Vi Thanh gật gật đầu, nói:
Người này là ta phái tới bảo hộ tỷ đệ Mộng Vũ, hơn nữa hắn nghe theo hai tỷ đệ này phân phó. Không thể ngờ đã chết ở đây, hơn nữa nhìn bộ dáng đã chết thật lâu.
Lý Vân Tiêu hai tay nắm được thiết nhanh, trên người nộ khí thoáng một phát bạo phát đi ra, lạnh giọng nói:
Ngươi đáp ứng ta bảo hộ hai tỷ đệ bọn họ an toàn!
Vi Thanh không cho là đúng, nói:
Đúng là đã đáp ứng. Chẳng lẽ hiện tại hai tỷ đệ này không an toàn sao?
Lý Vân Tiêu tức giận thiếu chút nữa ra tay giết người, tức giận nói:
Ngươi xem có an toàn như vậy sao?
Vi Thanh cũng không e ngại hắn tức giận, cười lạnh nói:
Không an toàn sao? Ngươi không thể kết luận bọn họ đang ở đâu, vì sao dám kết luận bọn họ không an toàn?
Lý Vân Tiêu nói:
Hiện tại ta thật muốn đánh chết ngươi.
Vi Thanh tự biết đuối lý, ngữ khí hơi hòa hoãn lại, nói:
Ngươi bây giờ đánh chết ta cũng vô dụng, nên đi tìm hai người bọn họ trước đi. Nếu thật sự gặp chuyện không may lại giết ta cũng không muộn.
Vi Thanh quay người hỏi:
Nam Phong Tuyền, trong Thánh Vực có người nào hiềm nghi hay không?
Nam Phong Tuyền lắc đầu nói:
Cũng không có phát hiện người khả nghi, hoặc là người nọ lẻn vào rất ẩn nấp, hoặc là thực lực cao tới mức ta không phát hiện ra.
Đột nhiên Vi Vô Nhai nói:
Có phải bị Mộng lão nhân mang đi không? Nếu là hắn mang đi thì mọi việc đều nói thông. Nếu không còn ai cảm thấy hứng thú với tỷ đệ bọn họ chứ?
Lý Vân Tiêu cũng bình tĩnh lại, hắn cảm thấy Vi Vô Nhai nói có lý.
Nếu là địch nhân, hiện tại thi thể dưới sông không chỉ có một. Mà cả thiên hạ, người cảm thấy hứng thú với hai tỷ đệ này cũng chỉ có bản thân Mộng Linh chân quân.
Vi Thanh nói:
Khả năng thật lớn, không cần tìm nhiều, trực tiếp tiến vào thần đô tìm Mộng Linh chân quân đòi người là được.
Hắn nói phong khinh vân đạm, sau khi bước vào Hư Cực Cảnh, hơn nữa có Âm Dương Nhị Khí Bình là thánh khí trong tay, tự tin của hắn càng bành trướng.
Lý Vân Tiêu nghe xong cảm thấy vô cùng quái dị. Tỷ đệ Mộng Vũ chính là hậu nhân của Mộng Linh chân quân, rõ ràng còn tìm hắn đòi người.
Nhưng hiện tại trừ bản thân Mộng Linh chân quân ra, cũng không thể tìm ai khác.
Vi Vô Nhai nói:
Đi theo ta, tuy ta chưa bao giờ đi thông đạo dưới thiên xuyên, nhưng dù sao cũng tiềm tu trong thàn đô nhiều năm, tìm ra vị trí của nó cũng có nắm chắc.
Ba người không trì hoãn nữa, lập tức tiến vào thiên xuyên, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích.
Nam Phong Tuyền định đi theo, bị Vi Thanh ra lệnh ở lại trong Thánh Vực, hơn nữa cũng chưởng quản tất cả ti chức.
Nàng đứng tại chỗ sững sờ một hồi, nhìn sóng nước trên thiên xuyên, sắc mặt rất phức tạp, cuối cùng vẫn thở dài quay người rời đi.
Tiếp tục chờ đợi ở đây cũng không phải biện pháp, tuy trong thiên xuyên nguy hiểm rất nhiều, với thực lực của đám người Lý Vân Tiêu đủ biến nguy thành an. Mà Nam Phong Tuyền xem ra, ba người có khả năng rất lớn tiến vào thần đô, cho nên trong thời gian ngắn không về được.
Cho nên nàng không nán lại ở đây lâu.
Vào lúc này, Lý Vân Tiêu cùng phụ tử Vi Thanh đã tiến vào sâu mấy ngàn trượng.
Sau khi chui vào mặt nước ba người cảm thấy lực lượng quái dị ngăn cản. Càng tiến xuống lực lượng này càng mạnh, không ngừng áp chế thần thức của bọn họ.
Hơn nữa lực lượng này còn mang theo lực ăn mòn rất mạnh, không nơi nào không có.
Lý Vân Tiêu không sợ chuyện này, đừng nói lực lượng ăn mòn, cho dù ăn mòn mạnh hơn nữa cũng chưa chắc làm tổn thương thân thể hắn.
