- Đã nói sự tình thật khẩn cấp, hơn nữa thầy chủ nhiệm của chúng tôi hiện tại không có mặt tại đây!
Trần Hạo có chút nóng nảy, tuy rằng dọc theo đường đi từ phòng ngủ tới cổng trường hắn luôn đề phòng cũng không thấy có thây ma ăn thịt người xuất hiện, nhưng hiện tại nhìn vườn trường có vẻ quá mức bình tĩnh đã làm cho hắn có cảm giác không hay.
- Chẳng lẽ không thể châm chước một chút sao?
- Không thể!
Bảo vệ trả lời như đinh đóng cột, tiếp theo liền trực tiếp đóng lại cửa sổ phòng trực ban.
- Xú thí cái gì…
Trần Hạo căm giận nhổ bãi nước bọt:
- Cáo mượn oai hùm, tuổi còn trẻ đã đi làm bảo vệ trông cửa, nhất định là tên phế vật!
- Nhưng vì sao phòng bảo vệ lại thay người vậy?
Anh Đào kỳ quái nói:
- Bác bảo vệ cũ đâu rồi?
- Ai biết!
Trần Hạo tức giận nói.
- Nếu ra không được thì thôi đi.
Lão tứ nói:
- Tôi vẫn cảm giác việc này không đáng tin, thây ma gì gì đó, thật quá không thực tế đi?
- Không được, dù cho không phải là thây ma cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trần Hạo xưa nay tính tình luôn rất cẩn thận. Hắn cũng không muốn bởi vì mình sơ ý khinh thường mà tặng rụng mạng nhỏ của chính mình. Cho dù những gì Anh Đào nhìn thấy thật không hợp logic, nhưng mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy con nữ quỷ kia, lại thêm bóng người có đôi mắt tản mát ra ánh sáng trắng tà ác, lại thêm cả vị phó hội trưởng của Đồng Hảo Hội bố trí Mê Hồn Trận gì đó khiến cho hắn phải quanh quẩn suốt mấy giờ mà vẫn không thể đi ra, có thứ nào lại phù hợp logic đây?
- Chúng ta đi thôi, nếu cửa lớn không ra được, như vậy chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài theo địa phương khác.
- Cậu định trèo tường sao?
Lão tứ cau mày nói:
- Không tốt đâu, hiện tại bắt nghiêm ngặt như vậy, nếu chúng ta trộm chuồn ra nếu như bị trường học hay biết nhất định sẽ bị xử phạt!
- Không phải cậu đó chứ?
Trần Hạo dùng loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn lão tứ:
- Trước kia mấy người các cậu hơn nửa đêm trèo tường đi ra ngoài lên mạng sao không lo lắng sẽ bị bắt xử phạt đây?
- Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ, không như nhau thôi…
Lão tứ than thở nói.
- Mặc kệ, chúng ta đi!
Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua bảo vệ trẻ tuổi ngồi nhắm mắt bên trong phòng trực ban, nắm tay Anh Đào rời đi khỏi cửa trường.
Ba người Trần Hạo dần dần đi xa, bảo vệ kia mở một mắt nhìn thoáng qua bóng lưng ba người họ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười khinh thường.
…
Trong tay a Trạch cầm thanh băng kiếm, tìm kiếm những chỗ khả nghi bên trong căn phòng. Trong tay Diệp Tiểu Manh cầm máy dò xét cẩn thận quan sát cây kim bên trên. Mà An Thanh cũng không có việc gì lo đùa nghịch camera trong tay, thỉnh thoảng lo lắng đề phòng quan sát khắp chung quanh, lo sợ có thứ gì đó đáng sợ sẽ xuất hiện.
- A Trạch, địa phương kia!
