Trong lòng thoáng có chút không được tự nhiên hơn nữa là cực hứng thú, Mộc Bạch Ly bay lên thăm dò một chút. Thân thể rón rén từ cửa sổ nhảy ra ngoài, dùng bí quyết lơ lửng để cho cước bộ nhẹ nhàng bay trên không. Không phát ra chút thanh âm, nàng đi vài bước lại muốn dùng pháp thuật ẩn thân, nhưng pháp thuật này cùng tu vi có liên quan chặt chẽ với nhau, ở trước mặt Tề Lăng không có tác dụng là bao, nhưng trong tâm nàng rất yên trí.
Lặng lẽ di động đến phía dưới cửa sổ, vừa mới đứng ngay ngắn, liền phát hiện Sênh Ca cũng rón ra rón rén từ trong phòng ra ngoài, ở bên kia ngồi xổm xuống, vểnh tai nghe, lập tức Mộc Bạch Ly có chút buồn cười, rồi lại không dám phát ra âm thanh. Không biết Sênh Ca có thể nhìn thấy mình hay không? Đưa tay ở trước mặt giơ giơ, thấy Sênh Ca không có phản ứng hết sức chuyên chú nghe lén, nàng lập tức cũng lấy lại tinh thần, lỗ tai áp vào trên tường.
"Thì ra là như vậy!" Là thanh âm của nữ tử kia, nghe nàng nói có vẻ như không phải là người yểu điệu, cảm giác có mấy phần khí thế, "Khó trách ngươi có thể phát hiện ra ta!"
Ngừng một lát giọng nữ kia mới tiếp tục vang lên, "Ngươi muốn làm gì?"
Mộc Bạch Ly bỗng nhiên có chút kinh ngạc, có chút không nhịn được muốn chọc một lỗ để nhìn. Nhưng nhìn Sênh Ca vẫn đàng hoàng ngây ngô, nàng cũng chỉ cố chịu đựng, bị phát hiện thì rất khó xử.
"Ta không có hại hắn! Ta chưa từng hại hắn, nhưng là hắn, ta đã không có biện pháp a. . . . . ."
"Ta biết!" Thanh âm Tề Ngôn Lăng rốt cục vang lên, vẫn là ngữ điệu bình thản không sợ hãi."Cho nên bây giờ ngươi mới có thể đứng ở chỗ này! Ngươi không bảo vệ được hắn bao lâu đâu, hơn nữa, ngươi còn ảnh hưởng tới hắn!"
"Đúng vậy, nhưng là ta. . . . . ."
"Sinh tử do mệnh!"
Hai người nói " hắn " là ai? Chẳng lẽ là con trai của Liên lão bản? Bọn họ muốn cứu Thiếu Thông, giờ phút này nghe được tin tức như vậy Mộc Bạch Ly có chút đau lòng, biết ăn nói sao với Liên lão bản?
"Đối với ngươi chính là muốn kéo dài sinh mệnh hắn!" Thanh âm kiên định, "Nào sợ tan hết toàn thân yêu lực!"
Yêu lực? Mộc Bạch Ly chấn động đồng thời phát hiện Sênh Ca cũng đang ngạc nhiên, nghi ngờ giống mình. Yêu khí ở đâu ra, một chút cũng không cảm giác được? Chẳng lẽ là đã giấu được yêu khí, thật là cường đại đến cỡ nào a. Mộc Bạch ly run sợ, bắt đầu lo lắng cho an nguy của Tề Lăng.
"Khó trách hôm nay ngươi chỉ có tám đuôi!"
"Là vì hắn đã cứu ta hai năm trước khi ta bị Thiên Lôi đánh, một đuôi yêu lực mất đi có làm sao!" Thanh âm của nữ tử như đinh chém sắt làm cho tâm Mộc Bạch ly sinh ra một tia kính nể.
"Không khí không tốt, ta đi mở cửa sổ!" Thanh âm của nữ tử có chút thấp xuống lại có chút sầu bi. Mộc Bạch Ly nghe thấy liền kinh hãi, vội vàng lui về phía sau nhanh chóng nhảy lên trở về phòng, núp ở dưới cửa sổ gian phòng của mình.
"Đồng bạn của ngài đi rồi!" Nàng kia mở cửa sổ, tùy ý liếc Tề Lăng một cái, lại bị khí thế lãnh ngạo uy nghiêm tác động, lập tức cả kinh, lại không tự chủ được cúi đầu.
"Ta biết!"
"Vương. . . . . ." Cô gái vừa mới mở miệng, liền thấy ánh mắt như dao găm bắn tới, thật đáng sợ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Người thiếu nữ kia chính là?"
"Ừm !"
"Nàng rất thiện lương!"
"Ừ!" Dừng một lát, Tề Ngôn Lăng từ trong ngực lấy ra một viên đan dược, "Thuốc này là tu tiên linh dược, nếu ngươi dùng sẽ khôi phục một ít yêu lực, cho thanh niên kia chỉ có thể kéo dài sinh mệnh ba năm!" Nói xong đem đan dược đổ cho cô gái, nàng kia bái tạ nhận lấy còn muốn nói tiếp nhưng bị Tề Lăng cắt đứt, "Ngươi có thể đi!"
"Vâng!" Trong nháy mắt liền từ trong phòng biến mất không thấy gì nữa.
Bên này Mộc Bạch Ly ở dưới cửa sổ không kềm chế được ló ra hơn nửa cái đầu, tò mò yêu nữ kia rốt cuộc là ai? Lại phát hiện cửa phòng đối diện đã đóng ngay cả bóng hình Tề Lăng cũng không thấy nữa. Trong lòng thực có mấy phần tò mò cùng tiếc nuối. . . . . .
