[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa

Chương 1114 : Tức giận (1)




Sinh vật hư không hình người này trong lúc nhất thời không giết chết được Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng ba cái hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng cũng không gây thương tổn được hắn chút nào.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lại chiến đấu vui quên cả trời đất.

“Hắn thực sự là một đối thủ tốt, có thể tôi luyện rất nhiều thương pháp của ta.” Ba cái hóa thân điên cuồng vây công.

“Ngươi không giết được ta, dù là Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh muốn giết ta cũng rất khó.” Nam tử da đen áo giáp xanh biếc này cũng muốn chiến đấu, hắn từ trong chiến đấu huyền diệu của Chúa Tể trước mắt hấp thu kinh nghiệm, hắn cũng đang trưởng thành.

“Tiểu tử, không tệ đâu, ngươi một Chúa Tể có thể đánh với Hư Không Thần tới mức như vậy?”

Kèm theo một thanh âm vang lên.

Một bóng người màu bạc buông xuống.

Đây là một nam tử áo bào bạc, đi giày chiến kim loại kỳ dị, phía sau đeo một thanh chiến đao. Hắn không chút dấu hiệu đột nhiên buông xuống trực tiếp chộp Hư Không Thần áo giáp xanh biếc kia, nhìn như một trảo bình thường, nhưng quỷ dị là, nam tử da đen áo giáp xanh biếc tránh như thế nào cũng chưa thể tránh được, muốn ra tay công kích lại vẫn bị túm lấy đầu.

“Ầm.” “Oành.” “Phốc.” Nam tử áo bào bạc dựa vào hai tay hai chân chà đạp gần người, khi thì đầu gối oanh kích, khi thì bàn tay đập mạnh, khi thì khửu tay oanh kích, nhìn như chiêu thức bình thường đều có huyền diệu khiến Đông Bá Tuyết Ưng kinh diễm vô cùng, trình độ huyền diệu khi đối phương chiến đấu đều ở trên Diệt Thế đệ nhất kiếm.

Đương nhiên vị nam tử áo bào bạc này Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhìn ra được, là một vị Hư Không Thần.

“Thế mà không giết được?” Nam tử áo bào bạc có chút kinh ngạc.

“Giết không chết được ta đâu, Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh cũng rất khó giết chết ta.” Hư Không Thần áo giáp xanh biếc gầm nhẹ. Hắn cũng phẫn nộ, phẫn nộ mình hoàn toàn bị chà đạp. Nhưng thân thể hắn quỷ dị phi thường, trong cơ thể có nhiều tầng không gian, làm uy năng công kích của đối phương không ngừng bị dời đi.

“Vẫn luyện không được, thôi.” Nam tử áo bào bạc đột nhiên rút ra chiến đao đeo ở sau người.

Soạt!

Ánh đao chợt lóe.

Quá nhanh.

Quá kinh diễm.

Bên cạnh, ba Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen đều mở to mắt nhìn, hắn thậm chí cố gắng mượn dùng hư giới thiên địa muốn cảm thụ một đao này, nhưng quá nhanh, trình độ huyền diệu khiến hắn cũng hít thở không thông, nhưng trái lại cũng không phải không thể với tới. Mình từng tìm hiểu Diệt Thế đệ nhị kiếm, tuy chưa ngộ ra nhưng cũng có điều hiểu biết, cảm giác một đao này hẳn là so với Diệt Thế đệ nhị kiếm còn cao hơn một bậc.

“Thương.” Nam tử áo bào bạc lúc này mới đem chiến đao cắm vào trong vỏ đao sau lưng.

“Để ta xuất đao, ngươi chết cũng đáng.” Nam tử áo bào bạc xoay người nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, mà nam tử áo giáp xanh biếc đứng ở nơi đó còn đang cười nhạo: “Một đao đó của ngươi căn bản không ——” nói được một nửa, thân thể hắn nháy mắt mềm nhũn ánh mắt ảm đạm đi, sau đó liền rơi xuống. Thân thể hắn vẫn ổn không tổn hao gì, nhưng linh hồn khí tức đã hoàn toàn không còn, một ít vật phẩm cũng bay xuống.

Nam tử áo bào bạc vẫy tay một cái, những vật phẩm này liền bị hắn thu lại.

“Tiểu tử, có can đảm.” Nam tử áo bào bạc cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Đúng rồi, ta tên La Hải.”

“Ta tên Đông Bá Tuyết Ưng.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng mỉm cười nói. Hắn cũng có rất hảo cảm đối với đối phương, cuối cùng gặp được một vị cường giả khác động thủ đối với những sinh vật hư không này.

