lão Thương Sơn Phái, khiến hắn vô cùng cảm kích?
- Cái gì? Trưởng lão Linh Tuyền Tông bị tên kia chém cụt một tay?
Những Võ giả không được chứng kiến sự việc, sau khi được người khác kể lại, biểu lộ đều giống nhau như đúc, đó là tràn đầy khiếp sợ cùng khó tin. Không thể không nói. Ba sự kiện Quân Thường Tiếu làm ra tại Diễn võ trường, bất cứ một việc nào cũng vô cùng oanh động.
Khi hắn đắc ý mang theo Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương rời đi, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, Thanh Dương thành liền vỡ òa, mọi người thi nhau bàn tán xôn xao.
- Không thể nào!
- Cái Môn phái rác rưởi kia lại có Chưởng môn hung hãn như vậy?
- Có phải ta đang nghe nhầm không?
- Không nhầm đâu, thật sự là thế. Ta tận mắt nhìn thấy tại Diễn võ trường đấy.
- Thật sự không tưởng tượng được a!
- Quân Chưởng Môn chặt cụt tay Vi Trưởng lão, khác nào triệt để đắc tội Linh Tuyền Tông rồi?
- Linh Tuyền Tông cũng không phải dễ chơi, ta đoán, không bao lâu sẽ dẫn người đi Thanh Dương thôn tìm Thiết Cốt Phái gây sự.
Sự tình mà đám người lo lắng cũng đang khiến Quân Thường Tiếu phát sầu. Có điều, nghĩ tới mình còn tận 97 Điểm cống hiến, có thể mua rất nhiều thứ, cũng không sợ lắm, hắn lẩm bẩm:
- Chỉ cần lũ người Linh Tuyền Tông dám tới, ta sẽ khiến chúng phải bò về!
Xuyên không tới cái Đại lục này làm gì, chẳng phải là vì mạnh lên cho oách sao? Bị người chà đạp? Lại còn tới tận nhà chà đạp? Loại chuyện thế này cho dù chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhẫn. Quân Đại Chưởng Môn bỗng có chút chờ mong Linh Tuyền Tông nhanh chóng đến gây sự với mình, nhờ đó tăng lên uy vọng của môn phái, khiến cho cả thế gian biết: Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta cũng không phải dễ xơi.
Hai cánh cửa gỗ cũ nát truyền đến tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt sau khi bị một trận gió thổi qua, có cảm giác như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Lý Thanh Dương đứng cách sơn môn 10m, nhìn nhìn kiến trúc rách nát tiêu điều, lại ngước lên nhìn nhìn bảng hiệu “Thiết Cốt Tranh Tranh Phái” lung la lung lay, khóe miệng co rút:
- Chưởng môn! Ta muốn rút khỏi Môn phái!
Quân Thường Tiếu cũng chán nản, đáp:
- Không có cửa đâu!
Chợt, một thằng trẻ con khoảng 3 tuổi nhún nhảy nhún nhảy đi tới, dừng ở một góc khuất gần sơn môn, cầm lấy “cậu nhỏ” vui vẻ tưới cây.
- A a a…
Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, gầm lên như bị chọc tiết:
- Thằng ôn con, lại dám đái bậy trước của Thiết Cốt Phái ta, Bản tọa muốn cắt chim ngươi.
- Chưởng môn! Bình tĩnh! Bình tĩnh một chút!
Lý Thanh Dương vội vàng kéo lại, sợ hắn làm ra sự tình thiếu lý trí.
- Ô oa oa oa…
Thằng nhóc sợ quá òa khóc, uốn éo cái mông chạy đi, ủy ủy khuất khuất gào lên:
- Mẹ… tên Cẩu Thặng bắt nạt ta
- A a a…
Quân Thường Tiếu gầm thét:
- Thằng ôn kia, mày còn gọi tao là Cẩu Thặng nữa tao chém chết cha mày.
- Chưởng môn! Hết sức bình tĩnh, hết sức bình tĩnh!
Lý Thanh Dương liều mạng kéo tay hắn.
Quân Thường Tiếu hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng:
- Thân là người đứng đầu một phái, lẽ nào ta lại chấp nhặt một thằng nhóc 3 tuổi.
Nói xong, vung lên tay áo, tiêu sái bước đi:
- Đi thôi, chúng ta tiến…
Hắn còn chưa nói hết câu, bảng hiệu môn phái bị gió thổi rơi xuống đúng giữa trán hắn, ngã chổng vó trên mặt đất.
Lý Thanh Dương: “…”
Lục Thiên Thiên “…”
- A a a… ta muốn đạp nát nó.
- Chưởng môn! Bình tĩnh, hết sức tỉnh táo. Đây là bảng hiệu Môn phái chúng ta đấy.
…
- Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta muốn phát triển, trước hết, phải quy hoạch, dọn dẹp lại trong trong ngoài ngoài Môn phái một phen, những cái cửa chính, cửa sổ mục nát này vứt hết đi, đổi cái mới.
Thân ở vị trí Chưởng môn, Quân Thường Tiếu ngữ khí sâu xa nói. Lần này đi Thanh Dương thành, kiếm được không ít tiền, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tu sửa lại tông môn, không cần tráng lệ nhưng cũng phải thuật mắt một chút.
