[Dịch]Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 77 : Nhiếp Nguyệt ra trận




Bay thật là xa mới dừng lại, thời khắc này Mộc Bạch Ly có rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ lầm bầm há miệng, một chữ cũng không nói ra. Ánh mắt bịt kín một tầng sương mù thật mỏng, thẳng đến khi đôi mắt giống như bị che bởi một tầng hơi nước nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ là chịu đựng không chảy ra.

Nàng đau đớn rồi lại có mừng rỡ, muốn khóc rồi lại tự nói với mình không thể khóc, nàng không nghĩ ra, làm thế nào để mở miệng, cũng không có đầu mối rõ ràng, là nương, rồi lại là Thánh nữ Ma Tông, là hại phái Thiệu Hoa hại phụ thân còn lừa gạt mình. Từ trước ở Thiệu Hoa Sơn vẫn giấu ở trong lòng, trốn tránh không thèm nghĩ nữa, bởi vì không biết nên đối mặt như thế nào, lần này bị bắt, hình tượng nương từ trong trí nhớ phủ đầy bụi nổi lên, mà giờ khắc này nàng cứ đứng ở trước mặt mình như vậy, những chuyện muốn hỏi bỗng nhiên lại nghẹn trong cổ họng, ô ô

Phát ra chút âm thanh rất nhỏ làm đau lòng người . . . . . .

"Bạch Ly, những năm này, con có sống tốt không ?" Vẻ mặt Thánh nữ tràn đầy áy náy, lời nói mới ra khỏi miệng, cũng là lúc rơi lệ.

Nàng biết, trong những năm tháng khi Bạch Ly còn nhỏ, chịu hết phỉ nhổ cùng chỉ trích của mọi người, cuối cùng một người cô độc sống trong núi, khổ sở, thống khổ cỡ nào. Mà nàng làm một mẫu thân, cũng là người gây nên mọi chuyện, vốn là Bạch Ly sẽ lớn lên hạnh phúc, nhưng, là nàng tự tay hủy diệt hạnh phúc của con, nàng căn bản không xứng làm mẫu thân của con, hại con. Ở thời điểm con cần quan tâm chăm sóc nhất, ngay cả len lén liếc mắt nhìn cũng không thể, hiện tại, nàng còn có tư cách gì đối mặt với con?

"Con, con, rất tốt!" Cuối cùng vẫn mở miệng trả lời, "Con sống rất tốt! Bọn họ cũng đối xử với con rất tốt!" Đây chính là câu trả lời của Bạch Ly, nàng luôn nhớ rõ người khác đối xử tốt với mình, nhưng cũng quên những ánh mắt chỉ trích căm hận. Nàng chỉ nhớ rõ rất nhiều người đối xử tốt với mình, sư phụ, Mẫn Chi ca ca, Tần trưởng lão, Viên Thịt, Mễ Đa, bao gồm Tề Lăng còn có Sênh Ca. Còn có rất nhiều rất nhiều. . . . . . Đúng vậy, nàng chính là quá thiện lương, cho nên mới khiến cho người ta đau lòng, lo lắng.

Thánh nữ vươn tay, muốn khẽ vuốt gương mặt Bạch Ly. Tay kia lại dừng ở không trung, rõ ràng chỉ còn cách một chút xíu, lại dường như bầu trời sông lớn khó có thể vượt qua, cho đến cuối cùng, chậm rãi buông xuống.

Trong lúc nhất thời hai người không nói gì nữa, trong không khí đều trải rộng những ưu thương, rồi lại giống như xen lẫn vui sướng khi gặp lại, "Bạch Ly, Linh Thú của con đâu?" Một lát sau, Thánh nữ thay đổi đề tài, "Linh Thú của con, tại sao không có ở bên cạnh con? Đi đâu?"

"Hắn?" Mộc Bạch Ly không biết tại sao Tề Lăng lại làm mình hôn mê. Càng không biết tại sao trong khi mình hôn mê lại nằm trong tay Trích Tinh, nàng không hiểu trong lúc này có liên hệ gì cũng có chút sợ hãi, suy nghĩ."Con không biết hắn ở nơi nào!"

"Con không học Ngự Thú quyết?"