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy cây kim trên máy nhảy lên thật kỳ quái, liền chỉ vào một góc sàn nhà nói:
- Ở phía dưới kia giống như có thứ gì đó…
A Trạch đi nhanh tới vài bước, băng kiếm sắc bén như đâm vào khối bơ mềm, sàn nhà vốn đã mục nát không chịu nổi liền bị khoét thành một hình tròn méo mó. Cổ tay nàng nhẹ nhàng nhấc lên, liền hất mảnh gỗ sàn nhà kéo mạnh, một mùi hôi thối bốc ra, ba nữ sinh không nhịn được bưng kín mũi của mình.
- Thật thối!
An Thanh nắm mũi kêu lên:
- Là thứ gì vậy?
- Không biết!
A Trạch lộ ra biểu tình chán ghét dùng băng kiếm khuấy mạnh sàn nhà bên dưới. Nàng cảm thấy thật may mắn băng kiếm trong tay mình chỉ là do linh lực ngưng kết mà thành, cũng không phải thật thể, có thể trong tích tắc hóa thành những điểm sáng linh lực tiêu tán bên trong không khí, không cần phải lo lắng làm sao đi rửa sạch thứ ghê tởm gì đó bên dưới. Đó là một khối nhìn qua như khối thịt bị thối rữa, tản mát ra mùi vị thật khó ngửi, Nhưng ngay khi băng kiếm trong tay a Trạch tiếp xúc tới khối thịt kia, Diệp Tiểu Manh liền nhìn thấy khối thịt như chết kia bỗng nhúc nhích rất rõ ràng.
- Thứ này là sống!
An Thanh cũng nhìn thấy khối thịt kia hoạt động, mở miệng kinh hô.
- Vật này hẳn nên gọi là Thái Tuế đi!
A Trạch dùng băng kiếm đem khối thịt nhão kia cắt xuống một khối, nhưng thật không ngờ khối thịt bị cắt rời lại giống như có sinh mạng, mấp máy vài cái lại dung nhập trở vào khối thịt lớn thối rữa kia.
- Thái Tuế? Chính là thịt chi trong truyền thuyết phải không?
An Thanh nói:
- Thứ tốt nha, nghe nói ăn hết thứ này có thể trường sinh bất lão!
- Cô nghe ai nói?
A Trạch cười lạnh:
- Thứ này đích thật là thịt chi, nhưng không phải dùng để ăn!
- Di? Thứ này còn có phân biệt sao?
An Thanh kỳ quái hỏi.
- Thái Tuế là một loại đồ vật kỳ lạ do địa khí biến thành, không phải là vật sống cũng chẳng phải vật chết.
A Trạch nói:
- Hơn nữa tuy rằng đều là Thái Tuế, nhưng không hề giống nhau, đặc tính cụ thể là do địa phương mà nó sinh trưởng quyết định. Mà tòa nhà phòng học cũ này lại âm khí xung thiên, do vô số âm khí tích tụ mà biến thành Thái Tuế. Thứ này nếu cô ăn vào, tôi cam đoan cô lập tức đến tây thiên thành tiên!
- Hơn nữa, nếu như cô muốn ăn nó…
A Trạch nhặt miếng gỗ bên cạnh ném vào khối thịt nhão, miếng gỗ giống như rơi vào trong đầm lầy, chậm rãi chìm vào, dần dần biến mất không còn thấy gì nữa, tựa hồ đã bị khối thịt nhão kia cắn nuốt sạch sẽ.
- Kỳ thật nó cũng rất muốn ăn cô!
- Ăn tôi?
An Thanh nuốt nước bọt, vội vàng thối lui ra sau mấy bước:
- Tôi…không thể ăn tôi…
- Cô cứ nói với nó đi, xem nó có hiểu được lời nói của cô không?
A Trạch dùng ánh mắt trêu chọc nhìn An Thanh nói.
- Nơi này vì sao lại có thứ này?
Diệp Tiểu Manh cau mày nói:
- Mặc dù nói tòa lầu này thật quá cũ nát, cũng không hề có dương khí, nhưng cũng không tới mức trở thành âm địa mà xuất hiện thứ này đi?
- Đích xác thật khả nghi!