Lý Thanh Dương nhỏ giọng nhắc nhớ:
- Chưởng môn! Trên đầu ngươi vẫn còn đang phun máu.
- Không sao! Không sao!
Quân Thường Tiếu lấy một tay đập vào vết thương nói:
- Những chuyện này liền giao cho ngươi, nhất định phải hoàn thành.
- Rõ!
Lý Thanh Dương đáp.
Quân Thường Tiếu giao cho hắn mấy tờ ngân phiếu, ung dung đứng lên nói:
- Bản tọa có chút choáng, về nghỉ ngơi trước.
Thiết Cốt Tranh Tranh Phái xây ở một ngọn núi hoang gần Thanh Dương thôn, sau khi Vương Chưởng môn vẫn lạc, người trong thôn ít khi lui tới. Tuy nhiên mấy ngày nay, các thôn dân phát hiện, thợ mộc thợ xậy từ Thanh Dương trấn ùn ùn kéo lên núi, các loại nguyên vật liệu cũng liên tục được vận chuyển lên.
- Thiết Cốt Phái muốn tu sửa sao?
- Tên Cẩu Thặng thối tha kia kiếm được tiền rồi?
- Chắc không phải đâu. Mấy hôm trước hắn còn đến nhà Vương đại thẩm xin mì ăn, làm gì có tiền.
- Đi, chúng ta đến xem chuyện gì.
Các thôn dân tốp 5 tốp 3 kéo nhau lên núi, nhưng bị Lục Thiên Thiên ngăn tại chân núi:
- Môn phái đang sửa chữa, không phải đệ tử, không được vào.
- Cô nương
Một tên thôn dân cười nói:
- Chúng ta là người dưới núi, cùng với Cẩu….
Keng!
Lục Thiên Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói:
- Chưởng môn có lệnh, ai dám gọi tên cúng cơm của hắn, giết chết không lằng nhằng.
Trong chớp mắt, người dân Thanh Dương thôn bỗng chốc hóa thành cao thủ võ lâm, biến mất không tung tích. Lục Thiên Thiên thu kiếm vào vỏ, lẩm bẩm:
- Cái tên Cẩu Thặng này nghe êm tai hơn Quân Thường Tiếu nhiều, sao Chưởng môn lại không thích nhỉ?
Công việc tu sửa lại Môn phái do Lý Thanh Dương phụ trách. Quân Đại Chưởng Môn xếp bằng ở gian phòng bên trong, nâng cằm suy nghĩ: “Số lượng đệ tử thì đủ rồi, nhưng đệ tử cần làm Nhiệm vụ Môn phái để thăng cấp Kiến trúc Môn phái.”
Hắn kéo ra hệ thống, phát hiện vẫn chưa có Nhiệm vụ Môn phái, hắn hỏi:
- Hệ thống! Lúc nào mới có Nhiệm vụ Môn phái?
- Chờ!
Quân Thường Tiếu chá nản, tiện tay mở ra Thương thành, xem liệu mình có tim được món gì có ích không. Đã có võ kỹ, vũ khí, hắn giống như không cần cái gì vào lúc này. Không đúng. Thiếu cảnh giới a! Quân Thường Tiếu không cho rằng, với tu Khai Mạch Ngũ Đoạn có thể lăn lộn tại Tinh Vẫn đại lục, việc cần thiết bây giờ là phải tăng lên cảnh giới.
- Không biết có Kinh nghiệm chi phù hay không?
Hắn bắt đầu tìm kiếm, nhưng tìm đi tìm lại vài lượt cũng không thấy. Quân Thường Tiếu nằm trên giường, tay vẫn ôm chỗ đầu rướm máu.
- Chẳng lẽ ta cũng phải giống như Võ giả ở đây, ngồi một chỗ tu luyện, tích tụ linh khí dần dần đột phá.
Đương nhiên là có thể, nhưng như thế thì chậm vãi nhái. Dù sao bộ thân thể này có tư chất bình thường, mình lại không có tâm pháp cao cấp, nếu tu luyện như bình thường, không biết năm nào tháng nào mới thành cường giả.
- Đúng rồi!
Quân Thường Tiếu vỗ trán một cái, máu tươi phun ra như suối:
- Có thể tăng lên tư chất nha.
Hắn lại mở ra Thương thành, rất nhanh tìm được cái tên “Tư chất cải tạo dịch”. Xem kỹ phần giới thiệu
- Vật phẩm: Tư chất cải tạo dịch
- Công hiệu: Cải tạo tư chất bản thân, tăng lên một cấp độ, chỉ có Đê phẩm Linh căn có thể sử dụng.
- Thời gian hiệu lực: Cả đời
- Giá: 50 Điểm cống hiến.
Quân Thường Tiếu nhìn thấy giá của vật phẩm, cảm thấy sụp đổ, sao lại đắt như vậy chứ, nhưng hắn nghĩ đến việc có thể tăng lên tư chất, quyết định đến tốc độ tu luyện cùng giới hạn cao nhất của cảnh giới, đành cắn răng mua.
- "Đinh!"
- Chủ nhân tiêu hao 50 Điểm cống hiến, nhận được Tư chất cải tạo dịch x 1, đã chuyển đến Không gian giới chỉ.
- "Đinh!"
- Điểm cống hiến Môn phái: 47/100