[Dịch]U Minh Trinh Thám

Chương 250 : Câu lạc bộ




Hiện tại đã là đêm khuya, nhưng đầu đường London dòng người vẫn ồn ào náo nhiệt. Khu quán bar nổi danh, bên ngoài cửa dòng người vẫn đông đúc huyên náo. Vô số thanh niên nam nữ mặc đủ kiểu quần áo xa hoa lại xinh đẹp chờ bên ngoài, chỉ vì muốn tìm một cơ hội để đi vào bên trong câu lạc bộ.

Một chiếc Rolls- Royce dừng ngay cửa câu lạc bộ, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tài xế bước xuống dùng động tác thật tao nhã mở ra cửa xe phía sau.

Một chiếc đùi đẹp trắng như tuyết bóng loáng từ trong xe bước ra, đem ánh mắt mọi người đều chuyển dời đến trên người nàng. Đôi giày đỏ cao giót giẫm lên bên trên mặt đường ướt át, trên người nàng mặc một bộ lễ phục màu đen dạ hội từ trong xe bước ra, mỉm cười xoay người, liền lộ ra khe ngực thật sâu, làm cho người vô hạn mơ màng.

- Đây là câu lạc bộ trong lời nói của Alie đó sao?

Minh Diệu vẫn mặc bộ âu phục xa hoa của Lilith đưa cho hắn từ trong xe đi ra, chẳng qua mái tóc hắn đã được đặc biệt xử lý, không còn là mái tóc nhà quê như trước đó. Mái tóc này do nhà thiết kế đặc biệt sửa sang cho hắn, nhìn qua như tùy ý chải vuốt nhưng lại để lộ ra khí chất người phương Đông thần bí đặc hữu.

- Người xếp hàng thật không ít, vậy phải đợi đến khi nào mới vào được đây!

- Người với người cũng có khác nhau!

Ada mỉm cười lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, đủ mê đảo bất cứ sinh vật giống đực nào.

- Đi theo tôi!

Khoác lên cánh tay Minh Diệu, hai người cũng không xếp hàng mà lập tức đi thẳng tới cửa lớn câu lạc bộ, nhìn qua giống như một đôi tình lữ thân mật. Hai người da đen cường tráng đứng ngoài cửa không hề ngăn trở, vì vậy họ trực tiếp đẩy ra cánh cửa câu lạc bộ.

- Uy, vì sao bọn họ có thể trực tiếp đi vào, mà chúng ta lại phải xếp hàng?

Một nam nhân đứng xếp hàng ngoài cửa nhìn thấy Minh Diệu cùng Ada có thể đi thẳng vào bên trong câu lạc bộ, bảo vệ thậm chí không hề ngăn cản, vì vậy khó chịu nói:

- Chúng ta đứng đây xếp hàng đã bốn giờ rồi, bọn hắn chỉ mới tới, vì sao có thể đi vào trước đây?

- Vậy sao?

Một người da đen đứng ngay cửa nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân kia:

- Đem dãy số của anh cho tôi xem!

Nam nhân nghĩ người bảo vệ sẽ vì lời kháng nghị của mình mà cho mình vào trước, liền đưa số của mình cho người da đen kia, còn tự đắc nhìn bạn gái của mình, có vẻ thật đắc ý.

- Được rồi, hiện tại anh có thể đi về nhà!

Người da đen tiếp lấy thẻ số của nam nhân kia, ngay cả nhìn cũng không hề nhìn, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ.

- Hiện tại, cút đi!

- Anh…làm sao anh có thể làm như vậy?

Nam nhân kia vốn không nghĩ ra người da đen bảo vệ lại làm như vậy, thật sự phẫn nộ. Vốn dự định bước lên nói gì đó, nhưng khi hắn nhìn thấy thân hình của người da đen cao hơn mình cả một cái đầu, lý trí liền ngăn trở hắn làm như thế:

- Tôi là người của tập đoàn Farmer Group’s, tôi muốn anh cho tôi lời giải thích!

- Nga, vậy sao?

Người da đen bảo vệ nhíu mày, nhìn đồng bạn của mình vẫy vẫy tay, một người cao lớn khôi ngô cũng đi tới.

- Thật xin lỗi, công ty mà anh nói tôi chưa từng nghe qua, cho nên hiện tại mau cút đi, hoặc là anh muốn tôi tiễn anh một đoạn đường?

Nam nhân kia vốn còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy hai người da đen cao lớn đứng trước mặt mình như hai ngọn núi, khí thế nhất thời uể oải xuống, lôi kéo bạn gái mình xám xịt rời đi.

- Thứ gì vậy, cũng dám tới nơi này giương oai!

Người da đen kia nhổ bãi nước bọt:

- Cũng không biết tự sái nước tiểu nhìn xem mình là thứ gì, người với người cũng là có điều khác nhau!