A Trạch vung lên băng kiếm trong tay, vừa rồi nàng dùng băng kiếm đặt lên khối thịt rữa kia cũng không quá chú ý, hiện giờ nhìn kỹ lại, trên đỉnh băng kiếm đã xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ.
- Thứ này tựa hồ còn đang nằm trong thời kỳ trưởng thành, rất đói bụng, ngay cả băng kiếm của tôi cũng bị nó làm thịt một mảnh!
- Còn ở thời kỳ trưởng thành, như vậy cũng nói nó mới xuất hiện chưa lâu.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Có thể chưa tới một tháng đi?
- Không biết!
A Trạch lắc đầu:
- Thứ này nếu được cung cấp thực vật sung túc sẽ sinh trưởng rất nhanh. Theo hình thể hiện tại của nó mà phỏng chừng, thời gian xuất hiện hắn cùng lúc với con Quỷ Yêu kia!
- Như vậy rốt cục là do vật này hấp dẫn Quỷ Yêu, hay là Quỷ Yêu xuất hiện làm cho thứ này ngưng kết thành hình?
Diệp Tiểu Manh nói.
- Việc này thật sự khó nói.
A Trạch suy nghĩ đáp:
- Nhưng nếu như vậy cơ hội cũng thật tốt…
- Ý cô là…
Ánh mắt Diệp Tiểu Manh cũng tỏa sáng.
- Không sai!
A Trạch gật đầu:
- Quỷ Yêu nếu đã là quái vật cực độ tà ác, như vậy nó tự nhiên sẽ bị Thái Tuế do âm khí tích tụ hình thành làm hấp dẫn, đây cũng là nguyên nhân mà nó luôn mãi bồi hồi tại căn phòng này. Chúng ta có thể lợi dụng vật này dẫn dụ con Quỷ Yêu kia, tôi nghĩ nó sẽ không trơ mắt nhìn thực vật mình yêu thích bị người đoạt đi!
__________________
Chương 339 (b) Vườn trường hoàn toàn phong bế
- Đây cũng là một biện pháp tốt!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Nơi này âm khí quá nặng, đối với chúng ta thật bất lợi. Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem vật này đưa ra bên ngoài khu rừng cây, sau đó bày ra Mê Hồn Trận. Như vậy vừa có thể dẫn dụ Quỷ Yêu tới địa phương có lợi cho chúng ta, vừa có thể tránh được việc làm liên lụy tới người vô tội!
- Như vậy hiện tại liền động thủ hay chờ tới tối mới động thủ?
A Trạch hỏi.
- Hiện tại động thủ đi!
Diệp Tiểu Manh nghĩ ngợi nói:
- Tuy rằng Quỷ Yêu có thể hoạt động dưới ánh mặt trời, nhưng dù sao nó vẫn còn có phân nửa thuộc loại quỷ hồn, ánh mặt trời vẫn có tác dụng ức chế được lực lượng của nó. Chỉ cần bày ra Mê Hồn Trận, học sinh bình thường sẽ không lầm xông vào bên trong, cho nên không cần lo lắng sẽ bị người chứng kiến!
- Được rồi, cứ quyết định như vậy.
A Trạch gật đầu:
- Chẳng qua thứ này làm sao di chuyển đi đây? Cái gì nó cũng ăn hết a!
- Việc này giao cho tôi đi.
Diệp Tiểu Manh tìm kiếm trong ba lô mang theo bên mình, lấy ra một bình ngọc nho nhỏ.
- Di, vật này tôi nhớ được, chính là…
A Trạch nhìn bình ngọc có vẻ quen thuộc kia kêu khẽ.
- Là Minh Diệu lưu lại, nói là trước kia mượn dùng của một người bạn, nhưng về sau cũng không trả lại, hiện tại vừa lúc có công dụng.
Bình ngọc này là do lúc trước Minh Diệu lừa gạt Lê bàn tử dùng để chứa Quỹ Linh, sau khi dùng xong còn chưa kịp đem trả lại đã bị gọi đi Châu Âu, cho nên vẫn luôn đặt chung một chỗ với phù chú ở trong nhà của hắn. Khi Diệp Tiểu Manh sửa sang lại đồ đạc của Minh Diệu, cũng thuận tiện mang theo đi ra.