“Nếu không chê, ngươi ta xưng hô huynh đệ.” Nam tử áo bào bạc La Hải dứt khoát nói. Trong xương tủy hắn có một cỗ hào khí, nhưng bởi vì tính cách này lúc xông pha bên ngoài cũng thường xuyên bị ‘bạn tốt’ hắn quen tính kế, nhưng hắn cũng chẳng để bụng đối với điều này. Tính kế, tự nhiên cũng sẽ không làm bạn bè được nữa.

“La Hải huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng nói ngay.

La Hải phất tay thu hồi các vật phẩm bay xuống, nhướng mày một cái: “Đông Bá lão đệ, một sinh vật hư không này là ta giết, chiến lợi phẩm thuộc về ta.”

“Đây là tất nhiên.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Tiếp theo ngươi giết thì thuộc về ngươi. Đi thôi, hỗn độn lục địa này đã không còn sinh vật hư không.” La Hải hỏi, “Đúng rồi, đây là hóa thân của ngươi à, chân thân của ngươi đâu?”

“Ta cũng không có thực lực như La Hải huynh, không dám dễ dàng tiến vào hỗn độn lục địa, chân thân còn ở trong hỗn độn hư không.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ngươi thật đúng là cẩn thận.”

La Hải lập tức theo hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng cùng nhau rời khỏi hỗn độn lục địa, ở bên ngoài gặp gỡ chân thân Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng rất tín nhiệm đối với La Hải, thứ nhất tu hành giả nguyện ý đánh giết những sinh vật hư không kia đã làm cho hắn khâm phục. Thứ hai, đối với cường giả Hư Không Sơ Sinh cảnh, Đông Bá Tuyết Ưng có nắm chắc tự bảo vệ mình, kim y đệ tử của Thái Hư thiên cung cũng không phải dễ chết như vậy.

La Hải nhìn thấy chân thân Đông Bá Tuyết Ưng, cũng lộ ra nụ cười. Một gã Chúa Tể đồng ý lấy chân thân gặp hắn, cũng coi như đủ tín nhiệm.

Kết bạn, cũng phải nhìn người.

Ở trong mắt La Hải, một gã Chúa Tể vì cứu vớt vô số sinh linh đã dám tiến hành nhiều lần đánh lén đối với thế lực rõ ràng rất cường đại, hắn mới nguyện ý kết giao.

“Ngươi...” La Hải bỗng trừng mắt, nhìn kỹ Đông Bá Tuyết Ưng, “Ngươi thế mà, ngươi thế mà trẻ tuổi như vậy?”

Nhìn thấy chân thân của Đông Bá Tuyết Ưng, căn cứ khí tức linh hồn tỏa ra có thể phán đoán đại khái năm tháng tu hành, hiển nhiên Đông Bá Tuyết Ưng cực độ trẻ tuổi.

“Chịu thiệt rồi chịu thiệt rồi, còn tưởng ngươi tu hành rất lâu, xưng huynh gọi đệ với ngươi, hiện tại vừa thấy, ngươi trẻ tuổi như vậy, tuy tu hành giả không quá để ý tuổi, nhưng ngươi cũng quá trẻ, thật sự là chịu thiệt rồi.” La Hải liền lẩm bẩm.

“La Hải huynh đã tu hành bao lâu?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói. Hắn nhìn không ra năm tháng La Hải tu hành, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ.

Ngay cả khí linh hắc hồ lô cũng nói cho hắn: “Gã tên La Hải này, ta có thể phán đoán hắn là Hư Không Sơ Sinh cảnh, cái khác thì không thể dò xét, tựa như có dị bảo hộ thân.”

“Ta?”

La Hải sờ sờ đầu, cười thần bí, “Ta đã tu hành bao lâu? Vấn đề này thật sự rất khó nói. Thôi, ngươi hay là đừng hỏi, cho dù ở trong Hư Không Thần tuổi ta cũng tính là rất lớn. Ài, không có cách nào, không thể so với đám thiên tài các ngươi. Ngươi biết ta tu hành đến cảnh giới bây giờ đã chịu bao nhiêu đau khổ không? Ngươi nghĩ cũng không ngờ được.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười. Năm tháng hắn tu hành là ngắn, vị La Hải huynh này thoáng nghe là thuộc loại tồn tại hao phí năm tháng cực kỳ dài lâu vất vả thành Hư Không Thần.

Nhưng...

Hắn vẫn lầm rồi! Vị ‘La Hải huynh’ này của hắn từng trải qua đã vượt quá hắn tưởng tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.