Đi vào bên trong câu lạc bộ, Minh Diệu cũng không hề nghe được thanh âm đinh tai nhức óc như trong suy đoán, bên trong câu lạc bộ lại vang lên khúc nhạc giao hưởng “Faust” của Listeria. Rất nhiều khách nhân đều mặc lễ phục dạ hội ngồi trước bàn, lẳng lặng lắng nghe dàn nhạc trên sân khấu diễn tấu.

- Cô xác định nơi này là quán bar mà không phải nhà hát?

Minh Diệu khó hiểu nhìn lên, hỏi:

- Loại địa phương này lại có thể diễn tấu nhạc giao hưởng?

- Nơi này là tầng một, chỉ dùng làm nổi bật cái gọi là thưởng thức!

Ada cười nói:

- Anh cũng biết hiện tại mọi người đều thích làm bộ dạng rất có trình độ thưởng thức, tầng một này dùng để thỏa mãn những sở thích đặc thù này!

- Giả vờ sẽ bị sét đánh!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Thứ này tôi nghe không hiểu. Theo cô nói như vậy nơi này không chỉ có một tầng?

- Đương nhiên!

Ada gật gật đầu nói:

- Thế giới này những thứ xấu xa đều giấu ở mặt ngoài lòe loẹt, không phải sao? Nơi này tổng cộng có ba tầng mở ra đối ngoại, kéo dài xuống bên dưới. Càng đi xuống thấp lại càng dơ bẩn không chịu nổi. Nhưng những nhân vật nổi tiếng cao tầng lại cứ yêu thích kiểu này. Cho nên càng đi xuống, nơi đó lại càng thêm xa hoa. Bình thường đều mang theo bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng sau khi đến nơi này tất cả đều tháo xuống mặt nạ, làm ra đủ loại hoạt động không muốn bị người nhận ra!

- Như vậy chúng ta đi đâu tìm người?

Minh Diệu tò mò hỏi.

- Tầng ngầm thứ tư!

Ada mang theo Minh Diệu đi tới hướng thang máy:

- Đó là nơi không mở ra cho nhân loại. Cả tầng bốn đều là nơi cuồng hoan cho Huyết tộc, ở nơi này!

Cửa thang máy từ từ mở ra, Minh Diệu cùng Ada đi vào bên trong thang máy. Đi cùng thang máy với bọn họ còn có hai đôi nam nữ. Trong đó có một đôi nhìn qua thật trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất thời trang, hẳn là một đôi tình lữ. Mà một đôi khác lại thật kỳ quái, càng giống như một đôi cha con. Nam nhân đầu đầy tóc bạc, bộ dạng như thật uy nghiêm, mặc tây phục màu xám. Mà nữ nhân nhìn qua theo Minh Diệu suy đoán chỉ khoảng hai mươi tuổi. Cô gái nắm chặt cánh tay người đàn ông kia, đem bộ ngực tràn ngập sức sống thanh xuân áp sát vào cánh tay người đàn ông kia cọ tới cọ lui, lễ phục trên người lộ liễu tới mức có thể nhìn thấy cả nửa bộ ngực, da thịt trắng toát làm Minh Diệu có chút quáng mắt.

Đi tới cửa ngầm tầng hai, cửa thang máy từ từ mở ra, đôi tình nhân trẻ tuổi liền nắm tay đi vào sân nhảy. Thanh âm tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến, cơ hồ muốn đâm thủng cả màng tai. Tầng này cũng giống như những quán bar khác, vô số thanh niên nam nữ đang giãy dụa trong ánh đèn đủ màu sắc, phát tiết thể lực dư thừa của chính mình.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người đàn ông kia thấy hai người Minh Diệu không dừng ở tầng hai cũng có chút vẻ kinh ngạc. Hắn quay đầu nhìn nhìn Minh Diệu cùng Ada, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Ada, mạnh mẽ phát sáng.

- Hai vị thật sự lạ mặt, là lần đầu tiên tới nơi này sao?

Người đàn ông mở miệng hỏi Minh Diệu, ánh mắt lại luôn luôn híp lại chăm chú lên người Ada.

- Phải!

Minh Diệu mỉm cười hồi đáp:

- Hôm nay là lần đầu tiên tới nơi này. Tôi vừa mới đến Anh quốc không lâu, đối với nơi này không quá quen thuộc cho nên nhờ bạn tôi đưa tôi đi dạo thôi!

- Ha ha, nguyên lai là người bạn phương Đông lần đầu tiên đi tới Anh quốc.

Người đàn ông cười ha ha:

- Hoan nghênh đi tới Anh quốc, tôi nghĩ nơi này nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn!

- Hi vọng như thế!