Minh Diệu cũng từng đề cập phương pháp dùng bình ngọc này cho Diệp Tiểu Manh nghe qua, chỉ cần phối hợp với linh lực của mình là có thể đem những thứ quỷ hồn linh lực thấp hơn mình thu vào trong bình, sử dụng thật phương tiện. Diệp Tiểu Manh mở nắp bình ngọc, ngồi xổm người xuống đặt lên trên khối Thái Tuế ghê tởm kia.
Cảm giác được có đồ vật gì đó tiến đến gần mình, khối Thái Tuế nhão kia bắt đầu mấp máy. Đối với nó mà nói, bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành thực vật giúp cho nó sinh trưởng lực lượng. Khối thịt nhão trắng lòa kia bắt đầu không ngừng mấp máy muốn đem bình ngọc nuốt vào trong thân thể của mình, chỉ bất quá lần này nó gặp phải không phải thực vật ngon miệng, mà là thứ có thể nuốt nó vào trong bụng. Khối thịt màu trắng không ngừng mấp máy từng chút một bị bình ngọc hút vào.
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!
Diệp Tiểu Manh quơ quơ bình ngọc trong tay, đắc ý nói.
- Quá thần kỳ!
An Thanh nhịn không được kinh hô. Bình ngọc trong tay Diệp Tiểu Manh chỉ bất quá lớn cỡ bàn tay mà thôi, mà khối Thái Tuế kia lại lớn bằng một chậu rửa mặt. Mà khối Thái Tuế lớn như chậu rửa mặt lại bị bình ngọc nho nhỏ kia nuốt lấy không hề dư thừa chút nào, điều này hoàn toàn vượt khỏi thường thức. Nàng thấy Diệp Tiểu Manh đem khối Thái Tuế thu hết vào trong bình ngọc xong xuôi mới chợt bừng tỉnh, thật hối hận lúc ấy vì sao mình chỉ biết đứng ngây ngốc mà nhìn lại không dùng camera quay chụp một màn kia.
- Tiểu Manh…
An Thanh vội vàng nói:
- Có thể biểu diễn lại một lần được không?
- Cô cho là đang biểu diễn ma thuật sao?
A Trạch cho An Thanh một ánh mắt “ngươi là kẻ ngu ngốc”, kéo tay Diệp Tiểu Manh:
- Chúng ta đi thôi, mùi vị nơi này thật sự là quá khó ngửi!
…
Bên dưới tường vây ở phía nam trường học, ba người Trần Hạo lén lút đi tới chỗ tường vây thấp nhất. Nói là lén lút, nhưng dọc theo đường đi lại vô cùng thuận lợi. Không biết tại sao, hôm nay người tản bộ trong sân trường rất ít, ít đến mức như toàn thể sinh viên đều đã nghỉ học về nhà, thật khó nhìn thấy có người xuất hiện dọc đường đi. Ngẫu nhiên chứng kiến ở xa xa có bóng người đi qua, vì muốn an toàn Trần Hạo cũng lôi kéo Anh Đào cùng lão tứ tránh né. Tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trần Hạo cảm thấy được nên cẩn thận một chút, cách người khác càng xa càng tốt.
- Lão tứ, cậu nâng tôi qua trước để tôi tiếp ứng, sau đó Anh Đào đi phía sau tôi, tôi sẽ tiếp cô ấy.
Trần Hạo lại nói:
- Cuối cùng tôi sẽ ở trên đầu tường kéo cậu, không có vấn đề gì chứ?
- Vì sao tôi lại làm cái đệm?
Lão tứ không tình nguyện nhỏ giọng than thở:
- Rõ ràng tôi gầy nhất…
- Tiểu tứ, lặp lại thêm lần nữa cho tôi!