"Dạ!" Nhẹ nhàng rũ mắt xuống. Vốn là chuẩn bị học, là sau khi bị bắt. Nhưng bây giờ, nàng lại không muốn học.

Tề Lăng không phải là Linh Thú, hắn là một con người, một người sống sờ sờ, nếu như một người trong lòng nghĩ bất kể cái gì đều sẽ bị người khác biết, cuộc sống như vậy sẽ thống khổ tới cỡ nào. Mỗi người sẽ có những bí mật riêng, nếu như học Ngự Thú quyết, chẳng phải xé hắn ra, trần truồng đặt ở trước mặt, nếu như là mình cũng sẽ không thể chịu nổi, huống chi là Tề Lăng. Tề Lăng, hẳn là một người có nhiều bí mật đi, nếu không làm sao sẽ lạnh lùng như vậy chứ?

Thấy dáng vẻ này của Mộc Bạch Ly, Thánh nữ đã biết hẳn là nàng không muốn học, cũng đại khái hiểu được mấy phần. Đứa nhỏ này đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn luôn thiện lương như thế, không biết rốt cuộc là phúc hay là họa, Thánh nữ nhẹ nhàng thở dài.

"Không nên dễ dàng tin tưởng người xung quanh con, biết không?" Trên gương mặt Thánh nữ tràn ngập sầu lo, "Chân khí của con sẽ khôi phục sau hai ngày nữa. . . . . ." Đang muốn nói tiếp lại nghe thấy một tiếng chuông thanh thúy, không giống với thanh âm lục lạc của Bảo Sinh, mà là đinh đinh đinh đinh giống như một loại dao động vào trong đáy lòng.

Bạch Ly không có chút chân khí nào ngăn cản, giờ phút này sắc mặt đã trắng bệch. Thánh nữ thấy thế liền bày ra một kết giới đẩy Bạch Ly vào bên trong. Kết giới này dường như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của nàng, hoàn toàn ngăn cách với thanh âm bên ngoài, thậm chí cả hơi thở của Bạch Ly đều được che giấu, theo thực lực của nàng sẽ không bị người khác phát hiện. Thánh nữ suy nghĩ một chút, không đành lòng nhìn thoáng qua Bạch Ly trong kết giới, gọi Thất Thải Ma Lăng, vù một cái bay lên trời, tốc độ lại không nhanh, là do chân khí cạn kiệt.

"A, Thất Thải Ma Lăng, người trước mặt không phải là Thánh nữ sao, hơn nửa đêm bay loạn ở đây làm gì?" Một thanh âm yêu mị vang lên, cứ như vậy một câu nói cũng tràn đầy mị hoặc làm cho tâm trí Tiềm Ảnh rung động, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

"Ai nha, Thánh nữ chờ một chút!" Thân ảnh yêu mỵ của Nhiếp Nguyệt nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt Tiềm Ảnh, "A, Thánh nữ hôm nay không chỉ mặc áo đen, trên mặt còn che cả khăn đen, chỉ là không biết vì sao không mang theo kiếm chứ? Nếu là mang theo ta còn khẳng định được, Thánh nữ Ma Tông làm sao sẽ bắt chước ăn mặc giống loại đạo tặc phàm trần được, thật đúng là một chuyện cười!" Khanh khách khanh khách, vừa nói Nhiếp Nguyệt vừa tự cười một mình, sóng mắt lưu chuyển, là quyến rũ động lòng người.

"Tránh ra!" Tiềm Ảnh lạnh lùng nói.

"Có thể có thể, nhưng chúng ta mới vừa nhận được tin tức, nói rằng tiểu Thánh nữ được cứu đi? Không biết Thánh nữ nhìn thấy không? Sau đó có ý kiến gì không?" Khóe miệng Nhiếp Nguyệt cong lên, mắt lạnh nhìn Tiềm Ảnh, trong lòng tự nghĩ nàng ta rốt cuộc có bị thương không. Nếu quả thật bị thương, ha ha, thứ nhất có thể xử nàng ta, thứ hai có lý do ăn nói với Ma Tông. Hiện tại chưa phát hiện tung tích của tiểu Thánh nữ, đoán chừng là bị nàng ta dùng kết giới dấu đi, chỉ cần nàng ta chết, tiểu Thánh nữ sẽ hiện thân, chỉ cần tìm được tiểu Thánh nữ, cái chết của nàng ta không thành vấn đề, Tông chủ chắc chắn cũng sẽ không trách tội mình. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Nhiếp Nguyệt liền híp lại, phát ra ánh sáng lạnh khiếp người.

