[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3707 : Cầu cứu. (Hạ)




Lý Vân Tiêu giơ tay lên, tia chớp màu tím từ lòng bàn tay hắn khuếch tán ra, bày ra một lôi giới. Lý Vân Tiêu chỉ tay phải, ba mươi sáu kiếm bắn ra cắm vào mặt đất xung quanh.

Vi Thanh lấy một cờ trận ra đánh vào bốn phương, chợt lóe biến mất.

Làm xong tất cả Vi Thanh bảo:

- Được rồi.

Lý Dật gật đầu, đột nhiên lộ biểu tình sợ hãi nói:

- Xin hai vị đại nhân cứu ta với!

Hai người ngạc nhiên:

- Hả?

Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:

- Không phải ngươi đang sống rất thoải mái, tiêu sái lắm sao?

Lý Dật mếu máo:

- Lần này ta chết thật, từ sau khi vào Ma giới . . .

Lý Dật kể tỉ mỉ ra.

Hóa ra hôm đó Lý Dật rớt xuống khe hở thành Hồng Nguyệt bị lực lượng lôi kéo chỉ dẫn gã đến một nơi. Kỳ lạ là dọc đường đi như có người bảo vệ cho gã, không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Lý Dật bôn ba mấy tháng đã đến nơi, là một tòa cung điện cực kỳ hùng vĩ.

Lý Vân Tiêu ngắt lời:

- Thánh Ma điện?

Lý Dật sửng sốt, gật đầu nói:

- Đúng là Thánh Ma điện, lúc trước ta không biết, từ xuống biển ma nhìn cung điện rộng lớn ở đây mới hiểu rằng đại điện đó cũng xem như là Thánh Ma điện.

Vi Thanh hỏi:

- Tiếp đó thì sao?

Biểu tình Lý Dật sợ hãi mếu máo:

- Rồi ta gặp một người, hoặc nên nói là cái bóng, không thấy rõ mặt mũi. Người đó nhìn ta, nói mấy câu.

- Thực lực quá yếu . . .

- Nhưng cũng hết cách rồi . . .

- Ngươi là một trong sáu phân thân của bổn tọa, thời gian tiếp theo bổn tọa sẽ dốc hét sức nâng cao thực lực của ngươi, sớm ngày xông lên Ma Tôn cảnh.

- Sau khi lên Ma Tôn cảnh là có thể trở về bản thể, khi đó ta là ngươi, ngươi chính là ta.

Lý Vân Tiêu, Vi Thanh yên lặng nghe, mặt ngoài không lộ vẻ gì nhưng lòng cực kỳ hoảng sợ.

Vi Thanh trầm giọng hỏi:

- Sau đó thì sao?

Ánh mắt Lý Dật buồn bã nói:

- Sau đó người kia bắt đầu ra lệnh tìm khắp thiên hạ các cách nâng cao thực lực, phái hai Thánh Sử bảo vệ ta. Lần này đến Hành Lang Phù Đồ cũng vì nâng cao thực lực.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Vậy chẳng phải rất tốt sao? Người thường cầu còn không được việc tốt như vậy lại rơi vào người của ngươi.

Người Lý Dật run rẩy, nức nở khóc ròng:

- Nâng cao thực lực là việc tốt nhưng trở về bản thể . . .

Lý Dật run bần bật, run giọng nói:

- Chẳng khác nào ăn ta.

Vi Thanh gật đầu nói:

- Không tính là ăn, theo hắn nói thì ngươi vốn là một trong phân thân của hắn, chỉ là trở về bản thể.

Lý Vân Tiêu nói:

- Có lẽ giống như Ma Chủ hóa thành mấy phân thân, đều có ý kiến riêng, không phục tòng ai. Nếu ngươi bị hắn nuốt trọn, ký ức và thân thể thuộc về hắn thì không tính là biến mất, chỉ thành một phần của hắn.

Lòng Lý Dật tràn đầy sợ hãi khóc toáng lên:

- Ta không muốn trở thành một phần của hắn! Hai vị đại nhân, van cầu các người cứu ta với! Bây giờ chỉ có hai vị là có thể cứu ta!

Lý Vân Tiêu, Vi Thanh im lặng.

Có cứu hay không là chuyện nhỏ, hai người không thèm quan tâm sự sống chết của Lý Dật, quan trọng là Thánh Ma. Nếu để Thánh Ma phục hồi chân thân hoàn chỉnh sẽ là uy hiếp rất lớn cho Thiên Vũ giới.

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

- Nơi ngươi đi có phải tên là Cổ Vực không?

- Đúng đúng, là Cổ Vực!

Lý Dật vui vẻ hỏi:

- Vân Tiêu đại nhân biết Cổ Vực?

Lý Vân Tiêu nói tiếp:

- Còn năm phân thân khác thì sao? Ngươi có biết gì về nó không?

