Trong rất nhiều võ giả cũng có một ít người trên mặt như bừng tỉnh.
Dưới đáy Thái Dương thạch trận là di tích Chân Bảo Môn, Hoa Vô Phong mang người tới phong tỏa Thái Dương thạch trận cũng đồng nghĩa với phong tỏa lối vào Chân Bảo Môn, mà trong Chân Bảo Môn có nhiều bảo vật được lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, có một số ít nằm ở nơi sâu trong di tích, vô cùng nguy hiểm, hơn nữa vị trí cụ thể lại không ai biết, bởi vậy lâu nay cũng rất ít người có thể từ trong đó tìm ra bảo vật thực sự quý hiếm.
Mà lần này Hoa Vô Phong phong tỏa Thái Dương thạch trận, ắt có ngụ ý sâu xa.
- Khó trách bọn chúng lại muốn phong tỏa Thái Dương trận như vậy! Các vị có nghe nói một quãng thời gian trước, có võ giả tìm được bảo vật thượng cổ quý hiếm trong Chân Bảo Môn không?
Một thanh niên tu vi Thiên Cương cảnh trung kỳ thấp giọng nói.
Nghe vậy có võ giả còn chưa hiểu rõ lập tức hỏi:
- Ồ. Lẽ nào có liên quan đến chuyện này?
Người thanh niên hít vào một hơi:
- Các ngươi ở đây không biết, người kia ở trong Chân Bảo Môn tìm được bảo vật không phải là một hai cái, hắn hưng phấn, mang bán ra ngay trong Tội Ác Chi Thành, sau đó có người nói nhìn thấy hắn bị Hác Giáp Vệ mang đi...
- Ý ngươi là trong di tích Chân Bảo Môn còn có rất nhiều bảo vật, mà người kia lại biết vị trí cụ thể, Hoa Vô Phong sau khi tra khảo hắn, liền muốn nuốt trọn số bảo vật này một mình?
- Không sai! Vì lẽ đó... Hoa Vô Phong mang Hắc Giáp Vệ tới phong tỏa Thái Dương thạch trận.
Người thanh niên gật gù tán đồng.
Một số võ giả sau khi hiểu rõ tình huống, nhất thời càng thêm bất mãn. Bảo vật trong di tích Chân Bảo Môn người nào có duyên thì được, dựa vào cái gì mà Hoa Vô Phong muốn nuốt trọn một mình?
- Khốn kiếp! Hắn làm như vậy không sợ tất cả chúng ta đối đầu với hắn sao!
Có võ giả tức giận gầm nhẹ, mặt đầy phẫn nộ.
Bên cạnh có người nghe xong cười nhẹ một tiếng nói:
- Tất cả đối phó hắn ư? Chỉ sợ tất cả chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của Hoa Vô Phong, chưa nói tới Hoa Vô Phong thực lực cường hãn, chỉ cần năm trăm Hắc Giáp Vệ này đã cực kỳ khó đối phó.
Huống chi nơi này cách Tội Ác Chi Thành không xa, nếu bọn họ thật sự dám liên thủ đối phó với Hoa Vô Phong, e là Hắc Giáp Vệ sẽ chạy tới nơi này đầu tiên.
Đến lúc đó... Những võ giả này sẽ đối mặt với sự tàn sát điên cuồng của Hắc Giáp Vệ!
- Thiếu chủ, thời gian cấp bách, hay là chúng ta tiến vào Chân Bảo Môn trước đi.
Trong lúc mọi người bàn luận, một người trung niên mặc trường bào màu đen, tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong bước nhanh tới bên Hoa Vô Phong thấp giọng nói.
Trên mặt Hoa Vô Phong vẫn mang theo nụ cười, hắn nghe xong hơi gật đầu, xoay người nhìn phía lối vào Chân Bảo Môn, vừa vặn trông thấy Lâm Thần cùng mấy võ giả khác cũng muốn đi vào trong đó.
- Đuổi bọn họ ra ngoài.
Hoa Vô Phong nhíu mày, nhẹ giọng nói.
- Vâng, thiếu chủ.
Người trung niên nghe vậy cung kính đáp một tiếng, ngay sau đó thân hình hắn lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Thần cùng mấy võ giả khác.
- Lập tức đi ra ngoài, nếu không, giết tại chỗ!
Gã lạnh lùng nói.
Thấy vậy, mấy võ giả kia nhất thời bối rối, trong đó một võ giả thiên cương cảnh trung kỳ do dự, cắn răng một cái, bước chân đột nhiên hơi động, nhưng là muốn đi vào Chân Bảo Môn.
Chân Bảo Môn giống như một mê cung vậy, chỉ cần hắn vào được bên trong, thì dù Hắc Giáp Vệ có thực lực mạnh mẽ cũng rất khó tìm được hắn.