Ngày thứ hai dậy thật sớm, ba người vẫn ngồi ở vị trí góc phòng, không người nào nói chuyện, không khí có vẻ quỷ dị. Mộc Bạch Ly nhiều lần muốn nói lại thôi, mắt trông mong nhìn hai người, sắc mặt Tề Lăng vẫn không chút biểu tình, nhìn Sênh Ca cũng là dáng vẻ như chưa có việc gì phát sinh mà cười nhạt. Nàng quắt quắt miệng trong lòng càng thêm âu lo.
Đang lúc suy nghĩ rối loạn lại nghe thấy thanh âm vui mừng của Liên lão bản. Bọn họ quay đầu đã nhìn thấy Liên lão bản hào hứng từ trên lầu chạy vội xuống, trên tay đang dắt Thiếu Thông, nhìn kỹ thấy sắc mặt hắn trong một đêm hồng nhuận rất nhiều, tiểu miêu bị hắn ôm trong ngực, thích ý đưa móng vuốt. Mộc Bạch Ly vừa mừng vừa sợ, đứng lên nghênh đón hai người, Viên Thịt cũng hưng phấn kêu lên, giống như là đang hoan nghênh con tiểu miêu kia.
"Ba vị thiếu hiệp quả nhiên là thần, con ta trong một đêm đã khoẻ lên rất nhiều! Thiếu Thông, còn không mau cám ơn ba vị thiếu hiệp!" Liên lão bản kéo hắn qua cười đến thật rực rỡ.
"Cám ơn ba vị thiếu hiệp!" Thiếu Thông giờ phút này thoạt nhìn khỏe mạnh rất nhiều, tự nhiên nhìn cũng thấy thuận mắt. Nói xong bọn họ làm bộ muốn lạy, bị Mộc Bạch Ly vội vàng kéo, "Đừng như vậy, không cần bận tâm!" Lặng lẽ thè lưỡi, nàng đúng là cái gì cũng chưa làm.
"Tiểu nhị ! Còn không qua đây !" Chợt tất cả liền bị một giọng nữ vang dội hấp dẫn. Bạch Ly quay đầu nhìn lại, cũng là người quen a! Tử Hợp cùng với bốn người đại khái là sáng sớm hôm nay lên đường, giờ phút này vừa tới Lân Hoa trấn.
Tử Hợp thoạt nhìn hết sức không nhẫn nại, một nam đệ tử bên cạnh vỗ vỗ cái bàn, lại kêu một tiếng, "Tiểu nhị đâu!"
"Lập tức sẽ tới, lập tức sẽ tới!" Liên lão bản thuận miệng đáp, vẫn thân thiết lôi kéo Mộc Bạch Ly hỏi lung tung này kia.
Lần này, Tử Hợp phát hiện ba người bên này rồi, thì ra là như vậy, vốn là đệ tử xuống núi đến Lân Hoa trấn cũng sẽ được dân chúng hoan nghênh, lần này bọn họ xuống núi không nghĩ tới thái độ thôn dân hết sức lạnh nhạt, trong lòng cũng không cao hứng.
Bây giờ nàng mới nhìn đến ba người bọn họ cũng coi như hiểu nguyên do, lập tức ánh mắt như dao găm oán độc tưởng tượng đang đem Mộc Bạch Ly chém thành ngàn mảnh. Lại lướt qua Sênh Ca rồi ánh mắt rơi xuống trên người Tề Ngôn Lăng. Trong nháy mắt lại trở nên nhu tình mật ý, giống như có thể chảy ra nước.
Nhìn thấy nữ nhân mới tới nhìn thần tiên trong lòng mình trắng trợn như vậy, trong lòng Tiểu Thúy Nhi cũng không cao hứng, cũng không quan tâm bọn họ lợi hại đếnn đâu, lúc châm trà tay run lên, nước trà trực tiếp văng trên người Tử Hợp.
"Ai nha, thật xin lỗi!" Tiểu Thúy Nhi làm bộ hốt hoảng, cầm cái khăn đen trên bàn hướng phía người Tử Hợp kêu lên.
"Ngươi!" Tử Hợp đang giận lại phát hiện tầm mắt bên kia quét tới, lập tức sửng sốt, ngay tức khắc ngồi yên lặng, giương mắt nhìn lén. Tầm mắt Tề Ngôn Lăng đã trở về, trong bụng một hồi thất vọng lại hung hăng hoán Tiểu Thuý Nhi một cái.
Lát sau, từ trong tay áo Tử Hợp lấy ra một cái gương đồng cổ, cẩn thận xem xét dáng vẻ của mình. Nàng vừa đưa tay vuốt vuốt tóc, định để gương xuống thì trong nháy mắt một hình ảnh kỳ dị thoáng qua. Tử Hợp lập tức nhướng mày, đem gương cầm trên tay nhẹ nhàng xoay tròn, cuối cùng rơi vào trên người hai con tiểu động vật đang đùa giỡn. Chỉ thấy trong gương xuất hiện Viên Thịt phấn hồng cùng một yêu quái thân mèo mặt người!
Tử Hợp bật dậy, phi kiếm ra khỏi vỏ, phát ra tia sáng chói mắt"Yêu nghiệt lớn mật, lại dám ở dưới Thiệu Hoa Sơn hoành hành, mau nhận lấy cái chết!"