Lý Dật lắc đầu nói:

- Không biết, ta biết chuyện rất ít, hắn không nói gì hết. Chỉ biết rằng ta là phân thân, cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực rồi sẽ bị hắn nuốt trọn.

Nghĩ đến vận mệnh của mình là cả người Lý Dật bứt rứt, lại bật khóc.

Lý Vân Tiêu nhìn Vi Thanh, hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Vi Thanh nhún vai, cười khẩy nói:

- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Người đó hơn phân nửa là cường giả đẳng cấp Thánh Ma, thậm chí lợi hại hơn Thánh Ma bình thường, chắc ngươi sẽ không muốn đi chịu chết đúng không?

Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:

- Hiện giờ người đó chưa nuốt Lý Dật có lẽ không quá mạnh, chờ hắn ăn Lý Dật rồi càng khó tiêu diệt hơn. Người này chắc là Ma Thủ của Cổ Vực, tám trung ương Ma Tôn vực đều nằm trong tay hắn, dường như cũng là kẻ sau màn của cuộc ma chiến.

Vi Thanh nói:

- Cứ cho là vậy đi, ngươi và ta không thể giải quyết chuyện này được, cách tốt nhất là tìm thấy cách vượt qua giới lực rồi khiến cường giả Thiên Vũ giới kéo đến đây cùng đi diệt người Cổ Vực.

- Vượt qua giới lực đâu phải chuyện dễ.

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Con đường duy nhất có thể đi là luyện hóa những Phệ Giới Ma hoặc tạo ra áo giáp như của Lỗ Thông Tử. Nhưng những cách này khó làm được trong thời gian ngắn.

Vi Thanh khẽ thở dài:

- Cho nên việc này không gấp được. Còn một cách khác là . . .

Mắt Vi Thanh lóe tia sáng lạnh nhìn Lý Dật chằm chằm, lạnh lùng nói:

- Giết chết Lý Dật, vậy thì người kia không thể tụ tập đủ sáu phân thân!

- Ui!

Lý Dật giật nảy mình, vội vàng tức giận quát:

- Các ngươi không thể giết ta! Ta mà chết thì người kia sẽ trực tiếp phá không đến giết các ngươi ngay!

Vi Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Cũng đúng, nếu Lý Dật chết thì người kia sẽ có cảm ứng, trong Ma giới chúng ta muốn trốn cũng khó khăn.

Lý Vân Tiêu gật đầu, hắn liếc qua Lý Dật, nhe răng cười nói:

- Giết hay không thì suy xét sau, bắt hắn lại trước trấn áp trong Giới Thần Bi. Giới Thần Bi có giới lực Thiên Vũ giới ức chế, người kia không cảm ứng được.

Mắt Vi Thanh cong lên vui vẻ nói:

- Đúng là cách hay.

Lý Dật tức giận hét to:

- Nếu bắt ta thì những người Nguyên quận và Thánh Sử sẽ liều mạng với các ngươi!

Lý Dật phát hiện hai lực lượng siêu mạnh trấn áp gã không thể nhúc nhích, gã kinh hoàng muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng xung quanh đều bị hạ cấm chế, có kêu thế nào cũng không ai nghe thấy.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:

- Theo ta đi còn được sống, ở lại Cổ Vực thì chết chắc.

Lý Vân Tiêu giáng xuống một chưởng đầy lôi điện khóa toàn thân Lý Dật kéo vào trong Giới Thần Bi.

Vi Thanh nói:

- Dù không giết cũng có thể phế tu vi của hắn, thế thì dù Ma Thủ có được hắn cũng vô dụng.

Lý Vân Tiêu nói:

- Chờ chúng ta trở về Thiên Vũ giới rồi tính tiếp, bây giờ đụng vào Lý Dật sợ là bị người kia cảm ứng được. Trước tiên là chúng ta nên nói thế nào với những người Nguyên quận?

Vi Thanh cười nhạt, khinh thường nói:

- Hừ! Còn cần nói gì? Nếu bọn họ không phục thì sẽ làm họ phục.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đừng bao giờ khinh thường những cao thủ Nguyên quận, tộc trưởng ba đại bộ tộc ra tay thì ngươi và ta chỉ có nước chạy, cộng thêm hai vị Thánh Sử, và những Ma tộc khác.

Vi Thanh nói:

- Đừng quên chúng ta có Yết đại nhân, huống chi trong bảo bình của bổn tọa cũng có nhiều binh khí sát lục để dùng.

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

- Mấy thứ của ngươi tuy mạnh nhưng là lực lượng trong cuộc chiến hai giới, cố gắng tránh xung đột với bọn họ đi. Chờ ngươi và ta rút kết giới này thì xông hướng đại điện trung ương với tốc độ nhanh nhất. ---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.