Thấy vậy, gã trung niên hừ lạnh một tiếng:
- Không biết lượng sức!
Gã đánh ra một chưởng, xem ra bình thường không có gì lạ, nhẹ như mây gió, chỉ là một chưởng này của hắn nhìn có vẻ chậm không có gì đặc biệt, nhưng trong chớp mắt đã đánh lên lưng võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ.
Ầm!
- A!
Bị một chưởng này đánh trúng, võ giả kia như diều đứt dây, cơ thể bay về phía trước, nặng nề đập lên một khối nham thạch lớn, phun ra một ngụm máu tươi chết tại chỗ.
Thấy một màn này, mấy võ giả còn lại nhất thời biến sắc, ý nghĩ muốn xông vào Chân Bảo Môn bị bóp chết từ trong trứng cùng với tên võ giả kia, đứng im tại chỗ không dám có một cử động nhỏ nào.
Lâm Thần hơi nhướng mày.
Hắn bôn ba hơn nửa tháng chính là vì muốn tiến vào Thái Dương thạch trận tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh, nhưng giờ khắc này, Hoa Vô Phong phong tỏa Thái Dương thạch trận, ngăn cản hắn tiến vào Chân Bảo Môn...
Mà không vào Chân Bảo Môn, làm sao lấy được Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh?
Lâm Thần lạnh lùng nhìn gã trung niên cách đó không xa, nghiến răng một cái, chân khí trong cơ thể phun trào, cùng lúc đó, bước chân hắn di động, đột nhiên hướng tới cửa Chân Bảo Môn phóng đi.
- Hả?
Cảm nhận được diều này, gã trung niên hừ nhẹ một tiếng, khi nhìn thấy Lâm Thần tu vi chỉ có Thiên Cương cảnh sơ kỳ, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười gằn.
- Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng dám cãi lệnh, đây là muốn chết.
Gã lần thứ hai đưa tay ra, tương tự đánh ra một chưởng đơn giản.
Chỉ là dưới một chưởng này, Lâm Thần cảm nhận được nguy cơ lớn lao, gã trung niên này là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, nhưng khí tức hắn vững chắc, khí thế trên người mơ hồ có dấu hiệu thăng cấp.
Cho thấy hắn sắp đột phá đến Chân Đạo cảnh sơ kỳ!
Võ giả tu vi như thế, thực lực so với Lang Vương cấp năm bậc thấp mà Lâm Thần giết ở Kim Dương thành còn mạnh hơn.
Mặc dù là hắn tùy ý đánh ra một chưởng, nhưng không phải võ giả Thiên Cương cảnh bình thường nào cũng có khả năng ngăn cản.
Hàn khí trong lòng phát ra, Lâm Thần gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự cả người chấn động, một luồng ánh sáng màu đồng lập tức bao phủ cơ thể hắn, cùng lúc đó Lâm Thần xoay người nắm chặt nắm đấm, chống đỡ một chưởng này của gã.
Oành!
Quyền đối chưởng, thịt đối thịt cứng rắn đụng nhau, sinh ra tiếng vang nặng nề.
Lâm Thần rên lên một tiếng, sắc mặt hơi đổi, một chưởng của gã trung niên uy lực to lớn, dù Lâm Thần đã triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết nhưng vẫn cảm thấy không chịu nổi. Nhưng sau khi cùng gã đối kích một chưởng, Lâm Thần cũng mượn uy lực to lớn bay về phía cửa Chân Bảo Môn.
Vù...
Thanh âm xé gió vang lên, thân hình Lâm Thần chợt lóe rồi biến mất trong lối vào.
- Ồ, công pháp luyện thể thật mạnh.
Thấy một màn này, trong mắt gã trung niên lóe lên một tia kinh ngạc, một chưởng này của hắn tuy rằng không sử dụng toàn lực nhưng uy lực cũng không thể khinh thường, Lâm Thần chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ lại có thể cản được khiến hắn không khỏi bất ngờ.
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên âm trầm, nháy mắt lại khó coi. Lâm Thần đỡ được chưởng này của hắn tiến được vào Chân Bảo Môn như vậy hắn sẽ mất chức.
Cách đó không xa, Hoa Vô Phong nhíu mày, trong mắt cũng lóe lên tia bất ngờ.
- Thú vị, thú vị. Không ngờ một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ lại có thể chống lại một đòn của võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong. Nếu như ta đoán không sai, hắn nhất định là đệ tử thiên tài của một tông môn nào đó...
Vẻ tối tăm trên mặt Hoa Vô Phong phút chốc tiêu tan, cười nói:
- Cũng tốt, đợi ta tìm được hắn, sẽ đích thân kết liễu hắn đi. Đệ tử tông môn thiên tài, ta còn chưa tiếp xúc qua...
