[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa

Chương 792 : Hỏa Thành tôn giả




“Đông Bá Tuyết Ưng này quá lợi hại, tương lai siêu thoát thành đại năng nhắm chừng cũng không phải việc khó. Tin tưởng cũng có hi vọng trở thành tồn tại cấp tôn giả.” Trạch Nặc quân vương thầm nhủ, ý tưởng thái độ trong lòng hắn đối với Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã xảy ra biến hóa, trừ phi thật sự có bảo vật khiến hắn có hy vọng siêu thoát, nếu không hắn thật sự không muốn đắc tội Đông Bá Tuyết Ưng.

Dù sao lần này hắn cũng là giúp Cửu Dương cung chủ, chân thần khí hắn cũng không có khả năng đoạt vào tay.

“Đông Bá điện hạ, bí thuật thao túng lửa này của ngươi thật đúng là lợi hại.” Một thanh âm khàn khàn mang theo dao động kỳ dị quanh quẩn ở trong thông đạo.

“Là Khô Thụ lão mẫu.” Trạch Nặc quân vương lập tức biết được, lại âm thầm cười lạnh, Khô Thụ lão mẫu này định là phải thiệt thòi lớn.

Vù vù vù vù vù vù! ! ! ! ! !

Từng cái rễ cây nâu xám gấp khúc mạnh mẽ lướt qua không trung, thiên địa cũng mơ hồ vì nó mà biến sắc, giống như mỗi một cái rễ cây đều chứa ở trong vô tận quy tắc ảo diệu. Đông Bá Tuyết Ưng vừa thấy liền biết, lần này là chân thân Khô Thụ lão mẫu đến rồi, thực lực chân thân bà ta mạnh hơn nhiều, đặc biệt những rễ cây này cũng chưa phân ra vô số xúc tu, chỉ đều là thân cây vây công đến, là chống đỡ được lửa của mình.

“Cẩn thận, không thể cứng đối cứng.” Trạch Nặc quân vương vẫn vội vàng truyền âm.

“Hừ.” Khô Thụ lão mẫu chống quải trượng, tóc bà ta phân ra từng cái rễ cây nâu xám cực lớn đã vây công tới. Bà ta giờ phút này tràn ngập tức giận, muốn giữ mặt mũi đại năng giả của bà ta, căn bản mặc kệ lời Trạch Nặc quân vương nói.

“Khô Thụ lão mẫu, vì Cửu Dương cung chủ, liều mạng như vậy đáng giá sao?” Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên hai tay giận dữ vụt, lúc giận dữ vụt xuống, trường thương cũng cấp tốc phóng to, hùng hồn nguy nga. Lúc vụt tới, chung quanh trường thương có một vòng hắc ám, bên ngoài hắc ám lại là vô tận ánh sáng, nhưng Khô Thụ lão mẫu lại không thèm để ý.

Luận cảnh giới, kém bà ta quá xa.

Chiêu số của bà ta nhìn như tầm thường, thực ra đem rất nhiều quy tắc ảo diệu hòa hợp một lò.

“Bốp bốp bốp ~~~” Trường thương giận dữ vụt xuống, những rễ cây kia cũng chính diện hung hãn vụt tới, còn muốn quay ra quấn chặt lấy Đông Bá Tuyết Ưng, bắt giữ. Nhưng khi trường thương quật ở trên rễ cây, những rễ cây nâu xám đó lại trực tiếp đứt gãy ra từng cái. Điều này làm sắc mặt Khô Thụ lão mẫu đại biến, vội thao túng một số rễ cây nâu xám thay đổi chiêu thức bắt đầu trở nên âm nhu.

Trường thương lại đã nghiền áp đến trước mặt Khô Thụ lão mẫu, dù sao cường giả ra chiêu, một chiêu sai liền lập tức ở cửa dưới. Bà ta vội vung quải trượng gỗ trong tay đến ngăn cản.

Oành ~~~

Cả người Khô Thụ lão mẫu cũng hướng phía sau bay đi giảm bớt lực, sau đó có chút lảo đảo rơi xuống đất. Bà ta kinh hãi nhìn Đông Bá Tuyết Ưng xa xa. Nếu nói ngay từ đầu bà ta là sơ ý, vậy cuối cùng sử dụng quải trượng ngăn cản là thật sự toàn lực ứng phó, nhưng vẫn bị áp chế. Bà ta lập tức hiểu: “Đông Bá điện hạ này, thực lực kém ta không có mấy, ở trên lực lượng còn mạnh mẽ hơn.”

Kể thì chậm.

Chân thân Khô Thụ lão mẫu xuất hiện, ra chiêu, sau đó bị áp chế đánh lui, lại là chuyện trong nháy mắt!

“Ta không có ác ý.” Khô Thụ lão mẫu vội hô.

Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

Chỉ thấy bên người Khô Thụ lão mẫu bỗng xuất hiện một bóng người, đây là một bóng người bao phủ ở trong áo bào tím, trên đầu hắn cũng trùm, trên mặt có thần văn màu tím, một đôi mắt lại là con ngươi màu vàng, mang theo ý cười: “Đông Bá điện hạ, Khô Thụ quả thực không có ác ý, là ta muốn giúp Đông Bá điện hạ, tránh né Cửu Dương đuổi giết.”

“Ngươi là Tử Bào Vu Hoàng?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc.

Tử Bào Vu Hoàng.

Là một vị đại năng giả cực kỳ lợi hại trong ‘Vạn Thần điện’ trong ba thế lực lớn của thần giới, hắn cũng là từ vật chất giới quật khởi. Lúc ở thế giới phàm nhân vật chất giới đã tự xưng ‘Tử Bào’, tựa như, Tử Bào ở quê hương của hắn có hàm nghĩa đặc thù. Hắn luôn nghiên cứu vu độc, rất ít ra ngoài xông pha mạo hiểm, trình độ ở trên vu độc cực cao, thậm chí hắn lấy vu độc thuật cải tạo thân thể của mình, có được thân thể vu độc cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn cũng được công nhận tồn tại gần như cấp tôn giả, nổi danh cùng đám Cửu Dương cung chủ, Cổ Tàng đế quân!

Cửu Dương cung chủ, Cổ Tàng đế quân phân biệt là thân truyền đệ tử của Thời Không đảo chủ và Huyết Nhận thần đế, cho nên mới có thể chiến lực gần như tôn giả. Nhưng Tử Bào Vu Hoàng lại là thật sự luôn dựa vào chính mình, hắn vùi đầu nghiên cứu vu độc, nghiên cứu một lần cả chục tỷ năm cũng rất bình thường.

“Không ngờ điện hạ cũng biết tên ta, ha ha, ta đã rất lâu không đi lại bên ngoài nữa. Điện hạ, hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm, ta mang điện hạ rời khỏi trước, được không? Cửu Dương lập tức sẽ tới.” Tử Bào Vu Hoàng nói.

“Không cần phiền Vu Hoàng.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói.

Tử Bào Vu Hoàng lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phiền.”

Vừa dứt lời.

Đông Bá Tuyết Ưng đã cảm thấy mê muội một trận, may mắn hắn từng tu luyện《 Diệt Cực Huyền Thân 》, thân thể tu luyện cực kỳ mạnh mẽ, so với rất nhiều đại năng giả còn mạnh hơn, sức thừa nhận cũng mạnh hơn nhiều, tuy sinh ra cảm giác mê muội, lại vẫn có thể duy trì tỉnh táo. Binh sĩ Hủy Diệt quân đoàn cũng không phải dễ bắt như vậy.

“Không ổn.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức dưới chân khẽ điểm bạo lui.

“Hả?” Tử Bào Vu Hoàng kinh ngạc, dù là đại năng giả bình thường sợ cũng lập tức hôn mê ngã xuống, Đông Bá Tuyết Ưng này thế mà chống cự được? Năng lực đề kháng vu độc của thân thể này cũng quá mạnh rồi nhỉ.

Đông Bá Tuyết Ưng lần này bạo lui, tốc độ trực tiếp tăng vọt hẳn lên.

Tử Bào Vu Hoàng muốn bắt tiếp thì cần thời gian vật lộn, mà thời gian đã không đủ.

Vù.

Một thanh niên lạnh lùng từ xa xa nháy mắt bay tới, trên mặt mang theo sát khí, nhìn quét Khô Thụ lão mẫu kia, Khô Thụ lão mẫu lại đứng ở bên cạnh Tử Bào Vu Hoàng, vội cười nói: “Lão thái bà có việc nhờ Vu Hoàng, cho nên cung chủ, xin lỗi.”

Cửu Dương cung chủ lạnh lùng nhìn về phía Tử Bào Vu Hoàng, trầm thấp nói: “Tử Bào, ngươi cũng muốn tranh với ta? Ngươi một kẻ nghiên cứu vu độc, còn tranh chân thần khí?”

“Mỗi một món chân thần khí, đều có đạo thuộc về nó. Ta nay kẹt ở bình cảnh, đau khổ không thể tăng lên nữa, chỉ có thể tham khảo đôi chút, có lẽ có thể có điều xúc động khiến ta bước ra một bước đó.” Gương mặt tràn đầy thần văn màu tím của Tử Bào Vu Hoàng mang theo nụ cười mỉm, “Cửu Dương, ngươi có Thời Không đảo chủ truyền tuyệt học, nhưng nếu thực giao thủ với ta, chỉ sợ cuối cùng mang đi Đông Bá điện hạ vẫn là ta, cho nên, ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi.”

“Phải không?” Trong mắt Cửu Dương cung chủ sát khí bành trướng.

Hai người bọn họ xa xa giằng co.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.