Mà phụ tử Vi Thanh lại quẫn bách hơn nhiều, trên người bọn họ xuất hiện hào quang màu xanh giống như bức màn mỏng ngăn cách da thịt, ngăn cản nước sông ra ngoài.
Ba người lặn xuống sâu mấy vạn mét mới chạm tới đáy, chân chạm vào vật chất.
Thời điểm bọn họ đụng vào “Mặt đất” cũng không phải là nham thạch, cũng không phải cát đất, đó là một tầng vật chất đen kịt giống như nhựa đường.
Đây là cái gì?
Lý Vân Tiêu cả kinh hỏi thăm, tuy dưới chân đen kịt nhưng cực mỏng cực giòn, tùy thời có khả năng bị giẫm nát.
Vi Thanh nói:
Đây là cặn bã không gian, trong không gian tràn ngập lực lượng quái dị, sẽ có dị lực ăn mòn không gian, cho nên quy tắc không gian và dị lực dung hợp, hóa thành ‘ vật chất ’ thật thể lắng đọng lại, cho nên nó là cặn bã, mà cặn bã thiên kfy bách quái, ngươi đừng nhìn nó yếu đuối, lực lượng bình thường không cách nào đục thủng nó đâu.
Thì ra là thế.
Lý Vân Tiêu giật mình, tiếp tục hỏi:
Dưới cặn bã là cái gì? Nếu chúng ta đục lỗ thì sao?
Vi Thanh nhìn hắn như nhìn thằng ngốc, mỉa mai nói:
Toái thiên cao xuyên là vết nứt không gian, cặn bã ngưng kết lại trên vết nứt không gain, đục lỗ nó, phía dưới tự nhiên chính là bình chướng không gian. Nếu đục lỗ bình chướng sẽ lâm vào lỗ đen vũ trụ vô tận, cũng không biết sẽ đi tới đâu. Ta khuyên ngươi nên thu liễm tâm tư cổ quái đi, đừng có tự tìm đường chết ở đây!
Lý Vân Tiêu trào phúng ngược lại:
Ta còn muốn tìm tỷ đệ đồ nhi của ta, không có khả năng lại xằng bậy, nên thu liễm là phụ tử các ngươi. Nếu có sai lầm gì, ta chỉ hỏi ngươi thôi.
Sắc mặt Vi Thanh âm trầm, nhưng nghĩ đến tỷ đệ Mộng Vũ thật sự mất trong tay mình, hắn không tiện phát tác, chỉ hừ một tiếng.
Lý Vân Tiêu bắt đầu dò xét chung quanh, buồn rầu nói:
Nơi này áp chế thần thức quá mạnh, ta vận dụng thần thức tới cực hạn cũng chỉ tìm được khoảng cách năm trăm mét, cho nên làm sao cho phải? Khu vực cần tìm nằm ở đâu?
Phụ tử Vi Thanh cả kinh, hoảng sợ nhìn nhau, thần sắc vô cùng kiên kị.
Với thần thức của bọn họ cũng chỉ tìm kiếm trong phạm vi bảy tám chục mét, mặc dù liều tới cực hạn cũng chỉ chừng một trăm năm mươi mét. Nếu động thủ ở đây với Lý Vân Tiêu, bọn họ sẽ lâm vào thế yếu.
Tuy nói ba người hiện tại cùng chiến tuyến, nhưng mà ân oán và nghi kỵ lẫn nhau vẫn chưa mất đi.
Vi Vô Nhai nói:
Cửa vào thần đô ở đây, một phần dị lực từ thần đô tràn ra. Cho nên chỉ cần cảm nhận dị lực ở nơi này, thuận theo ngọn nguồn sẽ tìm được thôi. Đến lúc đó tìm ra tọa độ không gian cứ đục lỗ ở đó, hơn phân nửa có thể bước vào thần đô.
Tốt, đi theo ta!
Lý Vân Tiêu nghe xong cũng nhất trí, hắn yên lặng tìm tòi dị lực, thuận theo dòng mà đi
Qua mấy canh giờ sau bọn họ đi mấy ngàn dặm.
Dị lực trong nước càng ngày càng mạnh, thần thức của Lý Vân Tiêu bị áp chế còn trăm trượng. Phụ tử Vi Thanh tăng biên độ của hào quang màu xanh lên vài lần. Tuy chưa nói cố hết sức, nhưng đã bắt đầu tiêu hao thể năng và thần dịch lực.
Hừ, nhớ năm đó ta đã từng tìm tòi sâu trong sông này, liều toàn lực cũng đi không bao xa.
Đột nhiên Vi Thanh nói một tiếng, thần sắc của hắn phức tạp.
Vi Vô Nhai cả kinh, nói:
Ngươi đã thăm dò nơi đây? Vì sao ta không biết?
Vi Thanh nháy mắt một cái, nhớ lại nói:
Năm đó ta kẹt ở Võ Đế đỉnh phong hơn ba năm, vẫn không thể đột phá, cho nên động tâm tư đi thiên xuyên, hy vọng có thể mượn nhờ lực lượng thần đô đột phá.