Trong mắt hắn lóe lên vệt hung ác rồi biến mất, sắc mặt ôn hòa trở lại.
- Thiếu chủ, thuộc hạ làm việc sơ suất, xin ngài trách phạt.
Người trung niên cùng Lâm Thần đối kích tới trước mặt Hoa Vô Phong quỳ một chân trên đất trầm giọng nói.
Hoa Vô Phong vung tay, cười nói:
- Không sao, bây giờ ngươi theo ta vào Chân Bảo Môn, mặt khác phái một trăm Hắc Giáp Vệ đi vào, gặp phải võ giả thì xua đuổi toàn bộ, nếu có người không phục tùng, giết không cần hỏi. Những người còn lại ở tại chỗ đợi lệnh.
- Tuân lệnh, thiếu chủ!
Người trung niên cung kính đáp.
Hoa Vô Phong cười một tiếng, xoẹt một cái thu bảo kiếm trong tay lại cẩn thận, sau đó chậm rãi đi vào Chân Bảo Môn, người trung niên kia cũng theo vào.
Sau khi hai người tiến vào Chân Bảo Môn không lâu, một trăm Hắc Giáp Vệ cầm đại đao trong tay tỏ rõ vẻ sát khí cùng đi vào Chân Bảo Môn.
Bên trong di tích có rất nhiều ngã ba, khắp nơi lại có cơ quan ngầm vô cùng nguy hiểm, tựa như vực sâu mê cung, Hắc Giáp Vệ vào trong đó tạm thời chia làm ba tổ, xua đuổi võ giả trong Chân Bảo Môn...
...
Di tích Chân Bảo Môn.
Từ cửa tiến vào Lâm Thần liền rơi xuống một quảng trường nhỏ dưới lòng đất, phía trên quảng trường này là một hố đen, chính là lối vào duy nhất của Chân Bảo Môn.
Bốn phía quảng trường hang đá chằng chịt, khắp nơi trên mặt đất đá vụn tán loạn, trong hang đá thì lại đen thui, làm cho người ta cảm giác âm u vô cùng.
Lâm Thần quan sát một chút, mạnh mẽ vẩy vẩy cánh tay vừa cùng gã trung niên đối kích một quyền trước đó, sau đó thân hình lóe lên, chọn một hang đá tùy ý bước vào.
Một chưởng đối kích khi nãy, bởi vì quá mức vội vàng nên Lâm Thần chỉ sử dụng năm phần uy lực của Cổ Đồng Luyện Thể quyết, nhưng Cổ Đồng Luyện Thể quyết của hắn đã tu luyện đến mức đại thành, lại trải qua thời gian rèn luyện, quyền lực của hắn đã đạt tới gần bốn mươi ngàn cân. Hắn dùng năm phần sức lực đã đủ để chống đỡ công kích của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ.
Mà đối với một đòn của gã trung niên, cánh tay Lâm Thần vẫn bị chấn động tê dại.
Có thể tưởng tượng được, gã trung niên kia có thực lực mạnh mẽ nhường nào.
Không suy nghĩ nhiều, Lâm Thần nheo mắt nhìn phía trước một màu đen kịt, căn bản không thấy được cái gì, nhưng cứ đi được một đoạn sẽ nghe thấy âm thanh thưa thớt vang lên, hẳn là tiếng bước chân của võ giả.
Lâm Thần hơi nhướng mày, thả ra linh hồn lực trong nháy mắt bao phủ phạm vi ngàn thước.
Lập tức cảnh tượng bên trong toàn bộ phản chiếu vào trong đầu hắn.
Bóng tối trước mặt Lâm Thần cũng tựa như ban ngày vậy.
Nhưng trong khu vực linh hồn lực bao phủ này không tìm được vật gì, cả cơ quan ngầm hay con rối cũng chưa thấy một cái.
- Nơi này gần lối vào Chân Bảo Môn, e là nơi này sớm đã bị những võ giả khác tìm qua, đồ vật bên trong cũng bị lấy đi hết đi vào tiếp.
Lâm Thần tự nói một mình, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi vào phía sâu.
Sau nửa canh giờ, ba võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ xuất hiện trong phạm vi linh hồn lực của Lâm Thần.
Ba người kia ở hang đá phía bên trái hắn. Bọn họ hẳn là quen biết nhau, hợp thành đội trước khi tới đây. Vẻ mặt họ cảnh giác thận trọng đi về phía trước.
Thấy vậy, Lâm Thần không khỏi nheo mắt. Rất hiển nhiên, đi tới nơi này sẽ gặp phải cơ quan ngầm, con rối các loại trong Chân Bảo Môn còn chưa hiện ra, vì vậy phải cẩn thận tùy cơ ứng biến