[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa

Chương 1352 : Dẫn động




“Ừm.” Thiên Ngu lão tổ gật đầu.

Vì một ngày này.

Sáu đại thánh địa đều chuẩn bị rất lâu, ngay cả Vạn Cổ thánh giới cũng đồng ý hỗ trợ.

“Kiếm Chủ, hiện tại chỉ đều trông vào ngươi rồi.” Đao Hoàng nhìn về phía nam tử đầu bạc ‘Kiếm Chủ’ ở bên, “Các phe đều đã chuẩn bị tốt, thậm chí không tiếc khai chiến lần nữa, ngươi nơi này đừng xuất hiện sai sót nào.”

Kiếm Chủ mỉm cười: “Làm phiền các vị hỗ trợ, vô cùng cảm kích, về phần chuyện của ta... Cứ yên tâm, chỉ cần hơi kéo dài chút thời gian, ta sẽ có mười thành nắm chắc!”

Nghe được mười thành nắm chắc, mắt Đao Hoàng không khỏi sáng lên, khẽ gật đầu, âm thầm cảm thán...

Không hổ là được sư phụ nhìn trúng.

Quả thực rất khá.

“Đều trông vào ngươi.” Thiên Ngu lão tổ cũng cười ha ha, “Hiện tại điện chủ, nội điện trưởng lão Thái Hư thiên cung ta, hoặc là ở trong Hư Không Bảo, hoặc đều trở về Thái Hư thiên cung rồi. Tất cả đều chuẩn bị tốt, có thể phát động bất cứ lúc nào.”

“Các phe đều đã chuẩn bị tốt, vậy không cần kéo dài nữa, ở hôm nay đi.” Kiếm Chủ nói.

“Tốt.” Đao Hoàng, Thiên Ngu lão tổ đều rất chờ mong, chờ mong nhìn thấy một màn đó.

Đây là sáu đại thánh địa thậm chí Vạn Cổ thánh giới đều muốn nhìn thấy.

Các đệ tử tầm thường trong Thái Hư thiên cung còn chưa ý thức được, nhưng các nội điện trưởng lão cùng với mười ba vị điện chủ đều cảm giác được ‘mưa gió sắp đến’, bọn họ cũng hỏi Thiên Ngu lão tổ, Thiên Ngu lão tổ lại không nói tỉ mỉ, chỉ là phân phó xuống: “Từ giờ trở đi, các ngươi hoặc là nán lại ở Hư Không Bảo, hoặc là ở trong Thái Hư thiên cung, không được ở ngoài! Không có ta cho phép, không được đi ra ngoài.”

Mệnh lệnh xuống.

Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ mười ba vị điện chủ ở cùng một chỗ uống rượu thảo luận.

“Thật kỳ quái, Thái Hư thiên cung sáng tạo đến nay, lão tổ cũng chưa từng hạ mệnh lệnh như vậy.”

“Hư Không Bảo là thành lũy quan trọng nhất, an toàn nhất chống lại Hủy Diệt Ma Tộc. Thái Hư thiên cung cũng cực kỳ an toàn, lão tổ chỉ cho phép chúng ta nán lại hai nơi... Rốt cuộc có đại sự gì sắp xảy ra?”

“Ta cũng không nghĩ ra.”

Các vị điện chủ cũng coi như kiến thức rộng, nhưng bao gồm Hỗn Độn điện chủ ở trong, ai cũng khó hiểu.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhíu mày đăm chiêu.

“Hả?”

Bỗng mười ba vị điện chủ đều ngẩng đầu nhìn, các nội điện trưởng lão, cùng với Hư Không Thần khác còn có rất nhiều đệ tử trong Thái Hư thiên cung, mỗi người có cảm ứng hướng không trung Thái Hư thiên cung nhìn lại.

“Ầm ầm ầm ~~~~ “

Thái Hư thiên cung là một không gian phong bế, nhưng hiện tại, ở trên trung ương lục địa lại xuất hiện một quầng hắc quang thật lớn làm tim người ta đập nhanh, hắc quang đen như mực này mơ hồ có cá tia huyết quang thẩm thấu ra, chỉ cần mắt thường nhìn, đã khiến toàn bộ tu hành giả cảm thấy tim đập nhanh. Dù là cấp độ của Đông Bá Tuyết Ưng, vừa thấy cũng nhịn không được run sợ.

“Đây là?” Đông Bá Tuyết Ưng có thể mơ hồ cảm giác, giống như hắc quang thật lớn kia mơ hồ có ý nhị hỗn độn hư không chí cao quy tắc.

Khủng bố.

Cực kỳ khủng bố.

Hắn chính là cường giả cấp độ tầng chín, ở sau khi nắm giữ cửu diệp hoa, sức chiến đấu cũng miễn cưỡng tính là cấp độ Vũ Trụ Thần. Hắn cũng từng giao thủ với ‘Vương’ trong Hủy Diệt Ma Tộc vì hủy diệt mà sinh, cũng từng xem xét động tĩnh quy mô đáng sợ Vu Tổ, Dao Quang chi chủ… một đám Vũ Trụ Thần ra tay. Nhưng tất cả cái đó cũng không mang đến cảm giác áp bách bằng hắc quang thật lớn trên trời cao.