Anh Đào chống nạnh, hung tợn nhìn chằm chằm lão tứ nói:
- Ý của anh nói tôi mập sao?
- Không có không có, cô nghe lầm!
Lão tứ vội vàng khoát tay, thể trọng cùng tuổi tác chính là tử huyệt của phụ nữ, ở điểm này không nên cãi nhau với nữ nhân mới là tốt nhất.
- Cứ quyết định như vậy!
Trần Hạo nhìn lão tứ vẫy vẫy tay:
- Đến đây đi!
- Nha!
Lão tứ đi tới chân tường, hai tay nâng lên. Trần Hạo giẫm lên tay lão tứ, đang nhờ lực lượng của hắn vượt lên đầu tường.
- Thành thục đến như vậy, mấy tên tiểu tử các anh nhất định thường xuyên trộm chuồn ra ngoài!
Anh Đào thấy hai người phối hợp thật thuần thục, nhịn không được nói.
- Đương nhiên!
Trần Hạo nắm lấy đầu tường dương dương tự đắc nói:
- Căn bản không cần phải tập luyện, chủ yếu được xem như bản năng!
Nhưng Trần Hạo cũng không đắc ý được bao lâu, hắn vốn lưu loát dẫm lên tường mượn lực nhảy dựng qua đầu tường, sau đó sẽ ở bên ngoài xoay người kéo Anh Đào. Nhưng thật không ngờ hắn vừa giẫm lên tường, thân thể thoáng vươn lên không, đột nhiên từ trên tường rơi xuống.
- Nè, anh không sao chứ?
Nhìn thấy Trần Hạo ôm mông nhe răng nhếch miệng, Anh Đào ân cần đỡ lấy hắn.
- Ha ha, cho cậu dở trò đùa giỡn trước mặt phụ nữ, lọt vào báo ứng phải không?
Lão tứ ở một bên ôm bùng cười vui sướng khi thấy người gặp họa:
- Còn nói là bản năng gì đó, ha ha, cười chết tôi…
- Việc lạ!
Trần Hạo nhỏ giọng than thở một câu, dùng tay sờ sờ đầu:
- Không thích hợp, làm lại một lần!
Tiếp tục nhờ lão tứ trợ giúp, Trần Hạo nhảy lên đầu tường. Nhưng lần này hắn cũng không tiếp tục nhảy lên đầu tường, mà dùng một bàn tay sờ soạng giữa không trung.
- Anh đang làm gì vậy?
Anh Đào chứng kiến Trần Hạo dùng bàn tay sờ soạng giữa không trung, kỳ quái hỏi.
- Phải đó, cậu đang làm gì thế?
Lão tứ cũng không nhịn được mở miệng hỏi:
- Cậu không phải nói phải nhanh chóng rời khỏi trường học hay sao? Tại sao lại bắt đầu chơi đùa nghệ thuật gì nữa?
- Xem ra chúng ta không ra ngoài được nữa!
Trần Hạo quay đầu lại, vẻ mặt cười khổ nhìn hai người bên dưới nói:
- Bị vây khốn ở trong này mất rồi!
- Cái gì? Vì sao lại bị vây khốn?
Nghe được câu nói của Trần Hạo, Anh Đào hoang mang hỏi:
- Rốt cục là chuyện gì?
- Thứ này…thật khó giải thích!
Trần Hạo thở dài, nhảy xuống đất:
- Lão tứ, tôi nâng cậu lên cậu sẽ biết!
- Làm sao vậy, thần thần bí bí!
Lão tứ kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Hạo, tiếp theo nhờ Trần Hạo trợ giúp nhảy lên đầu tường, nhưng ngay khi hắn nghĩ muốn nhảy vượt qua đầu tường thì giống như gặp phải phiền phức, hắn đang định trực tiếp xoay người phóng qua, nhưng thật không ngờ trong quá trình lật nghiêng thân thể, tựa hồ lại bị một cỗ lực lượng ngăn chặn lại, cũng giống như Trần Hạo trước đó từ giữa không trung té xuống.