Giờ phút này ý định của Nhiếp Nguyệt Tiềm Ảnh cũng hiểu, không thể để lộ mình bị thương, nhất định phải hù dọa nàng ta, lập tức đứng thẳng, quanh thân tản mát ra hơi thở lãnh ngạo, "Ta đi ra ngoài là ý tứ của Tông chủ, cần loại người như ngươi bẩm báo sao?"

"Dạ dạ! Dĩ nhiên không cần!" Trong mắt Nhiếp Nguyệt chợt lóe lên âm u, vẫn ghen ghét còn có một nữ nhân đè ở trên đầu mình, lại không tìm được cơ hội, giờ phút này nàng ta lại lấy Tông chủ uy hiếp.

Nhiếp Nguyệt càng thêm phẫn hận, cúi đầu nhãn châu xoay động, ngẩng đầu trong nháy mắt lại phát hiện trước mặt đã biến đổi, là hoa dưới trăng còn có người đó, hắn! Lập tức liền hiểu chẳng qua là ảo cảnh, bởi vì hắn tuyệt đối không phải là bộ dáng này. Thánh nữ vẫn còn có thực lực duy trì ảo cảnh như vậy?

Nhiếp Nguyệt lập tức hoảng sợ, cất giọng nói, "Thánh nữ cần gì đem ảo cảnh trêu đùa ta chứ?" Mặc dù ảo cảnh này cực đẹp, là hoa trong mộng, mộng trong lòng, nhưng nàng lại biết rõ, tất cả đều là giả dối, bởi vì, hắn không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể, dịu dàng cười với mình như vậy, vĩnh viễn cũng không thể!

Những ảo cảnh biến mất sau khi Nhiếp Nguyệt nói xong. Mặc dù Nhiếp Nguyệt hiểu những đó là ảo cảnh nhưng vẫn có một tia không đành lòng, lập tức giữa hai lông mày đã không còn nhiều sát khí nữa, "Năng lực tạo ra kết giới ảo cảnh của Thánh nữ thật là càng ngày càng mạnh! Nhiếp Nguyệt cũng không trì hoãn việc của Thánh nữ, cáo từ!" Nói xong uyển chuyển như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay đi, biến mất ở trong màn đêm.

Thánh nữ Tiềm Ảnh vận khởi một tia chân khí cuối cùng bay chưa được bao xa liền rơi xuống, giống như một con chim gẫy cánh, rơi xuống trên mặt đất, tia máu từ khóe miệng rỉ ra, lại thấy nàng cũng không quan tâm đến bản thân, chỉ là lên tiếng hỏi thăm, "Phỉ Phỉ, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Nói xong nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trong lòng nàng có một tiểu động vật giống như con mèo, cũng giống như phỉ phỉ có thể làm cho người ta có cuộc sống ngọt ngào trong ảo cảnh mà lần trước nhóm Bạch Ly gặp được. Chỉ là thân thể con này đã chết, hiện tại một ít linh thức cư ngụ bên trong lòng Tiềm Ảnh, giờ phút này thân thể trong suốt càng lộ vẻ mờ nhạt, giống như không cẩn thận sẽ tan mất.

"Phỉ Phỉ, ngươi thế nào?" Ảo cảnh vừa rồi sợ là hao phí tất cả tinh lực của nó, có thể vì lý do này nên mới như vậy hay không? Không được, nó làm bạn bên cạnh mình nhiều năm, đã sớm giống như người thân, nếu như không phải là nó, chỉ sợ khi còn bé Thánh nữ ở Ma Tông bị hành hạ mà chết.

"Phỉ Phỉ. . . . . ."

"Đừng lo lắng, ta không sao!" Một thanh âm suy nhược vang lên, "Đừng lo lắng, ta không sao. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.