[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa

Chương 972 : Hồ lô màu đen




Vù.

Sương mù ngưng tụ thành Đông Bá Tuyết Ưng.

“Thật đúng là không có cách nào lười biếng.” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn hai tay, bám khe hở dưới đáy cửa đá, đột nhiên phát lực! Cửa đá khẽ chấn động.

“Ồ?”

Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc. Từ sau khi luyện thành quyển mở đầu Vạn Ma Chân Thân, hắn đã cảm thấy lực lượng của mình lớn thái quá. Cũng chỉ hộ pháp Mẫu Tổ giáo tới từ một vũ trụ khác chuyên tu thân thể có thể mạnh hơn mình chút, hơn nữa còn là hộ pháp đứng đầu trong đó! Ở vũ trụ tu hành giả, lực lượng của mình đã lớn thái quá, chỉ sợ chỉ có mấy người bọn ‘Khổ hạnh giả’ học được Vạn Ma Chân Thân có thể đọ lực lượng cùng hắn. 

Giờ phút này phóng thích năm thành lực lượng thế mà cũng chưa nhấc lên được.

“Bảy thành!” Lực lượng của Đông Bá Tuyết Ưng đang tăng lên.

“Tám phần!”

“Chín phần!”

Đôi tay Đông Bá Tuyết Ưng cũng mơ hồ to lên, cửa đá rốt cuộc phi thường thong thả bắt đầu dâng lên, khí tức thân thể khủng bố của Đông Bá Tuyết Ưng cũng hướng bốn phương tám hướng ập tới, đánh ở trên tường cung điện xa xa, làm vách đá cung điện chung quanh cũng rung động ầm ầm. Tuy khí tức thân thể đánh vào uy lực cực lớn, nhưng vẫn không thể tổn hại cổ thần điện này chút nào. Nhưng, bởi vì nơi này khắp nơi đều áp chế, ngay cả hư giới thiên địa cũng bị áp chế, động tĩnh khí tức khủng bố lan tỏa ra đánh vào vách điện, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không thể nào che lấp.

“Nhắm chừng sắp bại lộ rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, nhưng cũng đành phải vậy, hắn toàn lực ứng phó nhấc cửa đá này.

Cửa đá đang chậm rãi nhấc lên, phía dưới cũng xuất hiện gợn sóng không gian vô hình.

Đông Bá Tuyết Ưng biết, vừa rồi mình hóa thành sương mù muốn chui qua, chính là gợn sóng không gian này cản trở mình. Đừng nhìn gợn sóng không gian này tựa như rất bình thường, nhưng mình toàn lực ứng phó cũng không chui qua được.

“Lên.”

Đôi tay Đông Bá Tuyết Ưng nâng cửa đá lên, đồng thời thân thể bắt đầu phóng to, đem cửa đá nâng càng lúc càng cao.

...

Tu Hoàng quốc có hai vị tôn giả.

Hai người chính là quan hệ thầy trò, Tu Hoàng tôn giả địa vị cao nhất, hắn chính là vị tôn giả đầu tiên một kỷ nguyên này thế giới mênh mông này hiện nay! Nay thực lực cũng sâu không lường được, đối với ‘Cổ thần điện’, hắn hiểu biết so với Sùng thị lão tổ nhiều hơn nhiều. Hắn biết rõ, truyền thuyết đó thật là thật, cho nên hắn càng thêm khát vọng thật sự đạt được cổ thần điện.

Nhưng...

Khiến Tu Hoàng tôn giả bất đắc dĩ là, hắn thế mà không thể nâng lên cửa đá đó.

“Tiến vào thần điện, đi từng bước đến trước cửa đá, nâng cửa đá, mới có thể nhìn thấy cầu thang trong truyền thuyết... đỉnh cầu thang, chính là đại biểu điểm cuối của tất cả—— hồ lô màu đen.” Đứng ở trên đài một chỗ hành lang hoàng cung của mình, nhìn xa cổ thần điện ngay trong phạm vi hoàng cung, trong đôi mắt Tu Hoàng tôn giả có sự khát vọng, “Chỉ cần đạt được hồ lô màu đen này, mới có thể nhận được lực lượng cuối cùng, cũng có thể thật sự rời khỏi thế giới này, tiến vào vũ trụ mênh mông bên ngoài.”

Đến một bước này của hắn.

Hắn biết rõ, thế giới mênh mông bọn họ sống, chỉ là một góc nhỏ bí ẩn trong vũ trụ.

“Nhưng chúng ta một kỷ nguyên này quá yếu, nay ngay cả một người nâng được cửa đá cũng chưa có, càng đừng nói bước lên cầu thang.” Tu Hoàng tôn giả âm thầm lắc đầu.

“Ầm ầm ầm ~~~ “

cổ thần điện xa xa truyền đến tiếng gầm rú.