Tuy rằng Minh Diệu cảm thấy ánh mắt lão gia hỏa này nhìn Ada có chút đáng ghét, nhưng vì lễ phép hắn vẫn hướng lão nhân kia gật đầu.

- Người phương Đông các vị có một câu nói thật hay, gặp lại chính là hữu duyên.

Lão nhân cũng làm như không cảm giác được Minh Diệu không hài lòng, tiếp tục nói:

- Chúng ta thật sự hữu duyên, không biết đêm nay hai vị có hứng thú cùng hợp tác với chúng tôi hay không?

- Hợp tác?

Minh Diệu sững sờ một thoáng:

- Ý của ngài là…

- Đây là…Hạm, là con gái nuôi của tôi.

Lão nhân chỉ vào cô gái bên người, cô gái nhìn Minh Diệu mỉm cười, vứt cho Minh Diệu một ánh mắt dễ thương.

- Tuy rằng nàng cũng đã từng tới qua vài lần, nhưng không chơi được tận tình. Mà vị tiểu thư bên người ngài lại mê hoặc tôi thật sâu, cho nên tôi nghĩ nếu chúng ta hữu duyên, không bằng đêm nay không cần khổ cực tìm kiếm hợp tác khác thú vị…

Minh Diệu cảm giác được tay Ada kéo tay mình có chút dùng sức, loại phản ứng này tựa hồ như nàng đang tức giận, hơn nữa rất có thể sẽ tùy thời bạo phát đi ra.

- Hay là không cần thiết đâu!

Minh Diệu mỉm cười, tuy rằng hắn không rõ ràng lão nhân kia nói vậy là có ý gì, nhưng từ phản ứng của Ada hắn có thể nhận định tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

- Ân?

Lão nhân nhướng mày, tựa hồ có chút không vui, nhưng lại rất nhanh giãn ra.

- Ha ha, tôi nghĩ anh vừa mới tới thành phố này, đối với phong tình nơi này còn chưa hiểu rõ lắm, đây là danh thiếp của tôi!

Lão nhân đưa danh thiếp qua cho Minh Diệu:

- Tin tưởng tôi, cùng tôi hợp tác anh tuyệt đối sẽ không có hại!

Minh Diệu nhìn vào tấm danh thiếp kia, tựa hồ lão nhân này là quan chức chính phủ, tựa hồ có quan hàm nào đó. Tay của Ada đã nắm lại chặt chẽ, tựa hồ tùy thời đều có khả năng muốn bùng nổ. Minh Diệu cảm thấy được mình hẳn nên đánh rụng lão nhân trước mắt này trước, làm yên lòng Ada rồi tính sau. Nếu để cho nàng nổi giận ngay nơi này, hôm nay xem như đến vô ích.

- Tôi nghĩ tư cách của ông không đủ!

Minh Diệu tiện tay ném danh thiếp xuống mặt đất, không hề để ý tới lão ta.

Hành động nhìn qua như vô lý của Minh Diệu lại không hề chọc giận lão nhân kia, hắn híp mắt nhìn Minh Diệu, cẩn thận đánh giá khắp người hắn, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Đinh!

Một tiếng vang giòn, đã tới tầng ngầm thứ ba. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, lão nhân kia nhìn thấy Minh Diệu cùng Ada tựa hồ không có ý tứ muốn đi ra thang máy, có vẻ phi thường giật mình.

- Xin hỏi hai vị…

Thái độ lão nhân kia trở nên dị thường cung kính.

- Tầng ba đã đến, hai người không đi ra sao?

- Không cần!

Minh Diệu thản nhiên cười:

- Chúng tôi còn một tầng mới đến!

- Thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi, xin tha thứ cho tôi, tôi cũng không biết hai vị là…

Lão nhân nhất thời đổi thành bộ dáng như chấn kinh, không ngừng cúi đầu giải thích.

Minh Diệu cảm thấy người này thật sự quá chán ghét. Trước đó vẫn mang theo bộ dáng vênh váo đắc ý, sau khi biết được hai người họ muốn đến tầng thứ tư chỉ mở ra đối với quỷ hút máu, lại đổi thành bộ dáng ăn nói khép nép như thế. Minh Diệu thật không kiên nhẫn phất phất tay, lão nhân kia như được đại xá thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng lôi kéo cô gái kia chạy ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy lại chậm rãi đóng lại, dọc theo khe hở, ánh đèn màu hồng chiếu vào bên trong thang máy từ tầng ba, Minh Diệu mơ hồ nghe được thanh âm rên rỉ của nữ tính.

- Nơi này rốt cục là địa phương nào?

Minh Diệu cau mày hỏi:

- Nơi này cấp cho tôi cảm giác như thế nào…

- Nơi này chính là địa phương mà những nhân vật nổi tiếng cởi ra chiếc áo khoác giả dối của bọn hắn, bày ra mặt xấu xa nhất của nhân loại.