Đó là cấp độ hỗn độn hư không chí cao quy tắc, dù là Vũ Trụ Thần cũng chỉ là con kiến trong một phương lồng giam này mà thôi.

“Thái Hư thiên cung ta rốt cuộc đang mưu tính cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng giật mình, “Thế mà có động tĩnh khủng bố như thế buông xuống?”

...

“Bắt đầu rồi.”

Thiên Ngu lão tổ, Đao Hoàng ngửa đầu nhìn, nhìn một quầng hắc quang thật lớn nồng đậm phía trên, đều lộ ra nụ cười.

“Kiếm Chủ quả nhiên có mười phần nắm chắc, chỉ vừa bế quan dẫn động, đã thành công dẫn động rồi.” Trong lòng Đao Hoàng cũng cảm thán khen ngợi không thôi.

“Kế tiếp cần nhờ Đao Hoàng cùng với mấy vị khác.” Thiên Ngu lão tổ nói, “Ta thực lực mỏng manh, cũng chỉ có thể ở một bên phụ trợ chút.”

“Ha ha... Cứ yên tâm đi.” Đao Hoàng cười, giờ khắc này hắn đã thật cẩn thận thao túng toàn bộ Thái Hư thiên cung. Nay Thái Hư thiên cung càng tiêu hao chút bảo vật làm trong thời gian ngắn uy lực đạt tới mức độ cực cao, mặc dù có thông đạo ‘truyền tống cự ly siêu xa’ vừa đả thông, sẽ bị lập tức mạnh mẽ phá hủy. Nay Thái Hư thiên cung có thể xưng là tường đồng vách sắt.

...

Thất Tinh Hải thánh giới, ở giữa không trung ngoài không gian Thái Hư thiên cung.

Hai cái bóng người sóng vai mà đứng.

Một người là Vu Tổ ngoài thân có các xích sợi màu đen bay múa, một người khác là Giới Tổ nhỏ gầy, hai người bọn họ sóng vai mà đứng yên lặng thủ. Về phần ‘Ma Sơn thuỷ tổ’ ‘Dao Quang chi chủ’ vốn là Thất Tinh Hải thánh giới, cũng sớm nấp ở một bên, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Hả?”

Vu Tổ, Giới Tổ nhỏ gầy đồng thời quay đầu nhìn lại.

Ở giữa không trung phía sau mơ hồ có một mảng hắc quang thẩm thấu ra, uy áp khủng bố tràn ngập, hiển nhiên là từ trong Thái Hư thiên cung truyền đến. Một mảng ‘hắc quang’ này cũng khiến Vu Tổ, Giới Tổ nhỏ gầy lộ ra nụ cười.

“Kiếm Chủ này quả nhiên là tuyệt thế yêu nghiệt, lời nói cũng không giả, thế mà thật sự để hắn dẫn động thành công rồi.” Giới Tổ thân thể nhỏ gầy lắc đầu tán thưởng, “Nói ra, Kiếm Chủ này hầu như cũng chưa từng trải qua đại chiến gì, ngay cả Hư Không Bảo cũng chưa đi, hầu như vẫn luôn là bế quan tu hành! Hắn thành Vũ Trụ Thần đến nay cũng chưa bao lâu nhỉ, thế mà đã đi đến một bước này, nói không chừng ngày nào đó hắn có thể vượt qua chúng ta, có thể sánh vai cùng Thánh Chủ.”

“Hủy Diệt Ma Tộc ngày càng cường đại, uy hiếp của Thánh Chủ đối với chúng ta cũng lớn, Kiếm Chủ nếu thật có thể sánh vai với Thánh Chủ, đối với chúng ta cũng là chuyện may mắn.” Vu Tổ nói.

“Xem đi, xem tuyệt thế yêu nghiệt này rốt cuộc có thể đi đến một bước nào.” Giới Tổ cười, “Đợi lát nữa Thánh Chủ sắp tới, hắn nhất định tức điên rồi.”

Vu Tổ cũng cười.

Đúng vậy.

Là tức điên rồi.

“Chúng ta không cần liều mạng với hắn, chỉ cần ngăn hắn, dây dưa hắn, để hắn không đi quấy rầy Kiếm Chủ là được.” Vu Tổ nói.

Ở Cổ thánh giới xa xôi.

Cung điện, trên giường đá đen long lanh, Thánh Chủ khoanh chân ngồi ở bên trên, khuôn mặt hắn bình thản.

Các người hầu hầu hạ bên dưới đều cung kính, thậm chí khóe mắt nhìn thấy Thánh Chủ, đều không tự chủ được phát ra cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng. Đây chính là Thánh Chủ... dung mạo hắn cũng mơ hồ ẩn chứa bộ phận hỗn độn hư không chí cao quy tắc, vẻ mặt hắn, khí tức hắn, nhất cử nhất động, đều giống như bộ phận chí cao quy tắc hiển hóa.

Dung mạo hắn giống như là thánh khiết nhất. Khí tức của hắn là làm người ta say mê, thanh âm hắn cũng là êm tai nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.