Tu Hoàng tôn giả cảm giác sâu sắc cỡ nào, trong hư không truyền đến dao động khiến hắn ngay lập tức phát hiện, điều này làm sắc mặt hắn đại biến: “Chuyện gì thế, cổ thần điện đã xảy ra chuyện gì?”

Vù.

Hắn hóa thành luồng sáng nhanh chóng bay đến chỗ cửa điện cổ thần điện ngoài mấy vạn dặm, dù sao nơi hắn ở cách rất gần.

“Điều này...” Tu Hoàng tôn giả kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, chỉ thấy một thanh niên đồ đen đeo thần kiếm hóa thành người khổng lồ, hai tay nâng cửa đá, cửa đá đang ầm ầm ầm đẩy lên trên, thân thể cường đại của thanh niên đồ đen này phát ra khí tức cũng như sóng xung kích, đánh vào toàn bộ cung điện, làm trong cung điện không ngừng ầm ầm rung động.

Con ngươi Tu Hoàng tôn giả co rụt lại, từ khí tức thân thể đối phương phát ra, hắn biết thân thể đối phương mạnh mẽ quả thực không thể tưởng tượng!

Hơn nữa...

“Nâng được cửa đá?” Tu Hoàng tôn giả chấn động vô cùng, bởi vì một kỷ nguyên này đến nay còn chưa có ai có thể nâng được cửa đá, cái cửa đá đó quá nặng.

“Hắn là Phi Tuyết khách khanh?” Tu Hoàng tôn giả đã sớm nhận được tình báo về ‘Phi Tuyết khách khanh’, lập tức liếc một cái là nhận ra.

***

Đông Bá Tuyết Ưng ở lúc nâng cửa đá, cửa đá cũng đã nâng qua đỉnh đầu, đôi mắt hắn thông qua gợn sóng không gian trước mắt đã nhìn thấy cảnh tượng sau cửa đá, ở sau cửa đá là một cung điện càng thêm rộng lớn khổng lồ, trung ương cung điện có từng bậc thang đá, dọc theo tảng đá cầu thang không ngừng hướng lên trên, ở bậc chỗ cao nhất đang đặt một cái hồ lô màu đen.

Hồ lô màu đen cũng chỉ cao một thước.

Giờ phút này hồ lô màu đen mơ hồ tản ra màu đỏ sậm, từng luồng nhiệt độ kinh khủng lấy nó làm trung tâm, bành trướng ra bốn phương tám hướng, lúc bành trướng xuất hiện hư không vặn vẹo. Ở nhiệt độ nóng cháy bành trướng xa xa càng xuất hiện sương mù màu trắng. Đại bộ phận khu vực của toàn bộ cung điện màu xám đều có sương mù màu trắng đang quay cuồng, chỉ có chỗ tới gần hồ lô màu đen là hư không vặn vẹo.

Đông Bá Tuyết Ưng nay cách gợn sóng không gian cũng không lọt vào bất cứ công kích nào, nhưng chỉ nhìn thấy hồ lô màu đen kia, đã khiến Đông Bá Tuyết Ưng phát ra sự kinh sợ từ đáy lòng.

Cảm giác kinh sợ không chịu khống chế nảy sinh.

Đây là chênh lệch cấp độ.

“Đây là thứ gì?” Đông Bá Tuyết Ưng biết, đây tuyệt đối là vật phẩm khủng bố nhất mình từng gặp.

Tuy nhìn thấy hồ lô màu đen, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng luôn cảnh giác. Khi Tu Hoàng tôn giả hóa thành luồng sáng siêu cao tốc buông xuống cửa đại điện cổ thần điện, hắn tự nhiên cảm ứng được dao động đó, không khỏi quay đầu nhìn, chỗ cửa bên ngoài quả thực có một lão giả tóc bạc đứng, giờ phút này trên mặt lão giả tóc bạc lộ vẻ kinh ngạc.

“Ầm —— “

Đông Bá Tuyết Ưng rốt cuộc đem cửa đá hoàn toàn nâng lên, sau khi nâng lên chỗ cao nhất, cửa đá cũng kẹt cứng.

Cùng lúc gợn sóng không gian cũng tự nhiên tiêu tán.

“Vù.”

Gian điện rộng lớn bên trong nhất thời ùa ra sương mù màu trắng, khiến thân thể Đông Bá Tuyết Ưng cũng hơi lảo đảo một cái, nhiệt độ chung quanh cũng kịch liệt tăng lên, nháy mắt đã tăng vọt lên tới sánh với nhiệt độ tầng ngoài Thái Dương tinh.

Đông Bá Tuyết Ưng liếc lão giả tóc bạc phía sau, lập tức trực tiếp đi hướng bên trong gian điện rộng lớn.

“Phi Tuyết khách khanh?” Tu Hoàng tôn giả cũng mỉm cười nói, “Đã sớm nghe nói đại danh Phi Tuyết khách khanh, không ngờ Phi Tuyết khách khanh có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào cổ thần điện, còn có thể nâng lên cái cửa đá này, thật sự bội phục bội phục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.