Ada có chút chán ghét nói:

- Nơi này tràn ngập những nhân sĩ thượng lưu của xã hội cao tầng, quan chức chính phủ. Đến nơi đây anh sẽ nhìn thấy vô số gương mặt thật quen thuộc, đem một mặt xấu xa nhất của bọn hắn bày ra trắng trợn!

- Lão đầu vừa rồi mang theo một cô gái trẻ tuổi, lại nói gì mà hợp tác linh tinh, nơi này chẳng lẽ là…

Minh Diệu nhìn nàng hỏi.

- Anh đã đoán đúng!

Giống như ăn phải một đầu ruồi bọ, Ada cơ hồ muốn nôn mửa ra.

- Cái gọi là trao đổi bầu bạn, những thứ bình thường luôn ra vẻ đạo mạo sẽ tự mang theo bạn gái của chính mình, cùng người khác trao đổi bạn lữ của bọn hắn, mở một hồi đại hội vô liêm sỉ đáng nôn mửa nhất!

- Không thể nào!

Minh Diệu có chút kinh ngạc nói:

- Loại chuyện này chẳng lẽ cả chính phủ đối với loại chuyện như thế cũng không hề quản tới hay sao?

- Không có chen chân vào được!

Ada thật bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

- Nơi này là tài sản của Huyết tộc, cho dù là ủy viên hội tối cao cũng không có quyền nhúng tay!

- Huyết tộc không phải vẫn luôn bị ủy viên hội tối cao áp chế quản lý hay sao?

Minh Diệu hỏi:

- Như thế nào lại không thể nhúng tay vào nơi này?

- Tuy rằng ở mặt ngoài hiện tại Huyết tộc đã xuống dốc, nhưng vẫn cứ là một củ khoai lang thật phỏng tay.

Ada giải thích nói:

- Nếu đối với Huyết tộc áp chế quá gắt gao lợi hại, ủy viên hội rất sợ bọn người kia sẽ không tiếp tục phục tùng sự quản lý của hội, lại tiếp tục gây ra sai lầm. Vì vậy ủy viên hội đưa cho đãi ngộ đặc thù, cho Huyết tộc nội bộ tự hành quản lý, do trưởng lão hội cùng nhân viên trong Huyết tộc tiến hành tự trị, nếu không phải có sự kiện phạm tội thần quái đặc biệt trọng đại, ủy viên hội tối cao chắc chắn sẽ không nhúng tay. Mà đối với việc quản lý tài sản của Huyết tộc ủy viên hội cũng không tiện can thiệp vào!

- Nếu như không thể quản lý đối với Huyết tộc, như vậy ủy viên hội cũng có thể tăng cường quản lý đối với nhân loại chứ?

Minh Diệu nói tiếp:

- Chỉ cần hạn chế nhân loại không cho phép họ đến nơi đây, như vậy loại chuyện này cũng sẽ không xảy ra đi?

- Nguyên bản cũng không ai ngờ lại biến thành tình trạng thế này, hơn nữa hiện tại Huyết tộc cũng đã không còn dựa vào việc hút máu nhân loại để tiếp tục sinh tồn, Huyết tộc đối với nhân loại đã không còn là uy hiếp trí mạng, cho nên lúc ban đầu chính ủy viên hội tối cao cũng không quá mức để ý!

Ada thật bất đắc dĩ nói:

- Mà kéo dài cho tới tình trạng như bây giờ, chỉ dựa vào lực lượng của chính phủ đã không thể ngăn cấm. Nơi này đã biến thành nơi tụ tập của thượng lưu nhân sĩ trong xã hội, anh ở loại địa phương này có thể chứng kiến rất nhiều cao tầng chính phủ thường xuất hiện trên ti vi, những sao kim điện ảnh vô cùng quen thuộc, những phú hào nổi tiếng trên bìa mặt tạp chí kinh tế tài chính toàn cầu. Đây đã không đơn giản là nơi tìm kiếm dâm loạn kích thích, hơn nữa nơi này đã trở thành nơi bọn hắn buôn bán trao đổi tình báo, tìm kiếm đồng minh chính trị lý tưởng. Rất nhiều nhân viên cao tầng chính phủ đều cùng nơi này có ngàn vạn mối liên hệ sâu xa, dù hiện tại có muốn ngăn cấm, cũng không biết từ đâu hạ thủ, bởi vì trong này liên lụy tới lợi ích của quá nhiều người!

- Nhân loại, kỳ thật là một loại sinh vật vô cùng xấu xí!

Minh Diệu thở dài một hơi nói:

- Có lẽ cho dù là sinh vật tà ác nhất, nội tâm xấu xa cũng không thể sánh nổi một phần vạn của nhân loại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.